Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý - Chương 453
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý


Chương 453


Con mắt của Bạch Hoài An độc đáo, rất nhanh đã tìm ra trang phục phù hợp để Lâm Bách Châu mặc.

Anh ta và Hoắc Tùng Quân giống nhau, chỉ e là mùa thu cũng thích mặc đồ tây, trước đây khi Bạch Hoài An nhìn thấy anh ta, không phải là áo khoác trắng, thì cũng là tây phục màu đen, vô cùng nặng nề, rõ ràng cả gương mặt ấm áp thế này, đều bị lớp nền làm cho lạnh lẽo xa cách đi vài phần.

Lần này thứ cô tìm được là một áo phông đơn giản màu trắng, quần ống rộng, phố hợp lại rất nhẹ nhàng trẻ trung.

Lúc nhân viên nhìn thấy cô cầm trang phục lên, lời muốn nói liền thôi, ngắm nghía Lâm Bách Châu ở sau lưng Bạch Hoài An, vẫn luôn ấm áp nhìn cô, hơn nửa ngày còn chưa nói ra lời nào.

Bộ trang phục này dường như quá trẻ trung rồi, không quá phù hợp với khí chất của người đàn ông.

“Bách Châu, anh đi thử bộ quần áo này xem” Bạch Hoài An cuối cùng cũng hạ quyết tâm, để anh đặt túi đồ trong tay xuống, đưa bộ quần áo kia nhét vào người anh, bắt anh ta đi thử.

Lâm Bách Châu lúc này mới chú ý tới kiểu dáng của bộ quần áo ở trong tay, chỉ kinh ngạc một chút, liền ngoan ngoãn ôm quần áo đi thử đồ.

Chỉ cần là đồ của Hoài An chọn, cho dù là mảnh vải vụn, anh ta cũng sẽ mặc lên người.

Trong lúc Bạch Hoài An đang lựa chọn quần áo, liền chú ý tới ánh mắt của nhân viên phục vụ bên cạnh, nhìn thấy cô ta nhìn chăm chú về hướng phòng thay đồ, mỉm cười, rồi lại lấy ra một bộ tây phục.

Bộ quần áo vữa nấy là cô tâm huyết lựa chọn, muốn xem thử kết quả Lâm Bách Châu mặc lên người.

Không quá lâu, Lâm Bách Châu đã từ phòng thử đồ đi ra, Bạch Hoài An và nhân viên phục vụ đều theo âm thanh mà nhìn qua, nhìn thấy người đàn ông vừa đi ra đều kinh ngạc một chút.

Lâm Bách Châu kéo kéo vạt áo, nhìn Bạch Hoài An đang chăm chú nhìn mình, có chút ngại ngùng cúi đầu xuống, trên gương mặt trắng nõn ửng lên vài vệt hồng.

“Có phải là quá kỳ quặc không?” Giọng nói Lâm Bách Châu căng thẳng.

Bạch Hoài An bước nhanh tới chỗ anh ta, giữ anh ta xoay hai vòng, vẫn chưa trả lời lại.

Lâm Bách Châu cho rằng bản thân mặc lên rất khó coi, vội vàng muốn chạy vào phòng thử đồ: “Anh, anh đi thay lại quần áo”

“Không cần không cần!” Bạch Hoài An vội vàng giữ chặt anh ta lại, kéo anh ta tới trước gươn: nh qua đây nhìn thử Lâm Bách Châu bị cô lôi tới trước gương, nhìn thấy bóng dáng của người ở trong gương, cũng ngạc nhiên một chút.

Anh ta rất hiếm khi thử những trang phục như thế này, lúc còn là thiếu niên, cũng phần lớn là mặc áo sơ mi trắng, anh ta vẫn luôn cho rằng bản thân không phù hợp với những trang phục như thế này.

Nhưng không ngờ rằng mặc quần áo thế này lên người, hiệu quả còn tốt hơn ngoài mong đợi.

Áo thun màu trắng rộng rãi, mặc lên làm người anh ta như cây trúc, trẻ trung lên rất nhiều, quần thụng màu đen lại vô cùng tôn lên khí chất đẹp trai thoải mái, kết hợp lại với nhau, tụ h ¡ với diện mạo sáng sủa tuấn tú của anh ta, khiến anh ta nhìn có vẻ giống như sinh viên đại học còn chưa bước ra khỏi cổng trường vậy.

Đẹp trai trẻ trung, không còn một chút trầm mặc, nhìn không ra nửa phần u ám.

“Có phải là cảm thấy vượt ngoài mong đợi không?” Giọng nói của Bạch Hoài An vang lên ở cạnh tai anh ta.

Ánh mắt của Lâm Bách Châu dừng lại trên gương mặt trắng nõn của cô, hơi gật đầu: Khóe miệng Bạch Hoài An nhếch lên nở nụ cười, giúp anh ta chỉnh lại vị trí của nếp gấp cổ áo, còn ngồi xổm giúp anh ta kéo thẳng ống quần.

Lâm Bách Châu có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng muốn đỡ cô đứng dậy, động tác của Bạch Hoài An rất nhanh đã giúp anh ta chỉnh sửa xong xuôi, vỗ vỗ vị trí bả vai của anh ta, chớp chớp mắt với anh ta nói: “Bác sĩ Lâm rất đẹp trai đó, mặc thế này đi ra ngoài, tuyệt đối có thể thu hút gần hết các bác sĩ nữ với y các”

Lời nói này làm Lâm Bách Châu có chút giật mình, anh ta đột nhiên nhớ lại, lúc đó vừa mới chữa mắt cho Bạch Hoài An xong, lần đầu tiên cô mở mắt nhìn thấy anh ta, cũng là chớp chớp mắt như thế này, dùng cùng một cách trêu chọc anh ta.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng khuếch trương không ngừng: “Vợ của anh quả nhiên có mắt nhìn, anh mặc trang phục này nhìn ra thật sự rất trẻ trung, rất điển trai.”

Bạch Hoài An đắc ý giương cằm lên: “Điều đó là đương nhiên, cũng không xem coi là ai mặc, Bách Châu nhà chúng tôi chính là một cây phơi đồ di động, chỉ sợ là mặc bao tải cũng dễ nhìn”

Lâm Bách Châu nghe thấy lời nói của cô phóng đại bản thân, cúi đầu mỉm cười, sự u ám trong lòng không thế thế nào lại biến mất.

Anh ta trực tiếp rút thẻ ra, để nhân viên cửa hàng đi quẹt thẻ thanh toán, từ trong cửa hàng đi ra, anh ta đột nhiên lấy ra từ trong túi một chiếc hộp, đưa cho Bạch Hoài An.

“Hoài An, thứ này trả lại cho chủ cũ của nó”

Bạch Hoài An nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu đen này, có chút thắc mắc nhận lấy, rồi mở chiếc hộp ra.

Hai chiếc bông tai ngọc trai lặng lẽ nằm ở trong hộp, bên trong phát ra ánh sáng mờ mờ.

Đồng thời lúc này, Hoắc Kỳ.

Bộ phân kỹ thuật đột nhiên có người vội vàng chạy ra ngoài, xông tới văn phòng của tổng giám đốc, giọng nói kích động hét lên với người đàn ông cao lớn đứng thẳng bên cửa sổ: “Tổng giám đốc Hoắc, chúng tôi đã tìm được vị trí của mợ chủ rồi”

Hoäc Tùng Quân đột ngột xoay đầu lại, bởi vì một đêm chưa ngủ, trong mắt toàn bộ đều là tơ máu, cả người nhìn có chút u ám điên cuồng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Anh nói cái gì?”

Trong trung tâm thương mại, Bạch Hoài An nhéo nhéo lỗ tai sững sờ, Lâm Bách Châu vuốt ve mái tóc của cô: “Hoài An, vừa này không phải là em muốn đi vào nhà vệ sinh sao? Anh ở đây đợi em, đi nhanh nhé”

Bạch Hoài An nghe thấy ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn thấy trong mắt Lâm Bách Châu toàn bộ đều là ý cười dịu dàng, viền mắt ửng đỏ.

“Hoài An, không cần khóc, thời gian một ngày, anh đã rất mãn nguyện rồi”

Khóe miệng Lâm Bách Châu nở nụ cười, lau sạch nước mắt ở khóe mắt của cô: “Sau khi em rời đi, anh trở về thú tội, tới nhà họ Hoắc xin lỗi”

Anh ta biết bản thân làm sai chuyện này rồi, Hoài An có khả năng không quan tâm, nhưng anh ta không thể làm như không có gì xảy ra, anh ta phải chịu trách nhiệm, anh ta nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm.

Bạch Hoài An e là từ lúc anh nhắc tới muốn đi dạo, đã đoán được bản thân phải thả cô đi rồi.

Cô xưa nay thông minh, lại không có kẽ hở, giống như bạn gái cùng anh ta đi dạo, cô tốt như vậy, bản thân không nên ích kỷ như vậy.

Tình yêu thứ này, chỉ có hai bên cùng hướng về một phía mới là hạnh phúc, nếu như chỉ có một bên nhiệt tình, sẽ chỉ gây nên phiền phức cho người khác.

Chưa kể là Hoài An còn có con rồi.

Lâm Bách Châu nhìn bụng dưới của cô, nhắc nhở nói: “Lúc rời đi, không cần chạy quá nhanh, phải bảo vệ cơ thể bản thân cho tốt, quay về nhà họ Hoắc tới bệnh viện kiểm tra một chút, em nhất định sẽ rất vui mừng”

Anh ta không nhắc nhở quá nhiều, sự vui vẻ lẫn kinh ngạc này có lẽ để Bạch Hoài An tự mình cảm nhận đi.

“Đừng kinh ngạc, nhanh tới nhà vệ sinh đi, ban nãy anh thấy rồi, ở bên đó” Lâm Bách Châu xoay cô chỉ về một hướng.

Đó là một cửa khác của trung tâm thương mại.

Đôi mắt Bạch Hoài An ướt đẫm, xông lên ôm chặt lấy anh ta, nhỏ giọng nói bên cạnh tai của anh ta: “Bách Châu, cảm ơn anh, anh không cần tới đồn cảnh sát, em sẽ nói cho mọi người, em chỉ là có chuyện cần ra ngoài với anh một chuyến, anh không cần.

“Hoài An..” Lâm Bách Châu vỗ nhẹ lưng cô: “Đừng nói dối, chuyện này là anh sai rồi”

Anh buông Bạch Hoài An ra, còn cười nói: “Anh tới đồn cảnh sát có lẽ là chuyện tốt, Hoắc Tùng Quân biết anh làm ra chuyện thế này, sẽ không buông tha cho anh, anh tới đồn cảnh sát, có lẽ anh ta có thể sẽ tha cho anh một lần”

Lâm Bách Châu mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy vẫy tay với Bạch Hoài An: “Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa, em mất tích gần một ngày rồi, người của nhà họ Hoắc nhất định sẽ rất lo lắng”

Bạch Hoài An nhìn anh ta lần cuối, rồi xoay người rời đi.

Lâm Bách Châu nhìn bóng lưng của cô, đứng một lúc lâu, mới cúi đầu thầm thì nói: “Thật sự em không nên cảm ơn anh, là anh nên cảm ơn em”

Chưa tới một lúc, vệ sĩ ở cửa trung tâm thương mại đi tới trước mặt Lâm Bách Châu, noi với anh ta: “Cô Bạch đã rời khỏi trung tâm thương mại rồi Ánh mắt bọn họ phức tạp, không rõ ràng, Lâm Bách Châu tốn nhiều công sức như vậy, làm ra biệt thự này, không dễ dàng gì mới qua tai mắt của người nhà họ Hoắc, đưa Bạch Hoài An từ trong lễ đính hôn ra ngoài, làm sao dễ như buông tha cho cô rời đi như vậy.

Lâm Bách Châu cũng không giải thích thắc mắc của vệ sĩ, đưa túi đồ trong tay cho anh ta: “Đưa tới nhà họ Hoắc..”

Anh ta dừng lại một chút, nhìn về phía vệ sĩ: “Để người đi theo Hoài An quan sát kỹ một chút, đừng để cô ấy gặp thương tích”

Vệ sĩ là vệ sĩ tư nhân của Lâm Bách Châu, từ lúc anh ta còn rất nhỏ đã ở bên cạnh bảo vệ anh ta, nhìn thấy vậy không kìm lòng được mà nói: “Cậu chủ, tại sao cậu không thẳng thắn đưa cô ấy quay về, để người của nhà họ Hoắc biết được cậu thật sự rất quan tâm cô ấy”

Có lẽ nhìn thấy cảnh tượng này, nhà họ Hoắc cũng sẽ không quá phận làm khó Lâm Bách Châu.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN