Căn phòng yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, Viễn Hi Đình đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, cầm di động lên xem, trong lòng không khỏi u uất.
Thấy cô đứng ngẩn người nhìn vào màn hình di động đang phát sáng, trong khoé mắt đọng lại tia sầu ưu, Cận Thời Xuyên liền hỏi: “Ai thế?”
Viễn Hi Đình không nặng không nhạt buông câu: “Tô Cẩn…”
Tiếng chuông bị ngắt quãng khi Viễn Hi Đình nhấn nút nghe máy.
Đầu giây bên kia vọng lại thanh âm nam trung niên lạnh giá: “Con gái… lâu ngày không gặp.”
Cô nhếch khoé môi cười khinh bỉ: “Ông không phải dở ra cái giọng đó.
Có gì thì nói thẳng đi.”
Thái độ hững hờ của Viễn Hi Đình khiến Tô Cẩn giận tím mặt: “Hứ! Được gả vào nhà giàu rồi muốn lên mặt ư? Mày nên nhớ, dù mày đi đâu thì trong người mày vẫn đang chảy dòng máu nhà họ Tô, tao vẫn là bố của mày.”
“Ồ… hoá ra ông còn nhớ mình có cô con gái này cơ đấy.” Viễn Hi Đình cười mỉa mai, mặt tỏ ra chán ghét.
“Nhưng xin lỗi, tôi chỉ có nửa dòng máu nhà họ Tô chứ không mang họ Tô…”
“Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi muốn lên mặt với tao đó hả? Vết nhơ lớn nhất của cả đời tao là sinh ra hai đứa con gái như mày với chị mày.” Tô Cẩn cay nghiệt nói.
Viễn Hi Đình run rẩy thu lòng bàn tay thành nắm đấm, mặt cô rất tỉnh, mắt trong veo không vướng một giọt lệ nào, chỉ là trên mặt ẩn hiện tia phẫn nộ khôn xiết.
“Ông không có tư cách nhắc tới chị tôi, Tô Cẩn… ông không xứng.”
Tô Cẩn nói như ra lệnh: “Dù mày có muốn thừa nhận hay không thì tao vẫn là bố của mày.
Viễn Hi Đình, tao cho mày thời gian một tuần để cầu xin Cận Thời Xuyên huỷ bỏ lệnh rút vốn ra khỏi Tô Thị, đồng thời xin cậu ta mấy dự án về cho Tô Thị đảm nhận.”
Từ ngày bị Cận gia cấm vận, tập đoàn Tô Thị vận hành yếu kém hơn hẳn, nguồn vốn luôn rơi vào thế bị động, đối tác thì ái ngại hợp tác, đối thủ lăm le đủ đường, chỉ nhăm nhe thừa cơ trục lợi.
“Ông ảo tưởng quá đà rồi đấy.” Viễn Hi Đình cười nhạt thành tiếng: “Tôi không những khiến Tô Thị sụp đổ, mà sẽ lấy lại những gì thuộc về nhà họ Viễn, đoạt lại những thứ mà ông đã cướp đi của mẹ tôi.
Tô Cẩn, thời gian ông được sống thảnh thơi không lâu nữa đâu, hãy từ từ tận hưởng đi nhé.”
“Mày dám…” Tô Cẩn cao giọng doạ dẫm: “Nếu mày dám làm như thế thì sẽ không yên với tao đâu!”
“Ông cứ chờ xem thử tôi có dám hay là không.” Viễn Hi Đình tự tin đáp lại, ngay sau đó liền thẳng thừng cúp máy, không cho Tô Cẩn có cơ hội nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Giữa lúc Viễn Hi Đình đang ngơ ngẩn đứng đó, Cận Thời Xuyên liền nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô từ phía sau, hôn khẽ lên mái tóc cô, thầm thì: “Anh sẽ giúp em đòi lại những thứ mà em muốn.”
Cổ họng cô nghẹn ngào: “Tập đoàn Tô Thị vốn dĩ là của nhà họ Viễn, biệt thự và bất động sản hiện tại Tô Cẩn đang nắm giữ cũng là của mẹ em.
Là do Tô Cẩn và Nguỵ Lan lên kế hoạch lừa gạt bà rồi cướp đoạt trắng trợn.”
Mẹ cô vì bị phản bội và tay trắng sau một đêm mà sinh bệnh rồi chết.
Còn những người gián tiếp gây nên cái chết của bà lại sống thảnh thơi quá lâu rồi.
Không những thế, sau khi chiếm đoạt gia sản của Viễn gia, Tô Cẩn còn nhẫn tâm đuổi hai đứa con gái mới lớn và em gái ruột ra khỏi nhà, suốt nhiều năm đằng đẵng chưa từng đoài hoài tới cuộc sống của họ dù chỉ một lần.
Viễn Hi Đình đã không còn nhớ lần gần nhất ông ta gọi cho mình là lúc nào nữa.
Ngay cả khi nghe tin cô cháu Tô Châu Châu chết vì tai nạn, ông ta vẫn dửng dưng máu lạnh hơn cả dã thú, cũng không một lần xuất hiện trước tang lễ.
Sau này, khi Viễn Nhiên mắc bệnh tim bẩm sinh cần một số tiền khá lớn để điều trị, cô hết đường lui, chỉ đành buông bỏ hết tôn nghiêm quỳ trước cửa Tô gia để xin được giúp đỡ, nhưng điều cô nhận được cũng chỉ là sự thờ ơ vô tình.
Vậy mà giờ đây ông ta còn mặt dày quay lại bảo cô giúp đỡ, cái gì mà bố con, cái gì mà máu mủ, tất cả những thứ đó đã chết ngay sau khi ông ta mất nhân tính đuổi chị em cô ra khỏi Tô gia rồi.
Nhưng Tô Cẩn nào có phải là kẻ có tính người, ông ta đe doạ cô qua điện thoại không được liền tìm tới cửa Cận Thị chờ.
Khi thấy Viễn Hi Đình tan ca trở ra, ông ta liền sai hai gã đàn ông cưỡng chế bắt cô tới gặp.
Cận Thời Xuyên thấy thế vội mở cửa xuống xe, phóng thẳng tới chỗ cô, đạp bổ hai gã đàn ông kia, rồi quay sang hỏi Viễn Hi Đình: “Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Không sao.”
Tô Cẩn chó cùng dứt dậu, không màng tới mặt mũi mà lao thẳng tới chỗ Cận Thời Xuyên, chỉ thẳng vào mặt Viễn Hi Đình nói: “Cậu chắc không biết rằng nó là đứa con rơi của nhà họ Tô đâu nhỉ? Cận thiếu gia, một người tôn quý giống như cậu hà cớ gì phải ở bên cạnh một đứa thân phận thấp hèn giống như nó.
Nếu như cậu muốn thì tôi sẽ gả đứa con gái thứ cho cậu, con bé vừa đẹp người vừa đẹp nết, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng.
Chỉ xin cậu đừng rút vốn ra khỏi Tô Thị, cũng đừng cấm vận chúng tôi nữa.”
“Đứa con gái vừa đẹp người vừa đẹp nết ấy của ông tôi nhường lại cho người khác, tôi không dám nhận.
Tôi… có vợ tôi là đủ rồi, mà tôi… cực kì chúa ghét những người xúc phạm tới vợ tôi.
Nhà họ Tô cứ chuẩn bị tinh thần sạt nghiệp đi.” Cận Thời Xuyên lạnh như băng nói, thần thái cương nghị tự tin, ánh mắt kiên định tràn đầy khí chất.
“Cận thiếu gia… dù sao tôi cũng là bậc trưởng bối bên nhà vợ của cậu, mong cậu nể mặt… đừng triệt đường sống của chúng tôi.” Tô Cẩn vẫn mặt dày không chịu buông.
Viễn Hi Đình trừng mắt nhìn Tô Cẩn, ánh mắt tràn ngập gió lạnh, hoàn toàn không có chút hơi ấm nào: “Tô Cẩn… tôi họ Viễn, không phải họ Tô.
Ông và tôi chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Ông đừng ở đó mà mặt dày bám lấy chúng tôi nữa, vô ích thôi! Ông nên trở về xem thử làm sao xử lý khoản nợ khổng lồ của công ty đi.
Tôi nói cho ông biết, tôi tuy có mang nửa dòng máu Tô gia, nhưng tôi không mang sự ích kỉ và tàn nhẫn của ông, đây là những gì ông nợ mẹ con cô cháu chúng tôi.
Nói thế này cho nó vuông nhé, ông có bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Trước đây khi tôi rơi vào bước đường cùng đã bao nhiêu lần tới van lạy ông giúp đỡ, đã bao giờ ông mủi lòng chưa? Chưa bao giờ, trong mắt ông chỉ có mẹ con Tô Kim Nhã mà thôi.
Nhưng ông đã quên mất một điều rằng người cho ông có được cuộc sống đủ đầy như hiện tại là mẹ tôi, người mà bị ông tự tay giế.t chết tâm can rồi lâm bệnh qua đời vẫn cố chấp yêu ông.
Cho tới tận bây giờ ông vẫn không có một chút hối hận nào ư?”
Viễn Hi Đình âm thầm rơi một dòng nước mắt, không phải vì Tô Cẩn, mà là vì những người thân đã bị sự vô tình của ông ta đẩy vào bước đường phải rời xa trần thế.
Nếu như ngày ấy ông ta không ngoại tình, không đẩy mẹ tới bước đường cùng thì mẹ đã không rơi vào trầm cảm rồi qua đời.
Nếu như ngày ấy ông ta không đuổi cô cháu cô ra khỏi nhà thì có lẽ đã không xảy ra tai nạn.
Nếu như ngày ấy ông ta có chút lương tâm thì có lẽ chị gái cô vẫn còn có hi vọng sống.
Nếu như ông ta có tính người thì sẽ không rơi vào tình cảnh giống như ngày hôm nay.
Giọng nói của Viễn Hi Đình hơi run run: “Tô Cẩn, những gì ngày hôm nay đều là nghiệp mà ông phải trả.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu! Không bao giờ…”
Trước khi rời đi, Cận Thời Xuyên chậm rãi buông câu: “Ông đẻ ra Hi Đình mà không biết cách yêu thương trân trọng cô ấy thì để tôi thay ông.”