Cô Vợ Nhỏ Bé Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 26: Trả thù
Anh nhìn Mộc Nhiên, môi mỏng khẽ mở ra:”Chiều nay cô định làm gì?”
– “Tôi ở nhà thiết kế.” Mộc Nhiên ngẩng đầu lên trả lời.
Anh nói:”Chiều nay đi với tôi.”
– “Đi đâu? Anh không đi cùng chị Mộc Vân…?” Nhìn thấy ánh mắt của anh thì lời nói bị chặn lại.
Cô gật đầu:”Tôi biết rồi.”
Hàn Thiên Lãnh đứng lên:”Tôi mua cô về, những việc tôi yêu cầu, cô không có quyền từ chối.” Nói rồi anh bỏ đi lên lầu.
Quản gia đi đến cạnh cô, thấy cô buồn thì bà nói:”Mộc Nhiên à! Sáng nay đi gặp giám đốc bên kia sao rồi con?”
Mộc Nhiên mỉm cười:”Anh ấy nói sẽ mang thiết kế của con về, cho người làm ra để đưa lên thị trường ạ.”
– “Thế thì tốt quá rồi.” Quản gia nói.
Mộc Nhiên mỉm cười, cô tiếp tục ăn cơm.
Đến chiều, sau khi chiếc xe Lamborghini rời khỏi biệt thự thì một chiếc xe khác đỗ đến đó, Diệp Mộc Vân bước xuống, quần áo đầu tóc có phần xộc xệch hơn lúc đi.
– “Diệp tiểu thư, cô về rồi.” Một người làm vườn gần đó chào hỏi cô rồi nói:”Tiểu thư, quần áo của cô hơi nhàu nhĩ, sắc mặt không tốt lắm.”
Cô ta đưa tay chỉnh lại váy mình rồi sờ lên mặt mình:”Bà quản được sao? Tôi đuổi việc bà bây giờ.” Nói rồi cô ta bỏ đi vào trong.
Người làm thấy vậy đều tránh mặt đi, một phần là lười phải chào hỏi, một phần là sợ cô ta nổi cơn điên.
Tại tổ chức của anh…
Lý Huyền Du bị bắt đến đây, bên trong còn có cả Hắc Bạch Lam đang chờ anh.
– “Người đã bắt về cho cậu, xử lí đi.” Hắc Bạch Lam nói.
Mộc Nhiên nhìn người phụ nữ đang nằm ở dưới đất mà bất ngờ không thôi:”Cô ấy…cô ấy là em gái của Lý Thiên Vỹ?”.
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô gật đầu:”Là cô ta.”
Mộc Nhiên nắm lấy tay áo anh:”Anh..anh muốn làm gì?”
Hắc Bạch Lam nhìn cô cười:”Mộc Nhiên, em còn nhớ đêm hôm trước hắn ta được anh đưa về không?”
Mộc Nhiên gật đầu.
Anh ta nói tiếp:”Đêm đó thế nào? Có mệt lắm không?”
Mộc Nhiên cúi mặt xuống, hai má đỏ ửng lên.
– “Làm đi.” Hàn Thiên Lãnh nói.
Một thuộc hạ của anh đi đến xối một ca nước, Lý Huyền Du từ từ mở mắt ra.
Chuyện là vừa rồi cô ta đang đi mua sắm thì đột nhiên bị bọn người lạ bắt mang cô đến đây.
– “Các người..các người…là ai?” Lý Huyền Du nói.
Hàn Thiên Lãnh về ghế của mình ngồi, Mộc Nhiên theo sau anh:”Cô nhớ tôi chứ? Lý tiểu thư.”
Lý Huyền Du ngạc nhiên nhìn anh:”Hàn….Hàn tổng..?”.
Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:”Nên trả cả vốn lẫn lời chuyện hôm trước rồi.”
Anh gật đầu rồi một thuộc hạ đi về phía cô ta, trên tay cầm một lọ thuốc màu trắng.
– “Anh định làm gì? Không…thả tôi ra…tôi sai rồi…đừng mà..” Cô ta điên cuồng giãy giụa.
Hắc Bạch Lam nói:”Cản thận làm thương đến bảo bối nha. Lát nữa người ta sẽ không cần đâu.”
Hàn Thiên Lãnh quay sang nhìn anh ta:”Xót?”
– “Không hề.” Hắc Bạch Lam nói rồi đưa cho Mộc Nhiên một trái táo:”Mộc Nhiên, ăn đi, ngồi xuống đây, đừng đứng nữa.”
Mộc Nhiên ngồi xuống cạnh đó, lọ thuốc đã được đổ hết vào miệng Lý Huyền Du. Người cô ta bắt đầu nóng lên, thân người ửng đó.
– “Ưm…a…a” Cô ta lẳng lơ rên rỉ. Một cỗ dục vọng to lớn dâng trào.
Mộc Nhiên nhìn cô ta có chút thương xót, người của anh đưa vào một con chó Ngao Brasil, nhìn nó rất hung dữ.
“Gâu..gâu..gâu..” Tiếng sủa khiến cho người nghe phải khiếp sợ.
– “Lý tiểu thư, có cần giải tỏa dục vọng chứ?” Hàn Thiên Lãnh hỏi.
Lý Huyền Du nhìn con chó, cô ta lắc đầu:”Xin anh…tôi sai rồi,..đừng..”
Mộc Nhiên nhìn anh:”Anh có thể tha cho cô ấy không?”
– “Mộc Nhiên, em chưa biết cậu ta có thù phải trả thù, có ơn phải báo ơn sao?” Hắc Bạch Lam nhắc nhở cô.
Hàn Thiên Lãnh lại hỏi cô:”Vậy tôi sẽ được gì?”
Mộc Nhiên cắn cắn môi:”Tôi..tôi không biết…”
Hàn Thiên Lãnh ghé sát vào tai cô:”Tôi không ngại nếu đêm nay cô cùng tôi vui vẻ.”
Mộc Nhiên nhìn anh, dù sao thân thể này cũng là của anh rồi, vậy thì thêm một lần nữa có khác nhau sao? Cô cắn môi, đầu khẽ gật.
Anh mỉm cười hài lòng:”Thả cô ta ra.”
Hắc Bạch Lam ngạc nhiên hỏi:”Cậu tha cho cô ta thật sao?”
Hàn Thiên Lãnh nói:”Cậu thấy lạ sao? Nếu muốn có thể giúp cô ta giải tỏa một chút.”
– “Bỏ đi, nhìn cô ta tôi chẳng thể cương nổi chứ ở đó mà giải tỏa.” Nói rồi anh ta đứng lên:”Mộc Nhiên, anh đi nhé.”
Mộc Nhiên mỉm cười, gật đầu.
Hàn Thiên Lãnh đứng lên bước ra ngoài. Anh ngồi vào ghế lái, còn cô ngồi bên cạnh.
Đi được một đoạn anh cảm thấy chiếc xe có tiếng động lạ.
“Tít..”
“Tít..”
“Tít..”
Giống như tiếng bom sắp nổ vậy, anh cau mày rồi lái xe đến nơi vắng vẻ, xung quanh toàn cây cối.
“Két” Vì thắng gấp khiến cho Mộc Nhiên suýt đập đầu ra phía trước, cũng may anh đã đỡ được cô.
– “Xuống xe.” Anh nói.
Mộc Nhiên khó hiểu nhìn anh, nhưng tay đã tháo dây an toàn ra và bước xuống xe.
Anh cũng bước xuống:”Tránh xa ra.”
Mộc Nhiên chạy ra phía cây bên kia, ngồi xuống. Hàn Thiên Lãnh đi dạo một vòng xung quanh xe.
“Tít..tít..”
“Tít..”
Tiếng này càng ngày càng rõ, anh cúi đầu xuống phía bánh xe phía trước.
Tròng mắt anh hẹp lại, ở đó đó bom, chỉ còn mười giây nữa sẽ phát nổ.
Rốt cuộc là kẻ nào dám làm như vậy.
Anh cười lạnh, trò trẻ con này mà cũng muốn chơi với anh sao? Anh cởi chiếc áo khoác vest, rồi sắn tay áo lên.
Hàn Thiên Lãnh nằm xuống dưới gầm xe nhìn lên, tay anh chạm vào một sợi dây màu đỏ.
“Tít..” Quả bom đó ngừng kêu, nó đã bị anh phá hủy một cách dễ dàng. Anh gỡ nó ra rồi vứt sang một bên.
“Tít…”
“Tít..”
“Tít…”
Anh cau mày, rõ ràng đã tháo rồi, tại sao vẫn còn nghe thấy tiếng, anh mở nắp đầu xe ra.
– “Cúi đầu xuống.” Anh quay sang la lớn với Mộc Nhiên rồi bỏ chạy đi.
Chết tiệt, bên trong không chỉ có một quả bom, mà cả bốn quả, chỉ còn mười giây, anh căn bản không thể phá hết được.
Anh chạy được một đoạn rồi nằm rạp xuống đất, ôm đầu lại.
“Bùm” Tiếng chiếc xe nổ, ngay sau đó nó phát cháy dữ dội.
Mộc Nhiên chạy về phía anh:”Anh không sao chứ?”
Hàn Thiên Lãnh ngồi dậy, cau mày nhìn chiếc xe đang phát cháy.
– “Rốt cuộc bọn tao cũng chờ được ngày hôm nay, Hàn Thiên Lãnh, nợ máu phải trả bằng máu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!