Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý - Chương 460
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý


Chương 460


Chương 460

Tính toán của Ngô Thành Nam rất tốt, nhưng anh ta không ngờ Hoáắc Tùng Quân đã cảnh giác với anh ta từ lâu, đến bây giờ cò cho.

rằng Hoắc Tùng Quân không biết thân phận giả của Diệp Văn Bình.

Đồng thời lúc đó kích hoạt người nằm vùng chỗ Diệp Văn Bình, Hoắc Tùng Quân đã nhận được báo cáo của Triệu Khôi Vĩ, và anh ta đã nắm được mọi hành động của Văn Bình trong công ty.

“Anh cứ tiếp tục quan sát Diệp Văn Bình, ngoài ra..” Hoắc Tùng Quân nghĩ đến Diệp Lan bị bắt vào ngày tiệc đính hôn, ánh mắt anh nhíu lại: “Diệp Văn Bình chỉ có Diệp Lan là con gái bảo bối, ông ta cung cấp tin tức cho Ngô Thành Nam, anh cùng ông ta nói chuyện đi. “

Nếu Diệp Lan đã rơi vào tay bọn họ thì anh phải tận dụng tốt nhất những gì mình có được, nếu không thì phí quá.

Triệu Khôi Vĩ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Tôi thật muốn xem một chút Ngô Thành Nam sẽ như thế nào khi biết được người của mình phản bội mình”

Thực sự mong chờ!

Hoắc Tùng Quân liếc anh ta một cái, không để ý nói: “Ngô Thành Nam chỉ là một con cá nhỏ, không thể phát triển trong môi trường nào.

Anh ta sẽ chỉ trốn trong bóng tối , sử dụng một ít mánh khóe người khác nhìn không thấy, chỉ cần đề phòng nhiều hơn là được”

Trong tay anh có nhược điểm trí mạng của Ngô Thành Nam, và người nằm vùng trong nhà họ Ngô cho anh biết rằng mối quan hệ của Ngô Thành Nam với ông cụ Ngô đã trở nên lạnh nhạt đi nhiều trong những ngày này.

Sự kiên nhẫn của ông cụ đối với anh ta đã có chút hao mòn, chờ thời cơ chín muồi, anh mới tung ra bí mật chấn động này, kết cục của Ngô Thành Nam gần như có thể đoán trước được.

Hoäắc Tùng Quân nằm ở trên giường, cảm giác thân thể có chút cứng ngắc, thật ra hai ngày nay tình trạng của anh đã khá lên rất nhiều, có thể từ từ ngồi dậy đi lại, chỉ cần không cần vận động cơ lưng thì không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Bạch Hoài An quá lo lắng, liên tục yêu cầu anh nằm trên giường, không còn cách nào khác, anh chỉ nằm sấp cả ngày, cảm thấy xương của mình sắp bị mốc mất rồi.

Quan trọng hơn là mấy ngày nay vết thương đang lành, chỗ vết thương luôn ngứa ngáy khiến anh càng thêm nóng nảy.

Ngô Thành Nam đánh anh ngay trên miệng súng, ngay lúc này bắt đầu làm những động tác nhỏ cũng chỉ có thể trách anh xui xẻo.

“Đúng rồi, Hoài An đã đi đâu?”

Khi anh ta đang thảo luận mọi việc với Triệu Khôi Vĩ, Bạch Hoài An đã rời khỏi phòng bệnh, hiện tại còn chưa quay trở lại.

Triệu Khôi Vĩ mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết, tổng giám đốc Hoäc, ngài tìm mợ chủ có chuyện gì sao? Tôi sẽ đi tìm cô ấy…

“Không cần” Hoắc Tùng Quân lắc đầu.

Kể từ khi Lâm Bách Châu đưa cô ấy rời khỏi tiệc đính hôn, cho dù bây giờ anh đã tìm được Bạch Hoài An, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lăng, có chút thần hồn nát thần tính. Mỗi khi Bạch Hoài An rời đi lâu hơn một chút là anh bắt đầu cảm thấy bất an.

Loại cảm xúc này vẫn cần được khắc phục một chút, nếu cứ để mặc kệ, rất có thể sẽ càng ngày càng nghiêm trọng và gây rắc rối cho.

Hoài An.

Hoäc Tùng Quân thở dài một hơi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Anh thật vất vả mới cùng Hoài An ở bên nhau, cũng không thể bởi vì những việc này ảnh hưởng quan hệ của hai người.

Triệu Khôi Vĩ nhìn ông chủ của mình không nói lời nào lâm vào trâm tư, do dự một lúc rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Lúc này, Bạch Hoài An, người mà Hoäc Tùng Quân đang bận tâm, đang nói chuyện với Sở Minh Nguyệt.

Cô thấy Triệu Khôi Vĩ có chuyện quan trọng cần phải báo cáo với Hoắc Tùng Quân, để không ảnh hưởng đến bọn họ nói chuyện công việc, liền đi dạo trong khu vườn nhỏ của bệnh kết quả là cô đụng phải hai người Sở Minh Nguyệt và Trân Thanh Minh đang đi qua.

Ồ, không đúng, phải nói là có ba người, Trương Kim Liên cũng đến bệnh viện trong vài phút trước.

Sở Minh Nguyệt vừa đến thấy Bạch Hoài An, hai mắt đỏ hoe liền chạy tới, nắm chặt tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới thật lâu, có chút nghẹn ngào không nói nên lời.

“Làm sao vậy? Minh Nguyệt của chúng ta đã trở thành một con quỷ khóc từ khi nào vậy!” Bạch Hoài An mỉm cười, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô ấy.

Lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nhìn cô ấy cười trêu chọc.

Sở Minh Nguyệt rưng rưng nước mắt nhìn cô ấy, thật lâu mới nghẹn ra một câu: “Thật xin lỗi, Hoài An, thật xin lỗi!”

Bạch Hoài An tỏ vẻ khó hiểu: “Minh Nguyệt, cậu đang nói cái gì vậy, tại sao lại phải xin lỗi tớ?”

Sở Minh Nguyệt cúi đầu mím chặt môi, giọng nói trầm xuống áy náy: “Kỳ thật, trong ngày tổ chức tiệc đính hôn, tớ mơ hồ phát hiện cậu có chút không thích hợp, phải nói là người giả trang của cậu, tớ phát hiện hành động của cô ta không thích hợp”

Cô ấy hít một hơi, nhìn về phía Bạch Hoài An: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, làm bạn lâu như vậy. Tớ đối với mỗi cử chỉ, hành động, thói quen nhỏ của cậu đều rất rõ ràng, tớ hẳn có thể dễ dàng nhận ra người đó không phải là cậu. Không những tớ không nhận ra ngay tại chỗ mà còn bị cô ta làm cho bối rối, vì một chút sự việc mà không xem xét, để bọn họ thành công, để cho cậu phải khổ sở nhiều như vậy, thật xin lỗi!”

Tin tức Bạch Hoài An xảy ra chuyện bị nhà họ Hoắc cố ý giấu diếm mọi người, ngay cả Sở Minh Nguyệt cũng không biết, sáng nay khi biết tin về vụ tai nạn từ Trần Thanh Minh, cô mới vội vàng chạy đến bệnh viện.

May mắn Hoài An không có việc gì, nếu lần này cô ấy xảy ra việc ngoài ý muốn, có lẽ cả đời này Sở Minh Nguyệt cũng không tha thứ cho.

chính mình.

Bạch Hoài An nhìn ánh mắt ấy náy của cô ấy, thở dài một hơi, nhịn không được đưa tay nhéo mà cô ấy.

Hành động này khiến Sở Minh Nguyệt quên rơi nước mắt, sững người tại chỗ.

Bạch Hoài An nhìn cô trong bộ dạng ngu ngốc hiếm thấy như vậy, không khỏi bật cười: “Chà, ai nói đó là lỗi của cậu? Chúng ta đã thay quần áo và phụ kiện tóc. Diệp Lan vốn dĩ trông cũng giống tớ mà, còn cố tình che mặt cố tình bắt chước điệu bộ nói chuyện của tớ. Hai người còn chưa chạm vào nhau, không nhận ra cũng là bình thường, đây không phải là lỗi của cậu. “

Sở Minh Nguyệt còn muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo.

“Hoài An nói đúng. Đó không phải lỗi của chị. Dù có sai, cũng là em sai”

Mấy người nhìn theo âm thanh, nhìn thấy Trương Kim Liên gương mặt đỏ bừng, mím chặt môi, ánh mắt có chút áy náy mà nhìn bọn họ.

Cô bé gầy gò, nhỏ nhắn nhưng trên tay còn xách rất nhiều đồ đạc.

Bạch Hoài An nhìn cảm thấy rất nặng, nhanh chóng nháy mắt với Trần Thanh Minh.

Trần Thanh Minh tiến lên một bước, cầm lấy đồ trong tay Trương Kim Liên.

Khi Trương Kim Liên buông tay ra, có thể thấy lòng bàn tay của cô đều là vết lăn, đỏ đỏ trắng trắng, có chỗ sưng tấy lên.

“Hoài An, bạn của chị không gặp người phụ nữ đó. Nhưng em đã nói chuyện trực tiếp với cô ta, vậy mà em không nhận ra rằng cô ta không phải là chị, hơn nữa em còn nghe lời cô ấy và ngăn chặn tất cả bạn bè không cho đi lên lầu. Nếu lúc đó em không ngăn cản, e rằng đã phát hiện ra người đó là giả, nhà họ Hoắc đã phái người đuổi theo chị rồi. “

Trương Kim Liên cúi đầu, ngón tay nắm chặt.

Kỳ thực khi cô rời khỏi tiệc đính hôn của nhà họ Hoắc, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn.

“Hoài An” ở trên lầu kia bất luận là hình dáng hay làn da đều không giống, giọng nói cũng không giống, ngược lại là người phụ nữ bị Lâm Bách Châu ôm đi, nhìn càng giống Bạch Hoài An hơn.

Mãi đến tối, khi Trương Kim Liên bỗng nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh dậy, cô mới chợt nhớ ra một chỉ tiết mà mình đã bỏ qua.

Đó là khi Lâm Bách Châu ôm người phụ nữ kia, hai người bọn họ đi ngang qua người cô có một mùi hương đặc biệt.

Mùi hương đó là mùi hương mà trước kia khi cô ở cùng với Hoài An, thỉnh thoảng vẫn ngửi được.

Lúc đó, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ngày hôm sau, cô bắt đầu dò hỏi về gia đình họ Hoắc và nhờ bố mẹ cô cùng nhau hỏi về chuyện này, nhưng gia đình họ Hoắc đã chuyện này phong tỏa lại , không có tin tức truyền ra.

Trương Kim Liên luôn cho rằng cô đã suy nghĩ quá nhiều cho đến khi biết rằng tin tức Bạch Hoài An bị bắt cóc ở trên mạng.

Cuối cùng nhận ra rằng một cái gì đó thực sự đã xảy ra.

Cô ấy đã xem những video và hình ảnh đó rất nhiều lần, và cũng thấy được ảnh chụp và video của Lâm Bách Châu, chỉ cần động não một chút, Trương Kim Liên cơ bản có thể hiểu được toàn bộ sự việc.

Sau đó nhà họ Hoắc vì Hoắc Tùng Quân bị thương, mọi chuyện cứ tiếp diễn, Trương Kim Liên không dám đến gây cho người ta thêm phiền phức.

Sau khi nhà họ Hoắc công bố tin tức, tình hình của Hoắc Tùng Quân đã ổn định trở lại, Trương Kim Liên mới dám mang một đống đồ lớn đến đây.

Cô muốn xin lỗi Bạch Hoài An và gia đình họ Hoắc.

Bạch Hoài An nhìn hai người đều cúi đầu không ngừng xin lỗi cô, thở dài: “Mọi người sao vậy, hôm nay là đại hội xin lỗi sao?”

Đầu của họ càng cúi thấp.

Bạch Hoài An bước tới, vòng tay qua ôm hai người họ, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười: “Được rồi được rồi, đừng nhìn những hình ảnh trên mạng mà suy đoán mọi việc nghiêm trọng như vậy. Thật ra, hai ngày nay tôi cũng không phải chịu khổ gì, Lâm Bách Châu phục vụ tôi thật tốt, cho tôi ăn ngon, cho tôi ngắm hoa, và đưa tôi đến trung tâm thương mại, giống như đi chơi trong hai ngày thôi. Còn chuyện Bạch Quang kia thì chỉ là một tai nạn … “

Nói đến chuyện này, Bạch Hoài An cũng có chút bất đắc dĩ, sự tình này trùng hợp khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái.

Bởi vì là trùng hợp, Bạch Hoài An ban đầu cảm thấy có thể có âm mưu gì hay không, nhà họ Hoắc cũng tới mỏ quặng kiểm tra thì phát hiện thật đúng là quá trùng hợp.

Bạch Đại Hùng và Bạch Quang mấy ngày nay cư xử quá thành thật, người trông coi cũng dần thả lỏng cảnh giác, không ngờ Bạch Quang lại đang nghĩ đến việc bỏ trốn, mới có thể xuất hiện sự việc vừa hoang đường vừa trùng hợp như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN