Cô Vợ Dễ Thương
Chương 51: Không phải chúng ta đã làm rồi à?
Tô Dương Dương thay đồ ngủ cho cậu bé, rồi ôm Tiểu Bảo lên giường.
Tiểu Bảo vẫn ráng nhìn cô, một hồi sau đó mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tô Dương Dương không cầm lòng nổi mà hôn lên gương mặt bé bỏng của Tiểu Bảo.
Cô cất bước xuống lầu.
Lưu Mộc Miên nghe tiếng bước chân của cô, không quay đầu lại mà hỏi: “Tiểu Bảo ngủ rồi à?”
“Dạ.” Tô Dương Dương ngồi xuống cạnh Lưu Mộc Miên, cùng xem phim luân lý gia đình với bà: “Chuyện của ba đã có chuyển biến tốt rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.”
“Mẹ không lo lắng cho ba con, mà lo lắng cho con nhiều hơn.”
“Sao lại lo cho con?” Gương mặt Tô Dương Dương bộc lộ vẻ ngờ vực.
“Con và Hàn Khải Uy vừa mới làm đám cưới, cứ làm phiền cậu ấy hoài cũng không tốt. Ngoài ra, bọn con kết hôn lâu như vậy rồi, con sang nhà cậu ta được mấy lần? Con phải nắm rõ trách nhiệm của một người con dâu. Ôi, trước đây mẹ chiều chuộng con quá, không cho con học mấy chuyện vặt vãnh này. Giờ thì hay rồi, sau khi kết hôn với trước khi kết hôn cũng không khác gì nhau.”
Tô Dương Dương thấy đau đầu: “Khải Uy không nhắc đến chuyện đó, con cũng ngại nói chứ bộ. Lẽ nào con phải hỏi anh ấy “Này, khi nào bọn mình về nhà anh ăn cơm à?” Sẽ bị đánh chết đó, mẹ biết không?”
“Vậy để mẹ đánh chết con!” Lưu Mộc Miên bực bội liếc mắt nhìn cô: “Ngoại trừ việc phải tạo mối liên hệ tốt đẹp với nhà họ Hàn, còn có chuyện sinh con đẻ cái nữa. Với tình hình của Tiểu Bảo, ít nhất trong vòng hai ba năm không thể sinh con được, mà có thể còn phải đợi lâu hơn. Đến lúc đó, con là sản phụ lớn tuổi rồi.”
“Mẹ ơi, con xin mẹ đó. Mẹ đừng có lo đông lo tây nữa được không mà? Con vừa mới cưới đây thôi, có thể đừng nhắc đến chuyện con cái nữa được hay không?”
“Nếu con biết nghĩ thì mẹ lười không lo lắng giùm con đâu.”
“Mẹ vẫn giống y như hồi trước vậy, không có việc gì mà vẫn nhặng xị lên với ba.”
“Bớt lảm nhảm đi, con tự cân nhắc đi, lỡ hôm nào bất cẩn bị đá ra ngoài thì cũng đừng trách mẹ không nhắc nhở con trước.”
“Con biết rồi mà. Nếu con bị bọn họ đá thì sẽ dắt mẹ ra đường xin cơm.”
Lưu Mộc Miên làm biếng không muốn để ý đến cô nữa, bèn đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tô Dương Dương nhàm chán không có việc gì làm, bèn ngồi xuống xem tivi một lát. Bỗng dưng cô phát hiện ra, đúng là gần đây cuộc sống của cô trở nên khép kín thật.
Từ sau khi kết hôn, không ở bệnh viện cũng chỉ ở nhà, còn chưa ra đường dạo phố lần nào.
Quả thật cuộc sống như vậy rất vặn vẹo.
Tô Dương Dương lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Diệp Nhạc Vân một cuộc, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn của Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy: “Tiểu Bảo vẫn ổn chứ?
Tô Dương Dương nhìn thời gian nhắn, là mười phút trước.
Thế là cô bèn đáp: “Vẫn ổn, hiện giờ thằng bé đang ngủ trưa/
Tô Dương Dương vừa mới gửi tin nhắn lại cho anh, Hàn Khải Uy đã nhanh chóng gọi điện đến.
Tô Dương Dương vội vàng bắt máy: “Alo.”
“Em có muốn xuống không? Anh đang ở dưới lầu.”
“Sao anh không lên đây? Tiểu Bảo thức giấc không thấy người đâu có giận không?”
“Nó không yếu đuối như vậy đâu, xuống đi.”
“Dạ.”
Tô Dương Dương lấy áo khoác trên mắc áo ở huyền quan mặc lên người, rồi đi xuống lầu.
Vừa mới đến nơi đã nhìn thấy Hàn Khải Uy dựa vào cửa xe, không biết anh đang nhìn thứ gì.
Những ông, bà lớn tuổi hoặc là những cô gái trẻ trung cuối tuần không đi làm đều đang ngắm nghía anh.
Lúc Hàn Khải Uy nhìn thấy Tô Dương Dương bước ra khỏi cửa, bèn mở cửa xe bên ghế phụ cho cô.
Tô Dương Dương lên xe dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh ra khỏi tiểu khu, chạy đến công viên ngay tim đường gần nhà Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương không biết Hàn Khải Uy muốn làm gì, cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.
Hàn Khải Uy đặt tay trên vô lăng, cũng không nói năng gì.
Tô Dương Dương đợi thêm một lúc, cô cảm thấy mình không chịu đựng giỏi như Hàn Khải Uy.
Bèn quyết đoán hỏi trước: “Đại gia, anh sao thế? Bạn gái cũ của anh tìm đến tận nhà, anh muốn ly hôn với tôi hả? Ly hôn cũng được nhưng tôi không trả 600 tỷ lại đâu nha.”
Hàn Khải Uy cạn lời: “Trong mắt em, tôi không quan trọng bằng 600 tỷ à? Có tôi, em sẽ càng có được nhiều tiền hơn nữa.”
“Đó không phải là mức giới hạn rồi à? Không có anh, tôi có 600 tỷ cũng vui lắm rồi.”
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, lười biếng không thèm quan tâm cô nữa.
Tô Dương Dương nghe mẹ hừ đã thành quen, cũng không để ý, chỉ nhìn ngắm cái hồ bên ngoài cửa sổ.
Tuyết vẫn còn đọng lại cạnh bên hồ, những chiếc lá vàng úa xác xơ trôi lững lờ trên mặt nước, trong những ngày mùa đông, cảnh tượng này mới thật ảm đạm làm sao.
Tô Dương Dương nhìn thấy mình ngắm nhìn một cái hồ không có gì đặc biệt mà vẫn có thể si mê đến thế, sực cảm thấy cuộc sống của mình thê lương vô cùng.
Cô đã chán nản đến mức nào cơ chứ.
Hàn Khải Uy ngắm nhìn Tô Dương Dương, mới phát hiện ra sườn mặt của cô rất tinh xảo.
Đặc biệt là cặp mắt ấy.
Cặp mắt trong veo, sinh động, trắng đen rõ ràng, vẫn còn vương lại vẻ ngây thơ như những đứa trẻ.
Tô Dương Dương cảm thấy anh đang nhìn mình, bèn liếc anh.
“Nhìn một lần đóng 300 tỷ nhé, ha ha.”
“Em hài hước như vậy, nhà em có biết không?”
“Biết chứ, tôi học hư theo bọn họ đó, ha ha” Gương mặt Tô Dương Dương trở nên nghiêm túc: “Vậy, đại gia này, cảm ơn anh đã nhờ người giải quyết giúp phiền phức ba tôi gặp phải.”
“Em đã là vợ của tôi rồi, để người khác ức hiếp ba vợ mình thì tôi vứt mặt mũi đi đâu?”
“Tôi cũng nghĩ thế, nên chỉ xin lỗi trót lưỡi đầu môi thôi.”
Hàn Khải Uy: “…”
Tô Dương Dương nhìn vẻ mặt cạn lời của anh, không khỏi bật cười ha hả: “Đi thôi, tối nay tôi xuống bếp, thiết đãi công thần một bữa ra trò, mấy năm nay đến mẹ cũng chưa được ăn món tôi nấu đâu đấy.”
“Thế, tôi phải cảm thấy cảm động à.”
“Hoàn toàn có thể.”
Hàn Khải Uy giơ tay vò đầu cô, không muốn nói chuyện với cô gái này nữa.
Tô Dương Dương lại ngạc nhiên hỏi: “Đại gia, mau nói xem hôm nay anh đang ấp ủ mục đích gì đấy, không phải đột nhiên cảm thấy tôi vừa đẹp vừa đang yêu nên mới quyết định phim giả làm thật với tôi chứ.”
“Không phải chúng ta đã làm rồi à.” Hàn Khải Uy chậm rãi đáp.
Tô Dương Dương nuốt cái ực, muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình.
“Thế anh đến đây làm gì?”
“Xem coi em có dắt con của tôi bỏ chạy không.”
“Anh lo xa quá rồi, tôi không to gan đến mức đó đâu.”
Hàn Khải Uy nhìn đồng hồ: “Đi mua đồ ăn thôi.”
“Không đi!”
“Mấy phút trước em nói gì?”
Tô Dương Dương nghiêm túc đáp: “Đi siêu thị với anh sẽ bị người ta vây lại ngắm nghía như ngắm khỉ.”
“Nói cứ như em có quyền từ chối vậy đấy.” Hàn Khải Uy khởi động máy xe, dừng ở bãi đậu trong siêu thị lớn gần đấy.
Tô Dương Dương tuyệt vọng nói với anh: “Đại gia, anh đợi tôi ở trong xe đi. Mua thức ăn chỉ là chuyện vặt vãnh, không cần kỹ thuật gì đâu, để cho tay sai như tôi đi làm là được rồi.”
Câu trả lời của Hàn Khải Uy là xuống xe, vòng qua cánh cửa bên ghế phụ, mở ra cho cô.
Tô Dương Dương ngoan ngoãn gắng gượng xuống xe.
Đúng như những gì Tô Dương Dương đã dự đoán.
Cô và Hàn Khải Uy vừa vào trong siêu thị, đã thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người.
Tất nhiên, những ánh mắt đó chỉ nhìn Hàn Khải Uy mà thôi.
Thỉnh thoảng cũng có người trông sang cô, nhưng chưa đến một giây đã quay đi nơi khác.
Chắc hẳn mấy cô gái trẻ tuổi ấy sẽ thầm nghĩ trong lòng: “Đẹp trai như anh ấy mà lại đi yêu một cô gái vứt vào biển người không ai nhận ra, lãng phí tài nguyên quá mà. Nếu người bên cạnh anh ấy là bản thân mình thì tốt rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!