Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh - Chương 9: Về một nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh


Chương 9: Về một nhà


– Lão đại

Một thanh niên tuấn tú bước vào phòng làm việc của Trịnh Diệc Phàm

-Hắc tử, có chuyện gì?

Trịnh Diệc Phàm vẫn cuối đầu vào máy tính. Anh mặc chiếc quần thể thao khá rộng, anh mặc chiếc áo thun ba lỗ ôm sát cơ thể vắt trên vai là chiếc khăn tắm. Nhìn đầu tóc ướt đẫm có lẽ anh vừa mới chạy bộ về.

– Lão đại, đây là bản thoả thuận của một con nợ của chúng ta

– Lương Cung Bằng..

Trịnh Diệc Phàm đọc bản thoả thuận. Nở nụ cười không rõ ý nghĩa trên môi

————————————–

Tại một nơi nào đó được gọi là căn cứ của Death

– Trúc Băng mọi thứ cậu chuẩn bị đến đâu rồi – Giọng một người phụ nữ cất lên

– Yên tâm Thiên Nhị, tớ sắp hoàn thành rồi còn thiếu vài tỉ yên ( Yên là đơn vị tiền tệ ở Nhật)

– Vài tỉ yên đối với chúng ta là chuyện nhỏ. Nhưng dạo này chúng ta chả có phi vụ nào. Còn cậu trong gầy quá đấy. Một mình cậu không thể gánh 2 món nợ cậu hiểu không- Một giọng nữ khác vang lên

– Phải đó Trúc Băng. Vũ Thiên nói đúng. Tên đó không đáng Trúc Băng

– Vũ Nhất, Vũ Thiên, Thiên Nhị cám ơn các cậu nhưng tớ ổn cả

– Cậu thật là…. Vũ Thiên cau mày. Thật tình cô gái này luôn thế luôn làm theo mình. Cô(Vũ Thiên) thật là hết cách với cô ấy (Hạ Trúc Băng)

Cả 3 chỉ biết nhìn nhau thở dài. HTB(Hạ Trúc Băng) trước giờ luôn vậy. Luôn không muốn làm người khác bận tận. Tên khốn nạn kia vì lúc trước ở cạch cô ấy lúc cô ấy hụt hẫng nhất làm cô ấy yêu điên dại. Xem món nợ của hắn là món nợ của mình. Nếu lúc trước bọn họ không rời xa cô thì bây giờ… Cả 3 người không có nhìn nhau bất lực như thế

Màn đêm buông xuống bao trùm lên cả thành phố chỉ còn một đêm… Rồi ngày mai cô sẽ ra sao

_-_—–_———Đây là dãy phân cách không gian nhá^^——–

6:00 AM, trước căn biệt thự Z

Keng…. Keng… Keng

– Mới sáng sớm ai lại đến giờ này…

Advertisement / Quảng cáo

Trịnh Diệc Phàm đầy vẻ khó chịu ra mở cửa. Anh ngẩn người ra đầy ngạc nhiên. HTB sao cô ấy lại đến nhà anh. Không lẽ….

-Chào em, cô bé. Em đến tìm anh ư??

Rui nở nụ cười đầy ma mị

( Rin:Wow thính bay khắp nơi kìa 😂😂. Cho ta đớp với * mắt lấp lánh*

TDP: Đéo nhe. Không phải thính cho mi

Rin: Xuỳ không thèm)

-Tôi không gom đủ tiền. Cho nên…HTB mím chặt môi. 2 tay nắm thành quyền…. Tôi sẽ nghe những gì anh bảo…

TDP đầy vẻ ngạc nhiên. Cô nàng ngoan ngoãn thế sao. Anh nhanh lấy lại bình tĩnh

– Chà chà, yên tâm, yên tâm. Anh sẽ không bạc đãi em. Làm người phụ nữ của anh không tệ chút nào. Em sẽ thấy thôi

TDP cười tít mắt. Anh chả hiểu vì sao bản thân vui mừng đến vậy. Anh nhanh chóng lôi cô vào nhà giới thiệu từng phòng, dẫn cô tham quan xung quanh. Anh mừng vui hớn hở, còn HTB từ đầu đến cuối chả nói gì cả

– Sao hả em thấy thế nào?? TDP rạng rỡ

– Ừm cũng được… HTB mặt không cảm xúc trả lời

– Em có điểm nào không hài lòng. Nói đi…

– Không, vậy được rồi. Nhưng đồ đạc của tôi….

– Đừng lo anh sẽ cho người mang đến một ít. Số còn lại anh sẽ sắm cho em. Em thích gì cứ nói anh

– Tôi muốn có phòng riêng

Trái với sự vui mừng, sốt sắn của TDP,cô sắc mặt cẫn không có cảm xúc

– Sao… Nhưng anh muốn em ở chung với anh…

– Không TDP, tôi muốn có khoảng không riêng

– Được rồi, anh chiều ý em. Nhưng em cũng phải chiều theo anh

Advertisement / Quảng cáo

– Sao cũng được. Vì có thể anh chưa chuẩn bị kịp nên chúng ta sẽ tạm thời ở chung phòng. Nhưng anh không được giở trò với tôi

– Được được

TDP liếc mắt nhìn đồng hồ đã 7:30 rồi. Thật tình hôm nay anh làm biếng đến công ti. Vắng anh 1 ngày công ti đâu chết. Anh muốn ở bên cô nhưng anh có cuộc họp quan trọng lúc 10h

– Vậy tiểu Băng, anh đến giờ làm rồi. Đi cùng anh nhé

-Sao… Trúc Băng thoáng ngạc nhiên và mặt nhanh chóng khó chịu… Tôi không thích cái công ti của anh. Lại càng không thích nhân viên ở đó

– Thôi mà. Đi cùng anh rồi anh sẽ dẫn em đi ăn trưa được chứ

-Đi ăn… HTB vểnh tai lên sau khi nghe từ ăn

***

( Rin:Măn ê quá đó chị -_-

HTB: Măn ê???

Rin: dạ là mê ăn đó chị của em

HTB: ahihi. Đồ ăn tắt nhiên phải mê

TDP: mặc kệ cô ấy. Mi có ý kiến gì à

Rin: dạ em xin lỗi em nào dám. Huhu)

***

-Ừm bất cứ quán nào em thích

– Anh phải trả hết

– Được được

– Vậy được rồi. Mau thay đồ đi thôi

TDP ngây người. Anh tưởng phải năn nỉ cực khổ lắm cô ấy mới chịu đi. Ai dè.. Mà thôi, cô ấy đi cung anh thật tốt anh có thể ở bên cô cả ngày rồi:))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN