Cô Vợ Mù
Chương 12
Bị cô giựt tay lại, hắn mới ý thức việc mình đang làm, nhìn cô nhăn mặt tay đang xoa tay đau, lòng anh có chút tội lỗi.
Nhấc bổng cô lên đưa vào xe, mặc cho cô vùng vẫy.
– Chỉ có cách này, mới không làm đau em. – hắn thì thầm vào tai cô.
Lái xe, chạy thẳng một mạch về nhà.
Về đến nhà, hắn mở cửa xe, dìu cô vào nhà rồi giao cô cho mấy cô người giúp việc.
– Chăm sóc cô ấy đấy, cô ấy có mệnh hệ gì thì các cô liệu hồn. – hắn thẳng tay chỉ vào mặt đám người giúp việc đó.
– Dạ, vâng ạ. – đám người đó tay đỡ, tay dìu cô, cúi đầu vâng lời.
Hắn nhìn bọn họ chằm chằm, rồi bỏ lên xe đi mất.
– Đưa tôi về phòng được chứ? – cô lên tiếng.
– Dạ. – bọn họ đồng thanh, ánh mắt khó chịu.
Dìu cô về phòng, đóng cửa lại, bọn họ liền bắt đầu xì xầm.
– Tại sao, thiếu gia lại đưa cô ta về nhà chứ? Thật là không biết cậu đang suy nghĩ gì trong đầu mà – một ả trong số đó lên tiếng.
– Đã mù còn ra vẻ thanh cao, ta đây, thật là bực bội.
– Đúng, đúng đấy, nhìn là ưa không nổi rồi.
Bọn họ cứ mãi tiếp tục xì xầm, bàn tán nói xấu cô.
“kính…hhh…koang….gggg”
– Ê ai nhấn chuông kìa, ra mở đi.
Bọn họ giải tán, xuống nhà, mở cổng.
– A thì ra là Tiểu thư Ngọc Ánh?? – bọn họ tỏ vẻ vui mừng, ríu rít chạy ra chào đón cô gái đấy.
[ Ngọc Ánh – là ả – nữ phụ ]
– Lâu rồi không thấy cô đến đây nhỉ??
– Có Hàn Phong ở nhà không? – ả mở giọng.
– Dạ, Thiếu gia vừa rời đi, để lại cho….- một người trong đám giúp việc lên tiếng.
– Im đi. – người kia nhắc khéo.
– Sao nào Tiểu Ngọc? Có chuyện gì giấu ta ư? Tiểu Liên ngươi nói tiếp đi. – ả nhíu mày.
– Dạ, vâng, cậu đưa về đây một cô gái mù, còn bảo chúng tôi phải chăm sóc kỹ càng cho cô ta. – người tên Tiểu Liên nói tiếp.
Ả nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, anh ta đưa cô ta về đây ư? Thật trùng hợp a? Một ý định nãy lên trong đầu ả.
– Có phải bọn cô không ưa cô ta? – ả như biết rõ về bọn họ, lên tiếng như muốn giúp bọn họ.
– Đúng vậy ạ, từ lúc cô ta được đưa về nhà, bọn tôi phải cực khổ hầu hạ cô ta. – bọn họ gật đầu.
– Đến đây, tôi sẽ giúp các ngươi trả thù ả ta. – ả vẫy tay, tụ họp bọn họ lại, thì thầm điều gì đó.
Xong xuôi, bọn họ gật đầu, mỉm cười,đồng thanh.
– Được ạ.
– Tôi về đây, đừng nói với ai chuyện tôi đã từng về đây. – ả bước ra xe, miệng vẫn không ngừng cười.
Sau khi ả rời đi, bọn họ liền tản đi.
Cô Tiểu Liên đó bưng một tách nước lên cho lầu, tiến về phòng cô.
Đứng trước phòng cô, ả giơ tay xuống lầu ám hiệu cho người phía dưới.
– Phu nhân? Tôi đem trà lên cho cô? – Tiểu Liên gõ cửa phòng.
– Vào đi. – tiếng cô vòng ra ngoài.
“Cạch” cửa phòng mở ra, Tiểu Liên bước vào.
Bỗng đèn trong phòng bị tắt hết, căn phòng tối đen, Tiểu Liên lấy chiếc đèn đã thủ sẵn trong túi ra tìm vị trí cô.
– Phu nhân, ở đây bỗng nhiên đã bị cúp điện, cô đang ở đâu, hãy lên tiếng để tôi đi tới. – Tiểu Liên giả vờ như không thấy cô, giọng nói pha chút sợ hãi.
– Tôi ở đây, cô ở đâu, đưa tay đây để tôi nắm lấy. – vì bị mù, nên cúp điện không khiến cô sợ, cô là đang lo lắng cho ả Tiểu Liên đó. Tiểu Liên soi đèn đến chỗ cô, thẳng tay hất ly trà đang trên tay vào người cô, rồi giả vờ như bị ngã.
” Á ” cả hai tiếng hét đồng thanh vang lên.
– Tôi nóng quá, Tiểu Liên cô đang ở đâu. – dù bị bỏng nóng, nhưng cô vẫn quơ tay tìm ả.
– Xin lỗi, phu nhân tôi không nhìn thấy gì, bất cẩn bị té làm nước đổ lên người cô. Tôi xin lỗi cô có sao không??? – ả Tiểu Liên đó giả vờ quan tâm cô.
– Tôi nóng lắm, Tôi…. – giọng cô thều thào, yếu đi, chịu đựng không lâu cơ thể cô đã ngã xuống.
Ả Tiểu Liên kia đứng dậy, nhìn thân hình nhỏ bé đang nằm đấy mà mỉm cười.
Dưới nhà, tiếng xe hắn chạy về vang lên, khiến bọn họ tâm không yên lo sợ.
Ả Tiểu Liên cũng run rẩy, giả vờ đỡ cô, ôm cô.
– Có ai không giúp Tôi với, phu nhân ngất xỉu rồi. – ả hét lên, vang vọng cả nhà.
Hắn bước vào, căn nhà không một ánh đèn.
– Sao lại tối như vậy? Người đâu hết rồi.? – hắn bực mình.
– Dạ, bị cúp điện ạ. – Cô ả Tiểu Ngọc trả lời.
Bước vài bước lên lầu, hắn nghe tiếng la của Tiểu Liên, liền lo sợ.
– Mau mở nguồn điện dự phòng lên. – hắn quay xuống nhà,hét lên đáng sợ.
Sau vài giây, cả nhà được bừng sáng trở lại. Hắn chạy ngay vào phòng cô. Cô đang nằm trong vòng tay của Tiểu Liên người toàn dấu bỏng đỏ. Ngực trái hắn quặn lại. Đẩy ả Tiểu Liên ra, hắn bồng cô lên.
– Thiếu gia.. – ả ta giả vờ, nước mắt.
– Câm mồm. – bồng cô ra ngoài, hắn vẫn không quên để lại cho ả ta một ánh mắt đầy câm phẫn, và giận dữ tột cùng.
Nhanh chân bồng cô xuống nhà, leo lên xe cùng cô, hắn cho người lái xe chạy nhanh đến bệnh viện, phía sau hắn ôm cô trong lòng, lòng thì bồn chồn lo lắng, cúi đầu đặt môi lên trán cô, hắn mong cô sẽ bình an.
Tới trước bệnh viện, hắn một mạch bồng cô chạy thẳng vào trong. Hắn xông thẳng vào phòng cấp cứu trước sự ngăn cản của các bác sĩ. Đặt cô xuống giường. Hắn túm lấy cổ áo của một gã bác sĩ.
– Không cứu được có ấy, coi như đời ông tàn và cái bệnh viện này sẽ tàn. – hắn tức giận hét vào mặt tên bác sĩ đe doạ.
Gã bác sĩ đó bị dọa đến “hồn bay, phách lạc” ngẩn ngơ một hồi lâu, mới chữa trị cho cô.
Tội cuộc đời của mấy anh bác sĩ mà,toàn bị dọa nạt~~
Hắn bước ra ngoài, trầm ngâm nhìn cánh cửa một hồi lâu, sau đó quay sang nhìn tên trợ lý đã đưa mình đến đây, người đó là người hắn tin tưởng nhất.
– Việc ở đây giao lại cho cậu, có gì hãy liên lạc cho tôi. – vỗ vai tên đó, hắn lê bước ra ngoài, hắn không ngẩng cao đầu như mọi lần, dáng vẻ thật đơn độc và buồn tênh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!