Cô Vợ Nhỏ Ngọt Ngào
Chương 8: Em tưởng là mơ
Cạch. Cánh cửa một lần nữa được mở ra, nhưng lần này người bước vào lại là cha cô – Từ Mục.
Khả Ngân nằm đó, yếu ớt nâng mí mắt lên nhìn rõ khuôn mặt kia. Cô không còn hơi sức để cầu khẩn ông ta thả cô ra nữa. Cô cứ thế, lạnh nhạt nhìn ông.
“Mày đã tỉnh ngộ chưa? Chống đối với tao sẽ không có kết cục tốt đẹp.” – Từ Mục nhìn cô không một tia thương cảm. Ông nói tiếp.
“Mày biết sao tao lại ghét mày không?” – Khẽ dừng một lát, như nghĩ đến gì đó, ông tức giận tiến tới nắm cổ áo cô. Khả Ngân đau đớn nhíu chặt mày, không thể phản kháng.
“Mày quá giống người phụ nữ yêu nghiệt kia, mày quá giống.”
Ông ta điên cuồng lắc mạnh cả người Khả Ngân. Cô cảm giác như tứ chi đứt ra, rã rời.
Cô rất muốn mở miệng cãi lại. Bảo ông ta không được nói mẹ cô như vậy nhưng chỉ có thể bất lực, đưa ánh mắt vô vọng nhìn ông.
Từ Mục cười to, điên cuồng gào thét trong phòng. Thật lâu, thật lâu cho đến khi mệt mỏi, ông ta rời đi. Đóng sập cánh cửa kia, chỉ để lại vang vọng bên tai cô một câu nói kia. “Mày mãi mãi sẽ không có tình thương của tao, tao hận mày như hận chính người đàn bà khốn kiếp kia.”
~
Ngón tay sạch sẽ đưa lên chạm nhẹ, cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Người đàn ông băng lãnh tiêu sái bước vào.
Toàn bộ không gian hiện ra cứ như một thế giới khác, rộng lớn, đầy đủ các thiết bị tối tân nhất, hội tụ những nhân tài trong giới nhưng bao quanh lại là không khí lạnh lẽo đến rợn người. Nơi này được gọi là “Tổng bộ Huyết Môn”.
“Môn chủ~” – Một đám người đứng nghiêm chỉnh, cung kính cúi đầu.
“Đã tìm ra chưa?” – Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, lướt mắt nhìn một vòng. Đáy mắt màu hổ phách xinh đẹp tỏa khí lạnh lẽo khiến tất cả những người ở đây phải run sợ.
Tần Minh tiến lên cuối đầu báo cáo.
“Môn chủ, đã điều tra ra. từ tiểu thư đã năm ngày rồi chưa rời khỏi biệt thự Từ gia.”
“Năm ngày?”
“Vâng. Còn nữa, mấy ngày nay Từ Mục còn vội vã tìm đối tượng để gả thiên kim ra ngoài.”
“Gả ra ngoài?” – Giọng anh vẫn dịu dàng nhưng càng lạnh lẽo. Khóe môi khẽ nhếch lên một vòng cung thật đẹp mắt. Đám thuộc hạ khẽ run, họ biến Môn chủ đã tức giận. – “Tốt lắm”.
“Tần Minh~” – Anh thu lại vẻ mặt ưu nhã kia, ánh mắt nghiêm nghị tỏa ra sát khí.
“Có thuộc hạ.” – Tần Minh cung kính chờ nhận mệnh lệnh.
“Tập hợp thuộc hạ, đến Từ gia, tìm người.”
~ Biệt thự Từ gia.
Hơn mười chiếc ô tô sang trọng đồng loạt dừng lại trước cánh cửa lớn. Mấy chục người đàn ông cao to bước ra, quần áo trên người là một màu đen huyền bí, âm tà.
Mạnh Khang liếc mắt nhìn vào ngôi nhà. Đây là nơi bảo bối đã lớn lên sao?
Tần Minh tiến lên bấm chuông cửa.
Két. Cánh cửa sắt lớn vừa được mở ra. Lão quản gia đứng chết sững nhìn tình hình trước mặt.Họ đang đóng phim ư? Khóe miệng ông co quắp, run rẩy lên tiếng:
“Các vị… các vị tìm ai?”
“Chúng tôi muốn tìm Từ đại tiểu thư.” – Tần Minh liếc thấy Mạnh Khang dường như không còn kiên nhẫn nữa. Trong lòng khẽ xao động, không ngờ cũng có một ngày, Môn chủ của họ lại vì một người phụ nữ mà mất bình tĩnh như vậy.
“Tiểu thư?” – Quản gia nhanh chóng hoàn hồn. Ông nhận thấy nguy hiểm trước mắt. – “Không có, tiểu thư đã ra ngoài~”
Chưa kịp dứt lời thì một bóng đen cao lớn tiến tới, lạnh lẽo nhìn ông.
“Xưa nay, chưa ai dám nói dối trước mặt tôi bao giờ.” – Lão quản gia là người đã sống hơn nửa đời người, trải qua nhiều sóng gió, ông nhìn thấy người đàn ông trước mặt này, đẹp một cách vô tiền khoáng hậu nhưng lại nguy hiểm đến khôn cùng.
“Xông vào.” – Mạnh Khang khẽ ra lệnh, một đám người phá cửa xông vào biệt thự rộng lớn. Gia đình Từ Mục đang an nhàn xem Tivi trong phòng khách giật mình, chết sững trước tình hình này.
Mẹ con Tịnh Du hoảng sợ ôm nhau, trốn ra sau lưng Từ Mục. Tịnh Du còn sợ hãi đến khóc thét lên khi thấy ánh mắt hằng hằn sát khí của những người đàn ông này. Nhưng Từ Mục là ai? Chủ tịch Từ thị. Dù sao ông cũng là một người lão luyện trên thương trường, rất nhanh ông lấy lại bình tĩnh, cương mặt lên hỏi:
“Các người là ai? Sao lại xâm nhập gia cư bất hợp pháp thế này? Tôi sẽ kiện mấy người.”
‘Ông đùa sao, Từ tổng? Kiện à… chúng tôi chỉ muốn tìm Từ đại thiên kim thôi.” – Tần Minh lắc đầu khinh bỉ nhìn ông.
“Các người tìm nó làm gì? Nó không có ở đây.” – Từ Mục khó hiểu, e sợ nhìn họ.
“Thật sao?” – Một giọng nói dịu dàng, quyến rũ vang lên phá tan không khí nặng nề. Mạnh Khang tiêu sái tiến lại gần, sâu thẳm nhìn Từ Mục, ngón tay vân vê trên cúc áo cổ tay.
Tịnh Du trợn mắt khi thấy anh. Thật đẹp. Cô ta thấy được trước mắt mình là một người đàn ông xinh đẹp vô cùng. Hai từ “xinh đẹp” kia không thể dùng trên người đàn ông nhưng cô không biết còn có từ nào thích hợp hơn để hình dung người đàn ông trước mặt này. Quá hoàn mĩ.
“Anh là ai?” – Từ Mục e dè hỏi. Mấy chục năm trên thương trường, nhìn một lần ông liền biết người đàn ông này không hề tầm thường. Xung quanh anh phát quang hấp dẫn, tà độc và cả ngông cuồng. Ông sợ hãi lui về sau một bước.
“Tôi là ai? Ông không có tư cách được biết.” – Mạnh Khang không thèm liếc Từ Mục một cái liền quay sang ra lệnh Tân Minh lục soát.
Tốc độ làm việc của đám thuộc hạ rất tốt, rất nhanh đại sảnh phòng khách rộng lớn chỉ còn mình anh và ba con người khốn nạn kia.
“Không.. Các người không được làm vậy.” – Ông đưa tay ngăn cản nhưng bị đẩy ngã một bên. Từ Mục tính gọi vệ sĩ vào nhưng ông không biết mấy con tép riu kia đã bị hạ gục trong sân, hiện giờ vẫn còn đang nằm bất tỉnh.
“Đây là phạm pháp, tôi sẽ kiện các người.” – Từ Mục yếu ớt hét lớn. Bên kia mẹ con Tịnh Du chỉ biết ôm nhau khóc rống.
“Phạm pháp?” – Mạnh Khang cuối người xuống gần ông ta nói nhỏ. “Vậy… bắt nhốt người, có được gọi là phạm pháp không?” – Từ Mục hốt hoảng nhìn anh. Mạnh Khang vừa dứt lời thì Tần Minh vội chạy đến.
“Chủ tịch. Phát hiện cửa nhà kho phía đông bị khóa lại.”
Mạnh Khang nhanh chân rời đi, tiến về căn phòng bị đóng kín kia. Chỉ có Tần Minh là biết đây đã là giới hạn cuối cùng của anh. Cả người Mạnh Khang tỏa ra sát khí bừng bừng, nhìn cánh cửa gỗ dày bị khóa chặt, anh nhếch miệng lạnh lẽo cười.
Mạnh Khang nâng cước đạp mạnh vào cánh cửa kia. Tấm cửa gỗ lớn liệt bật mở, luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào phòng. Khả Ngân không kịp thích ứng, đôi mắt đau nhức nhắm chặt.
Thế giới như ngừng lại vài giây. Mạnh Khang cao lớn đứng đó nhìn người con gái đang nằm co ro trong góc phòng kia, quần áo chật vật, khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống. Cô như đóa hoa loa kèn sắp héo tàn vậy.
Anh đau lòng bước tới, chậm rãi, nhẹ nhàng nâng người cô lên. Anh sợ Khả Ngân sẽ vỡ tan mất. Mới mấy ngày không gặp mà bảo bối của anh lại biến thành như vậy. Mạnh Khang tức giận đến mức run lên, anh thề sẽ không bỏ qua cho những con người kia.
Khả Ngân cảm giác tiếp xúc được một thân nhiệt ấm áp. Cảm giác lạnh lẽo được bủa vây bởi ấm áp khiến cô an yên. Đôi mắt nặng nhọc mở ra, cô mơ hồ thấy được khuôn mặt quen thuộc…
Chắc là mơ thôi. Trong lòng Khả Ngân nói. Anh ấy sao có thể xuất hiện ở đây được…
“Bảo bối” – Giọng nói dịu dàng gần sát bên tai, đánh tan suy nghĩ không liền mạch của cô.
Tiếng gọi quen thuộc truyền vào thính giác. Khả Ngân khó khăn cười.
“Đúng là mơ rồi. Anh tới…” – Cô khó nhọc nói chuyện, cổ họng đau rát đến mức khóe mắt cô đỏ ngầu, ươn ướt nước mắt.
“Bảo bối~” – Mạnh Khang không thể phát lên một lời nào nữa ngoài hai chữ kia. Anh đau lòng ôm cô thật chặt. Nhìn cô yếu ớt nhắm chặt mắt ngất đi trong lòng anh.
Hết chương 8.
Lời tác giả: Chương này là quà cuối tuần tặng cho các bạn đã ủng hộ truyện của mình. Nhấn THANKS để tiếp tục ủng hộ cho mình có động lực viết tiếp nhé!
Trong truyện sẽ có lúc Tần Minh gọi Mạnh Khang là Chủ tịch, có lúc gọi là Môn chủ vì thân phận của Mạnh Khang quá đặc biệt, không thể để lộ ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!