Có Vợ Là Cả Gia Tài
Chương 259: Tại sao không nghe điện thoại?
Vừa ngước mắt lên, quả nhiên là nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở bên quầy bar, mặt đã xị xuống còn dài hơn cả mặt ngựa, cô muốn làm như không nhìn thấy cũng không được, hơn nữa, đã thay cả đồ ngủ rồi.
Hiển nhiên, đã về N lâu rồi a!
“Toi rồi!”
Cảm nhận được một ánh mắt hung tợn đang ập đến, Hiểu Nhi cảm thấy như trên đầu có một đàn quạ quác quác mà bay qua.
Biết là thời gian mình về đến cửa quá muộn bị người này ghét rồi, cô thay giày rồi tí tửng đi tới:
“Ông xã, hôm nay về sớm vậy?”
Lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt dò xét của Phùng Dịch Phong ngừng lại trên con ếch xấu đau xấu đớn trong lòng cô, khẽ lắc ly rượu trong tay, nhấp một ngụm nhỏ.
Hoàn toàn bị phớt lờ rồi, Hiểu Nhi cảm thấy có chút xấu hổ, bàn tay nhỏ xoắn xuýt một hồi, đang không biết nên nói cái gì, thì một thanh âm lạnh lùng cất lên:
“Biết mấy giờ rồi không? Đã làm cái gì? Tại sao không nghe điện thoại?”
“Hả?”
Lúc này mới nhớ ra gì đó mà lục lọi túi, Hiểu Nhi ảo não mà tặc lưỡi: Năm cuộc gọi nhỡ! Toát mồ hôi hột, chết chắc rồi!
Ngước mắt lên, bàn tay nhỏ bé nũng nịu nịnh nọt mà chọt chọt vào anh: “Ông xã, anh đừng tức giận, em không phải cố ý đâu! Em đang… đi mua sắm, nhạc hơi ồn ào, nên không nghe thấy!”
Lúc này, có đánh chết cô, cô cũng không dám nói là cô ở cùng với Tiêu Mộ đâu! Như vậy còn không chẻ cô ra làm đôi à? Dạo phố, cũng không tính là nói dối nhỉ! Bọn họ cũng là tình cờ gặp nhau thôi mà!
Đôi mi dài chớp chớp, vẻ mặt Hiểu Nhi ngoan ngoãn nhận sai, thấy anh không có đẩy ra, cô mới to gan mà tiến lên hai bước:
“Ông xã, em sai rồi! Đừng giận có được không? Hôm nay trên phố bị hai người phụ nữ nhận nhầm, còn kêu em là Lâm Khiết, tâm trạng rất tệ hại, nên em mới đi dạo phố! Hễ dạo phố là quên mất thời gian rồi, sau này nhất định không tái phạm nữa…”
Bắt được chữ quan trọng, Phùng Dịch Phong ôm lấy eo của cô: “Em nói có phụ nữ kêu em là Lâm Khiết?”
Cô thoạt nhìn thì có vài phần tương tự với Lâm Khiết năm đó, nhưng hai người cũng không có giống, sao có thể bị nhận nhầm được? Sáu năm bặt vô âm tín, cô ta có bạn bè tốt đến mức độ này sao? Còn tới hai người?
Nhất thời, Phùng Dịch Phong vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra là ai!
“Ừm!” Rất đáng thương tội nghiệp mà gật đầu, Hiểu Nhi nói: “Có phải là em giống với cô ta như đúc không?”
Nói ra, trong lòng Hiểu Nhi vẫn có chút khúc mắc khó chịu, sự không vui trên mặt cũng rõ ràng dễ thấy.
Ôm cô lên trên đùi, thái độ của Phùng Dịch Phong trở nên dịu lại:
“Em là em! Cô ta là cô ta! Em chưa thấy qua cô ta sao? Cô ta không có nghịch ngợm như em! Chạy lung tung khắp nơi, đi dạo đến 11 giờ tối như em? Có phải em phải đợi đến khi tiệm đóng cửa, không đóng cửa thì không chịu về không? Đi mua cái thứ rách nát này? Gu thẩm mỹ gì vậy?” Thật đúng là xấu chết đi được!
Vỗ vỗ con ếch trong tay cô, vẻ mặt Phùng Dịch Phong đầy chê bai, nhưng vẫn sủng nịch mà véo véo má cô:
“Đúng là một đứa trẻ không lớn! Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng để trong lòng? Cho dù vẻ ngoài hai người có giống nhau, nhưng cô ta giống nước, em càng giống lửa, cũng không có giống nhau, hiểu không?”
“Vậy ông xã, anh sẽ không…thuỷ hoả bất phân chứ?”
Chọt vào đầu mũi cô, Phùng Dịch Phong cũng cười: “Đây mới là trọng điểm đúng không!”
Hai tay ôm chặt lấy eo cô, Phùng Dịch Phong cọ cọ vào mũi cô:
“Trước đây, có lẽ là đã từng mê luyến qua nước, bây giờ chỉ muốn lửa thôi! Anh sẽ không coi em là cô ta! Mắt anh vẫn còn sáng lắm, không có mù, người anh muốn là em—Giang Hiểu Nhi!”
Lời tuyên thề rõ ràng, cũng giống như là cho Hiểu Nhi ăn một viên định tâm đan, làn khói mù mịt mấy ngày nay cuối cùng cũng bị quét hết sạch.
Ôm lấy cổ anh, giọng nói của Hiểu Nhi cũng dịu đi vài phần: “Em không quan tâm anh ban đầu tại sao lại chọn em, chỉ cần anh bây giờ đối với em là thật, không phải là coi em như thế thân, em sẽ vĩnh viễn là của anh!”
Quá khứ không thay đổi được, cái cô muốn là bây giờ và tương lai!
Giữ gáy cô lại, Phùng Dịch Phong cũng động tình mà hôn vào môi cô một cái thật sâu:
“Vậy thì chấp hành gia quy đi! Về muộn! Không nghe điện thoại! Để ông xã đợi, chọc ông xã tức giận! Điều khoản thứ năm, cứ làm ba lần trước đã! Trừng phạt gấp đôi, cho phép em ghi nợ!”
“Hả? Ông xã, có ai tính như anh không? Vậy tháng này em có thể trả hết không chứ? Anh thường xuyên đi sớm về muộn, em cũng đâu có tính với anh! Lần này, trung hoà bù trừ đi?”
Thanh âm vừa dứt, Hiểu Nhi đột nhiên chặn miệng lại, ý thức ra mình đã phạm một sai lầm.
Quả nhiên, một giây sau, tiếng cười đắc ý tràn ngập vào tai:
“Ừm, toàn bộ tính hết! Ông xã đại nhân sao có thể quỵt nợ của vợ nhỏ cứ? Buổi tối trả không hết, ban ngày tiếp tục! Ông xã đại nhân nhất định sẽ cố gắng!”
Nói xong, Phùng Dịch Phong đã nhấc tay bế cô lên.
Che mặt lại, Hiểu Nhi cạn lời: Điều khoản này có thể đổi không? Rõ ràng là điều khoản bá vương a! Hơn nữa, cô cũng không phải có ý này mà!”
Tuy xấu hổ khi phải nói ra nhưng không thể không nói, bởi vì điều khoản gia quy này mà tình cảm của hai người đã được cải thiện rất nhiều. Sau một bài vận động hoàn mỹ, chỉ thân mật mà dựa sát vào nhau, cả hai đều vô cùng mãn nguyện. Quấn quýt với nhau một hồi, rất nhanh liền cùng nhau chìm vào cõi mộng đẹp.
Đêm nay, vẫn như mọi khi, cơn mưa phùn kéo dài, rực rỡ và tuyệt vời.
Sau ngày hôm nay, sự không vui này đã hoàn toàn mất đi trong lòng của Hiểu Nhi, cho dù có gặp người nào đó nói cô giống Dung Lâm khiết, sự để bụng trong đáy lòng cũng chỉ duy trì được không quá hai giây, cô quen cười một cái rồi qua, hơn nữa sẽ hưng phấn mà nói với người đó “Rất muốn gặp một bản thân khác của mình”!
Sau một lần, cô cũng không còn gặp qua tình trạng nhận nhầm nữa.
Dần dần, chuyện này trong tâm trí cô, ngay cả đám khói mù nhàn nhạt do gợn sóng để lại cũng tan biến.
Chỉ là Trương Việt Khánh, lần đi công tác này có hơi dài, còn hoa, cô từ chối nhận cũng không có ích gì, cứ mỗi một tiếng lại có người đưa cho cô một lần, cuối cùng cô cũng chỉ có thể thoả hiệp, có ký nhận hay không thì mỗi ngày đều luôn có một bó hoa hồng màu xanh chói mắt đặt ở trên vị trí của cô, khiến cô vô cùng khó chịu và khổ não.
Cả công ty, gần như được trang trí bằng hoa tươi của cô rồi.
Cái này thì cũng thôi đi, quan trọng là, bây giờ mỗi khi đi một bước, luôn có thể nghe thấy có người đang bàn luận về cô, ngay cả đi ăn cơm công ty cũng có người chuyên môn chạy đến nhìn cô hai cái, thường xuyên khiến cô chả buồn ăn nữa, muốn phát hoả một cách kỳ lạ.
Đương nhiên, trong lòng cũng mắng cả mười tám đời tổ tiên của người nào đó luôn rồi.
Hôm nay, về đến văn phòng, điện thoại của Hiểu Nhi liền vang lên, đó là giám đốc của hộp đêm Đông Phương Khuynh Thành gọi tới: “Giám đốc Đàm?”
“Hiểu Nhi à, tối nay là Lễ kỷ niệm 10 năm của Đông Phương Khuynh Thành, qua đây góp vui đi! Vốn dĩ là liệt kê cô vào khách mời biểu diễn, nhưng khi thông báo mới nhớ sức khoẻ của cô không thể nhảy múa được, nhân viên công tác đã gạch bỏ rồi, tôi cũng không biết là chưa thông báo cho cô! Mười năm, hoạt động rất là long trọng đó, một trong những trụ cột sân khấu của Đông Phương Khuynh Thành chúng ta, sao có thể thờ ơ được chứ? Cũng không mấy ngày nữa, hôm nay đúng lúc là thứ sáu, còn là một hoạt động lớn nhất nữa!”
“Cảm ơn giám đốc! Kỷ niệm mười năm, chúc mừng nha! Tôi hay là bỏ đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!