Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch - Chương 41: Ngày đại hôn (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch


Chương 41: Ngày đại hôn (3)


“Vào đi.”

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bái chào cung kính, mấy nữ nhân trong phòng đều khẽ cười thầm. Trùm lại khăn hỷ lên đầu cho Linh Nhiấn nàng ngồi lại giường, quyền lợi của phu quân người ta sao các nàng dám tước đoạt chứ. Sau đó, bốn người con gái đứng sau mẫu thân, bày xong nghi thức tam đường hội thẩm, mới lên tiếng mời người ngoài vào cửa.

Đợi Thu Hàn Nguyệt vào trong, vén vạt áo bào lên, quỳ xuống dập đầu, các cô gái lại cất tiếng cười khúc khích, những lời hà khắc cay nghiệt được chuẩn bị sẵn lúc này lại khó lòng thốt ra.

Hồ mẫu Tàng Đại trừng mắt lườm các con gái, sau đó quay sang ngắm nghía kĩ khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của chàng rể, hiền từ gọi: “Hàn Nguyệt, đứng dậy nói chuyện đi.”

“Hàn Nguyệt nên dùng đại lễ để tham bái nhạc mẫu.” Vô cùng trịnh trọng và thành kính.

“Thôi thôi, mau đứng dậy nói chuyện.” Tàng Đại cúi người đỡ hắn đứng dậy. Được một người như thế này quỳ lạy, thật đúng là quỳ tới mềm cả lòng, chàng rể út xem ra rất hiểu biết. “Cho ta hay, con thích Linh Nhi ở điểm nào?”

“… Ban đầu, vì Hàn Nguyệt tận mắt chứng kiến Linh Nhi từ hình dạng hồ ly biến thành hình người, nên trong lòng cảm thấy hiếu kỳ. Sau lại rung động trước vẻ đẹp của Linh Nhi, nảy lòng tham muốn chiếm hữu. Sau nữa là thật sự đắm chìm trong tình cảm ấy, Hàn Nguyệt không còn có thể tự chủ.”

“Con rất thẳng thắn, không dùng lời lẽ rỗng tuếch dối trá để lấy lòng ta, hòng làm ta vui.” Tàng Đại đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, cười dịu dàng nói tiếp: “Phàm những người làm cha làm mẹ trong thế gian này, thường sẽ thiên vị và lo lắng một người trong số các con của mình, phần nhiều sẽ là đứa con vô dụng nhất không biết tự chăm sóc bản thân mình nhất. Linh Nhi là đứa con gái nhỏ nhất của ta, khi mang thai nó, ta bị người khác tấn công và đả thương, phụ thân nó vì cứu mẹ con ta mà bị trọng thương qua đời. Ta thể xác đau, trái tim đau, nên khi sinh ra Linh Nhi còn chưa đủ ngày đủ tháng. Sau khi sinh Linh Nhi không lâu, Diêu nhi đã mượn một viên thần châu của thượng tiên trên thiên giới để cho nó nuốt, với ý định bảo vệ cái mạng nhỏ của nó, không ngờ vô tình thế nào, mà từ đó nó có thể biến thành người. Tính tình Linh Nhi thuần khiết ngây ngô như một đứa trẻ con, hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ, chăm sóc lo lắng bảo hộ cho nó là trách nhiệm không thể chối từ của huynh tỷ nó. Vì đứa con gái này của ta, mà ta có thể hy sinh tất cả, huynh tỷ của nó cũng có thể hy sinh tất cả. Con có lẽ cũng hiểu, không phải ta muốn dọa con, đúng không?”

“Hàn Nguyệt hiểu.”

“Con còn cần phải hiểu, Linh Nhi vĩnh viễn chỉ có thể là người cần được yêu thương, cần được dỗ dành, cần được bảo vệ, tâm tính nó sẽ không bao giờ trưởng thành, lấy nó rồi, đừng mong sẽ có được một nàng dâu hiếu thuận, một hiền thê biết phò chồng dạy con, cũng đừng mong có được một người vợ tề gia nội trợ, dịu dàng chăm sóc, cũng đừng vọng tưởng nó sẽ trở thành một viên ngọc sáng không tì vết, một quý phụ đoan trang giỏi giang. Ta không nghi ngờ tình cảm của con dành cho Linh Nhi lúc này, nhưng điều con phải làm, không phải chỉ một hai năm, mà là cả đời. Trong cả đời đó, con khó tránh khỏi những khi không vừa ý, buồn bực, thất bại, bất lực, và khi con gặp phải những điều này, Linh Nhi không những không thể chia sẻ với con, mà vẫn còn cần được con chăm sóc bảo vệ. Cho dù như thế, đến khi ấy, người làm mẹ như ta cũng sẽ không chấp nhận những lời oán thán của con, con hiểu tại sao phải không?”

“Hàn Nguyệt hiểu.”

“Hiểu? Hiểu thật không?” Thiếu nữ áo vàng là ngũ tỷ Bách Hoàng Nhi của Linh Nhi tiến tới trước mặt hắn. “Mau nói cái ‘hiểu’ đó của ngươi ra cho bọn ta nghe xem.”

Thu Hàn Nguyệt khẽ nhích sang bên cạnh nửa bước, đáp: “Nếu con muốn lấy một người về làm vợ để phò tá trợ giúp mình, thì trước khi gặp Linh Nhi con đã lấy rồi. Con lấy Linh Nhi, là biết sẽ phải chăm sóc bảo vệ nàng tới lúc con nhắm mắt xuôi tay. Trong những ngày tháng sau này, Hàn Nguyệt cũng sẽ có lúc oán thán, nhưng đây là người mà Hàn Nguyệt chọn, bất kể thế nào, cũng sẽ luôn đối xử với nàng như thuở ban đầu. Huống hồ, Linh Nhi ngây thơ nhưng không ngốc, nàng có thể dành cho Hàn Nguyệt thứ mà Hàn Nguyệt muốn.”

Nhị tỷ áo xanh Bách Thước Nhi cũng nói: “Chỉ nói hay thì ích gì, nếu có ngày ngươi ngược đãi Linh Nhi, bọn ta sẽ trừng phạt ngươi. Mà sự trừng phạt của bọn ta, không đơn giản chỉ là mắng chửi hay đánh vài cái thôi đâu.”

Tứ tỷ áo tím Bách Phượng Nhi tiếp lời: “Trên thế giới này, sẽ có một nơi mà đám họ hàng thân thích Vu tộc kia của ngươi không thể tới được, bọn ta có đủ bản lĩnh để giam ngươi vào đó, khiến ngươi sống cũng không được mà chết cũng không xong, không có ngày mà cũng chẳng có đêm, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm trong đó, ngươi tin không?”

Hắn cười đềm đạm, gật đầu: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”

Bách Tước Nhi đột nhiên che miệng cười ám muội: “Thành chủ đại nhân, giờ nếu muốn đá phắt cô nàng ngốc nghếch kia đi, vẫn còn kịp đấy.”

“Nhị tỷ, tam tỷ, tứ tỷ, ngũ tỷ, không được bắt nạt ca ca.” Nghe theo lời dặn dò của ca ca trước hôn lễ, Linh Nhi nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đội khăn che đầu ngồi trên giường bỗng thấy ấm ức lên tiếng.

“Đồ ngốc, bọn ta cứ thích bắt nạt hắn đấy, muội định làm gì?” Bốn vị tỷ tỷ cùng đồng loạt quay mặt lại, cùng cao giọng chất vấn.

“Linh Nhi sẽ… Linh Nhi sẽ… sẽ khóc! Sẽ khóc thật to!” Khi nói những lời này, giọng đã có chút nghẹn ngào.

Cả bốn vị tỷ tỷ đều đồng thanh “suỵt” rất to: “Đây đúng là một sự uy hiếp kinh khủng, bọn ta sợ rồi!”

Tàng Đại mỉm cười, cốc vào đầu các cô gái một cái, rồi thướt tha đi tới trước mặt con gái út, “Linh Nhi thật sự thích Nguyệt ca ca tới vậy sao?”

“Dạ, Linh Nhi thích.”

“Haiz, mẹ làm sao có thể ngờ được, lại phải gả con đi sớm như thế này chứ.” Ôm lấy cơ thể mềm mại của con gái, nước mắt người mẹ bắt đầu chảy ra. “Đại ca con nói đúng, cho dù là mẹ cũng sẽ có lúc không thể chăm sóc lo lắng kịp cho con, đừng nói gì tới các tỷ tỷ cũng đã có người thương của mình kia, đúng là nên có một người phàm việc gì cũng nghĩ đến con đầu tiên, cũng lấy con làm trọng, dù bất cứ khi nào, cũng đều đặt mọi việc liên quan tới con lên hàng đầu. Hàn Nguyệt, con lại đây.”

“Vâng.” Hàn Nguyệt vững vàng bước tới.

Tàng Đại cầm bàn tay nhỏ của con gái, đặt vào lòng bàn tay con rể: “Ta giao Linh Nhi cho con, hy vọng con sẽ làm được như những gì con đã nói.”

“Đa tạ nhạc mẫu…”

Lời của hắn còn chưa dứt, chủ nhân của bàn tay đang nằm trong tay hắn kia đã nhảy lên: “Ca ca mau vén khăn trùm đầu của Linh Nhi lên đi, Linh Nhi muốn ăn đá bào đậu đỏ, mau đi ca ca…”

Ngày hôm nay, mặc dù cũng có sóng to gió lớn, nhiều chuyện xảy ra, nhưng cuối cùng mọi việc vẫn yên ổn, ngày đại hôn của thành chủ đại nhân coi như được hoàn thành trong viên mãn.

Tạm thời mặc kệ không cần biết Thu Quan Vân làm thế nào để viết lại kí ức cho toàn bộ quan khách. Tạm thời không cần quan tâm tới Bách Diêu đã ra tay trợ giúp mà “người ta” chẳng thèm nhận, tạm thời không quan tâm tới những chuyện vụn vặt, nhỏ nhặt kia nữa. Tất cả tập trung vào đêm động phòng hoa chúc, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, Thu Hàn Nguyệt đã cởi bỏ chiếc mũ phượng nặng nề trên đầu Linh Nhi xuống, dỗ nàng uống rượu giao bôi, ăn xong miếng bánh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cất được gánh nặng trong lòng. “Linh Nhi, nàng đã là thê tử của Nguyệt ca ca rồi.”

“Ca ca, đá bào đậu đỏ còn hay không?”

Hai câu nói, một câu tình ý lãng mạn, một câu lại mang tính thực tế đòi ăn, mấy nữ tử đang ghé sát vào cửa sổ nghe lén che miệng, cố ngăn tiếng cười thông cảm bật ra.

Thu Hàn Nguyệt liếc về phía cửa sổ một cái, vung tay khiến những tấm rèm đang được móc gọn lên ở hai cánh cửa, từng tầng từng lớp, lần lượt rũ xuống trong ánh nến đỏ bập bùng.

“Đi ngủ rồi, không thể ăn đồ lạnh.”

“Ca ca ~ ~”

“Nghe lời, ngồi lên giường, ca ca mang nước vào rửa mặt rửa chân cho nàng.” Thu Hàn Nguyệt đẩy cánh cửa nhỏ trong phòng ra, bọn người dưới đã chuẩn bị nước nóng, khăn mặt, chậu đồng đầy đủ vật dụng trong đó. Hắn cho kẻ hầu người hạ lui, trong đêm đầu tiên hai người chính thức trở thành vợ chồng của nhau, hắn muốn mọi việc đều phải do chính tay hắn làm. Đầu tiên là lấy khăn nóng, tỉ mỉ lau sạch lớp hóa trang trên mặt Linh Nhi. Thực tâm mà nói, hắn không thích bộ dạng trang điểm quá rực rỡ của Linh Nhi, xinh đẹp tới mức khiến hắn bất an, hắn chỉ muốn nàng càng thuần khiết ngây thơ càng tốt.

Tiểu nha đầu ngửa mặt lên, trong lúc chiếc khăn đưa qua đưa lại, hỏi: “Linh Nhi muốn đi tắm!”

“Muộn quá rồi, sáng sớm mai hãy tắm.”

“Ca ca ~ ~”

“Nghe lời, nếu không sẽ bị đánh đít.”

Hai tay Linh Nhi đưa ra sau che mông, ngoan ngoãn im lặng.

Hắn lấy một chậu nước khác vào, ngồi xổm trước mặt nàng, cởi đôi giày nhung thêu những cánh hoa đào nhỏ xíu màu đỏ khỏi chân cho nàng, lột bỏ đôi tất màu hoa đào cho nàng, đặt hai bàn chân nhỏ xinh trắng nõn nà vào chậu nước ấm, mười đầu ngón tay bắt đầu kỳ cọ.

“Hi, ca ca, buồn ~ ~”

Hắn ngẩng mặt lên, mắt mày như cười, khóe miệng cũng nhếch cao. Tiểu tân nương, tiểu thê tử, tiểu phu nhân của hắn, chỉ nhìn nàng thế này thôi, trong lòng hắn cũng thấy thỏa nguyện lắm rồi, đời người cũng chỉ hạnh phúc tới thế này là cùng.

“Ca ca, Linh Nhi cũng muốn rửa chân cho ca ca!” Nước trên đôi chân nhỏ, được hắn dùng khăn bông lau khô, Linh Nhi cảm thấy rất dễ chịu, nên muốn ca ca cũng được hưởng thụ cảm giác ấy.

Hắn đón lấy tiểu nha đầu vừa nhảy xuống giường vào lòng, ôm nàng đi về phía chiếc giường gỗ đỏ rất to, “Để hôm khác đi, hôm nay Linh Nhi mệt rồi, đi nghỉ trước đã.”

“Nhưng, ca ca cũng mệt mà, Linh Nhi muốn rửa chân cho ca ca… ưm.” Môi nàng đã bị môi hắn chặn lại, chiếc lưỡi nhỏ bị giữ chặt.

Dưới chân tường, bên ngoài cửa sổ, đám nữ tử kia không nghe được động tĩnh gì, trong lúc cao hứng, định dùng pháp thuật loại bỏ những vật chướng mắt kia, nhưng bị một tiếng hừ lạnh làm cho giật thột.

“Đại, đại ca?”

“Đi.”

Các nữ tử không cam tâm, không tình nguyện, nhưng sợ uy huynh trưởng, nhanh nhẹn lui đi.

Bách Diêu quay lại nhìn, nhìn về phía chiếc cửa sổ có ánh nến hồng lọt ra kia, trong lòng cảm xúc phức tạp. Tiểu nha đầu thối đó, lúc này nhất định sẽ phóng túng cho thỏa nguyện đây? Haizz ~ đúng như sự cảm thán của huynh trưởng Bách gia, lúc này, dưới ánh nến, trong phòng tân hôn, đang diễn ra những cảnh vô cùng hấp dẫn.

“Không phải là mớm thịt gà… mà là trao đổi khí… trao đổi khí…” Hai má Linh Nhi đỏ hồng, mắt long lanh, tay vòng lên ôm cổ Thu Hàn Nguyệt, thỉnh thoảng vẫn còn tranh thủ lẩm bẩm gọi tên sự việc.

Thu Hàn Nguyệt cười thầm, nếu tiểu thê tử của hắn nhất định nghiêm túc học hỏi như thế này, thì đêm động phòng hoa chúc của hắn rất khó ngây ngất như ý.

“Linh Nhi, ngoài mớm thịt gà và trao đổi khí ra, còn có kiểu thứ ba nữa.” Hắn buông rèm xuống, để thế giới này chỉ còn lại hai người.

“… Kiểu thứ ba?”

“Kiểu thứ ba, không thể nói, chỉ có thể làm, đó là hôn.” Hắn ôm tiểu thê tử đặt lên đầu gối, rồi bắt đầu thưởng thức chiếc cổ thon dài trắng ngần của nàng, cắn nhẹ lên bờ vai tròn trịa mềm mại, từng chút từng chút quyến luyến không rời. “Linh Nhi là thê tử của ca ca rồi, vì vậy điều mà ca ca muốn làm bây giờ, đó là hôn, Linh Nhi cũng có thể hôn ca ca giống như ca ca hôn Linh Nhi…”

“… Hôn?” Linh Nhi không hiểu, hơi nóng rửa mặt rửa chân vừa rồi, sao giờ lại chạy khắp toàn thân, nóng hầm hập như muốn nướng chín Linh Nhi vậy? Nhưng, lời của ca ca Linh Nhi nhất định phải nghe, thế là, Linh Nhi rất nỗ lực rất cố gắng để mình không bị nhũn ra, rất cố gắng để chu đôi môi nhỏ lên, học theo cách “hôn” của ca ca, ca ca hôn Linh Nhi vào đâu, Linh Nhi sẽ hôn lại ca ca vào đó, nghe lời của ca ca, làm một đứa trẻ ngoan… Đêm nay, Thu Hàn Nguyệt đã được như ý nguyện, nuốt chửng tiểu hồ ly ngốc nghếch mà hắn thèm thuồng nhớ nhung bao lâu nay vào bụng, từ lông đến da từ xương đến thịt không trừ thứ gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN