Cô vợ ngốc nghếch của tổng tài ác ma - #1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Cô vợ ngốc nghếch của tổng tài ác ma


#1


“Yaaaa….Bích Ngọc mình trúng tuyển rồi!!!” Đàm Mộ Tuyết la lên, hai mắt trợn tròn nhìn mail thông báo trúng tuyển hiển thị trên màn hình laptop. Nước mắt cô từ đâu chảy ào ào xuống vì hạnh phúc. Cái này người ta nói trong cái rủi có cái may.

Bích Ngọc từ phòng vệ sinh chạy nhanh ra, trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng. Cô vui mừng không kém gì Đàm Mộ Tuyết. Bích Ngọc chắp hai bàn tay lại ngửa mặt khấn trời: Cuối cùng ông cũng nghe được lời khẩn cầu từ con. Như đã hứa từ giờ con sẽ chăm chỉ tắm rửa, không hai ngày mới tắm một lần nữa.

Chắc mọi người cũng thắc mắc tại sao hai người bọn họ lại vui tới mức như vậy?

Chuyện là Đàm Mộ Tuyết tốt nghiệp đại học ở một trường không có danh tiếng vì vậy lúc đi xin việc không có công ty nào dám nhận cả. Suốt hai năm trời từ lúc tốt nghiệp tới giờ Đàm Mộ Tuyết vừa phải kiếm việc làm vừa phải đi làm mấy việc vặt để kiếm tiền cuộc sống thực sự rất khó khăn. May mà cô còn có một người bạn thân tên Bích Ngọc cho ở nhờ nhà nếu không bây giờ cô đã không biết lạc trôi phương nào rồi.

Đàm Mộ Tuyết nghĩ với trình độ của mình thì trúng tuyển vào một công ty con đã là may mắn lắm rồi nhưng điều khiến cô vô cùng kinh ngạc, vô cùng bất ngờ là cô lại trúng tuyển vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc, một công ty à phải gọi là một tập đoàn vô cùng lớn-tập đoàn Âu Mĩ.

Bích Ngọc đi vào phòng tắm xúc miệng rồi lại chạy ra nhìn chằm chằm vào màn hình, kinh ngạc:”Cậu vậy mà lại trúng tuyển vị trí trợ lý Tổng giám đốc của tập đoàn Âu Mĩ?”

Đàm Mộ Tuyết cảm thấy vô cùng tự hào, khoanh tay trước ngực đắc ý nói.”Thế nên cậu phải xin lỗi mình vì suốt hai năm nay cậu đều chế nhạo cái bằng tốt nghiệp của mình. Đâu phải cứ bằng giỏi ở trường nổi tiếng mới xin được việc làm trong một tập đoàn lớn đâu.”

Bích Ngọc tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, vừa ra khỏi trường liền xin được vào một công ti có quy mô lớn, dù mới làm việc được hai năm nhưng với cái đầu thông minh, tính cách nhanh nhẹn, hòa đồng rất nhanh cô đã lên đến vị trí giám đốc của phòng sáng tạo.

“Là lỗi của tiểu nữ ạ, tiểu nữ không nên coi thường người.” Bích Ngọc cúi đầu giả giọng điệu hết sức hối hận.

Đàm Mộ Tuyết mím môi để không bật cười, ngồi trên giường lưng thẳng tắp học điệu bộ của một tiểu thư tôn quý thời xưa lạnh lùng đáp.”Biết lỗi là tốt, người mau lui xuống đi !”

Đàm Mộ Tuyết vừa dứt lời Bích Ngọc không nhịn được nữa mà cười lớn. Cô đánh mấy cái vào người Bích Ngọc quát:”Không được cười nữa!”

Bích Ngọc cố mím môi lại, lau nước mắt chảy ra ở khóe mắt lấy lại bình tĩnh nói.”Được rồi không đùa nữa. Trong đó có ghi chín giờ đến công ty để làm quen với công việc trước. Liệu mà chuẩn bị đi. Hôm nay mình dậy muộn nên không làm đồ ăn sáng được, chịu khó ăn ở ngoài nhé.” Nói rồi xoa đầu cô một cái đứng dậy vào phòng tắm thay đồ.

***

Biệt thự Thượng gia

Trên bàn ăn nhà họ Thượng không khí có vẻ có mùi thuốc súng. Những người hầu cứ đến giờ này là chân tay lúc nào cũng run rẩy, chỉ mong sao thời gian có thể trôi nhanh một chút.

“Lại đến rồi.” Người hầu một than thở.

Người hầu hai:”Chỉ mong thời gian mau mau một chút!”

Người hầu ba:”Biết sao được, tiêu chuẩn của thiếu gia cao như vậy chỉ sợ trên đời này sẽ không có người nào vừa ý với cậu ấy được.”

“E hèm…” Quân Dao hắng giọng một cái ngay lập tức bọn người hầu đều im hết cả. Bà nâng tách trà lên tao nhã uống, nhưng đôi mắt sắc lạnh lại lia về phía con trai cưng của bà.

Thượng Cổ Trác vẫn ung dung ngồi ăn không để ý ánh mắt của bà đang nhìn mình. Đợi tới khi ăn gần hết đồ ăn trong bát, hắn mới mở miệng nhàn nhạt nói:”Mẹ đừng có nhìn con nữa. Có nhìn thêm một chút cũng không kiếm ra con dâu đâu.”

Quân Dao đặt mạnh tách trà xuống bàn, vẻ tao nhã lúc nãy hoàn toàn biến mất.”Thượng Cổ Trác con muốn mẹ phải tức điên đúng không?”

Thượng Cổ Trác uống hết nước ở trong ly rồi lau miệng.”Mẹ đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa, cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

“Con nói câu này với mẹ bao nhiêu lần rồi? Cũng sắp 30 rồi con còn tính độc thân đến bao giờ hả? Mẹ cũng đã già rồi chỉ mong có cháu để bồng, như vậy là sai sao?” Đột nhiên bà bật khóc việc này hắn chưa từng thấy bao giờ nên nhất thời không biết phải làm sao.

“Từ giờ tới cuối năm con nhất định sẽ kết hôn, mẹ đừng khóc nữa.” Thượng Cổ Trác đưa khăn cho bà nhẹ giọng nói.

“Con hứa rồi đó!” Bà lau nước mắt trong lòng thầm nghĩ: Sớm biết chiêu này có tác dụng như vậy thì bà đỡ phải tốn sức đi khuyên hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN