Lái xe liên tục tận ba tiếng đồng hồ từ thành phố đến vùng ngoại ô phía nam, nơi dân cư sinh sống thưa thớt cũng không có nhiều nhà cao tầng, nó chỉ là một thị trấn nhỏ vẫn chưa bị khai phá. Để đến được dinh thự thì cần ra khỏi thị trấn gần 34 km, khoảng mười lăm phút đi đường. Nơi ở của Hàn gia nằm dưới một ngọn núi, xung quanh đều là đất đai canh tác theo phương hướng hiện đại hóa. Nằm giữa non nước hữu tình là một tòa nhà hơi hướng kiểu Pháp, khuôn viên rộng rãi với thảm cỏ xanh mướt, cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng, không khí thoang thoảng đủ loại hương hoa thơm ngất. Diện tích khoảng 15,6 ha ( khoảng 156.000 mét vuông), chỉ riêng diện tích của căn nhà đã là 3120 mét vuông, có cả 74 phòng bao gồm phòng ngủ, phòng tắm, phòng tổng thống,… có cả sân vận động, bể bơi ngoài trời, thư viện, hầm rượu và sảnh tiệc. Những mảnh đất nông nghiệp trồng trọt vừa nãy đều thuộc sở hữu của gia đình nhà họ Hàn.
Vừa về đến nhà, một đám người từ đâu đã đứng trước cửa đợi anh với vẻ mặt tràn trề nỗi mong ngóng. Ngay khi nghe anh gọi điện bảo rằng mình sắp đến nơi, bà nội của anh đã cất công từ trong nhà đi bộ ra đến tận bãi đỗ xe chỉ để đón đứa cháu trai mà bà thương nhất. Ông bố thì hoàn toàn ngược lại, ông ta không một chút quan tâm đến việc liệu Hàn Thiên Ngạo có trở về hay không trở về. Hiện tại, điều duy nhất Hàn Thiên Ngụy quan tâm là tin đồn hẹn hò lùm xùm không rõ sự thật kia có đúng như vậy hay không?
“ Biết về rồi đấy à? Thật là cái thằng nhóc này!…Đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ không còn nhớ nhung gì cái thân già này nữa!” Lão phu nhân làm bộ tủi thân mà trách móc anh, còn đánh nhẹ vào bả vai của anh vài cái.
Không nỡ để bà đau buồn, Hàn Thiên Ngạo nắm lấy bàn tay nhăng nheo, chứa đầy vết tích của tuổi già, nhẹ giọng hối lỗi:
“ Cháu xin lỗi, gần đây cháu bận quá đi mất. Vả lại còn gặp một số chuyện cho nên không thể không ở lại…Bất quá hay là…bây giờ cháu bù cho bà được không? Cháu ở đây sống cùng bà vài hôm rồi mới quay lại thành phố.”
“ Haizz…tuổi còn trẻ, phải biết vui chơi nhiều vào có biết không?” Bà thở dài.
“ Vâng vâng cháu biết rồi thưa bà!”
“ Chuyện xảy ra với công ty ta cũng đã nghe qua. Lần này con giải quyết rất tốt.”
Lão phu nhân xoay người đi vào nhà tiện thể còn tranh thủ thêm ít thời gian trò chuyện cùng anh. Bên cạnh, Hàn Thiên Ngạo hơi khom người dìu bà từ từ đi.
Đột nhiên bà nhớ đến việc gì đó, rồi chủ động tra hỏi, còn không quên liếc mắt thăm dò thái độ của anh ra sao.
“ Hô…Ta nhớ ra rồi! Có phải gần đây cháu đã thích ai rồi phải không?”. Truyện Hệ Thống
Hàn Thiên Ngạo không có ý định phủ nhận còn không nhọc nhằng lưỡng lự mà ngầm thừa nhận bằng một cái gật đầu.
“ Được rồi…ta biết cháu đang lo lắng điều gì, sau này có dịp giới thiệu cô bé với bà. Còn xem xem ai lại cao tay khiến cháu ta động lòng.”
Bất ngờ trước câu nói ấy, anh thật không cho rằng bà sẽ ủng hộ chuyện tình cảm không được mong muốn này. Mừng thầm vì còn có người trong gia đình vui vẻ chấp nhận mối lương duyên giữa cô và anh.
“ Thôi được rồi, còn ngây ra đó làm gì? Mau lên lầu đi, bố cháu ông ấy đang đợi trên thư phòng đấy! Sẽ ổn thôi, đừng quá lo lắng!”
Việc phải đối mặt với bố mình chỉ còn là vấn đề thời gian, không thể né tránh dù sớm hay muộn. Đến cuối cùng cũng là cùng một kết quả.
Lão phu nhân nhìn Hàn Thiên Ngạo bước đi, lo láng nhìn theo bóng lưng một hồi lâu ‘ Đến một lúc nào đó, cháu cũng phải tự mình vượt qua nỗi sợ hãi chịu đựng bấy lâu nay’
Bản thân Hàn Thiên Ngạo mang theo một tâm trạng thấp thỏm đi theo hướng cầu thang, nhịp tim tăng nhanh, hít thở hình như khó khăn hơn. Không vội, anh cần một ít thời gian điều chỉnh để lấy lại dưỡng khí. Chẳng mấy chốc anh đã đứng trước thư phòng quen thuộc, anh hiện tại chỉ cách Hàn Thiên Ngụy một bức tường lớn. Chần chừ vài giây rồi nhẹ nhàng gạt tay nắm cửa, dứt khoát bước vào. Mùi xì gà quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
“ Ngài chủ tịch, tôi về rồi đây!”
Đây là cách mà một đứa con trai chào hỏi bố mình sao? Không còn câu nào dài hơn ư?
“…”