Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài


Chương 25


Dì Lưu bê ly sữa đến gần Kiều Thanh Thanh mà nói “Cô Thanh Thanh sữa của cô đây ạ”. Ánh mắt Kiều Thanh Thanh liếc nhanh nhìn Dì Lưu vài giây dùng tay cằm lấy ly sữa mà thẳng tay hắt mạnh vào người Dì Lưu trừng mắt quát lớn “Bà già, ai mượn bà mang ra, tôi có mượn không, cút nhanh cho tôi”. Dì Lưu chẳng quan tâm đến cô mà nhanh xoay người bỏ thẳng vào bếp.

Từ ngày cô sảy thai,bản tính cô hoàn toàn thay đổi và khi nghe Kiều Thanh Thanh có thai cô thường xuyên nổi giận với mọi người. Cô từ trên lầu bước chậm rãi xuống, tay cằm bình nước, cô chỉ vừa cúi đầu nhìn cầu thang xuống thì một bát tổ yến đỗ thẳng lên áo cô, vẻ mặt cô từ từ hiện rõ sự tức giận, cô giúp việc hoảng loạn liền cúi đầu nói “Mợ chủ,tôi không cố ý”.

Cô liếc mắt nhìn quăng mạnh cái bình trên tay xuống đất, tạo nên tiếng động khó nghe,cô quát lớn “Mắt cô để ngoài sau hả? Hay mắt cô bị mù rồi”. Bà Tần từ trên lầu chạy nhanh xuống nhìn cô rồi bước nhanh xuống nắm nhẹ tay cô nhìn người giúp việc nói “Cô đi làm tiếp việc đi”. Cô hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn bà Tần nói “Mẹ,mẹ làm gì thế con chưa dạy cô ta xong”.

Nghe cô nói,bà Tần liền đưa mắt nhìn cô, cô nhìn bà Tần rồi nhanh xoay người bỏ lên phòng. Bà Tần nhìn cô bước lên phòng liền xuống nhanh nhà bếp nói “Các cô đừng để trong lòng những lời nó nói, hiện tâm trạng nó không tốt nên”. Những lời bà Tần nói làm Kiều Thanh Thanh nghe được, liền nhếch mép cười nói “Tâm trạng không tốt sao? Tao cho mày phát điên lên lần nữa”.

Bàn ăn Tần gia hôm nay đông đủ mọi người, không khí yên ổn bỗng dưng một giọng nói dịu dàng nồng ấm nói “Sở An, anh ăn nhiều rau vào tốt cho sức khỏe đó, còn nữa em nghĩ con chúng ta khi lớn lên nó sẽ đẹp trai giống anh,còn”. Cô chưa nói thì xong Kiều Ân Ân đã để mạnh đôi đũa xuống bàn, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy liền nhẹ cười nói tiếp “Còn thông minh giống anh, anh nè, anh sẽ đặt tên con là gì?”.

Tần Sở An nhẹ nhìn Ân Ân, Kiều Ân Ân cô kéo nhanh ghế bỏ khỏi bàn ăn, đi thẳng lên phòng, bà Tần đưa ánh mắt ra lệnh nhìn anh, anh liền kéo ghế đi theo Kiều Ân Ân, Kiều Thanh Thanh liền đứng lên nhưng lại bị bà Tần níu lại “Này,này đi đâu thế, ngồi xuống ăn cho hết, người mang thai không được bỏ bữa nghe chưa”.

Kiều Ân Ân vừa bước vào phòng liền đập phá đồ,la hét um sùm, anh bước nhanh vào ôm lấy cô nói “Em làm sao thế,em định phá vỡ căn phòng đầy không khí hạnh phúc này sao”. Cô dùng tay xô anh khỏi người cô, đưa tay chỉ vào mặt anh quát lớn “Đi mà xuống ăn cơm cùng chị ta đi, còn cái gì mà đặt tên cho con nữa, đồ vẫn trong tủ đấy,thu xếp dọn qua chị ta đi, đi đi”.

Anh tạo vẻ ngạc nhiên chậm rãi tiến gần cô vừa đi vừa nói “Con anh? Đặt tên sao? Dọn đồ đi sao”. Anh bước nhanh đến ôm chặt lấy cô thì thầm nói “Nếu là con anh, thì do em sinh ra, nếu đặt tên thì chúng ta sẽ đặt, dọn đồ sao, không bao giờ, tối nay chúng phải”. Cô nghe những lời anh nói liền cười tươi, xô mạnh anh một bên, nhìn anh nói “Biến thái,trong đầu anh nghĩ cái gì hả?”.

Anh liền nhanh bước đến cô,tay chỉ vào cô nhẹ cười nói “Em nói anh biến thái sao? Vậy em đang nghĩ gì thế?”. Anh nói xong liền chạy cô ép cô vào tường nói “Em muốn sao? Anh tiếp em tới cùng”. Cô dùng chân đạp mạnh vào chân anh cười nói “Em chưa hết giận, em thách anh chạm vào em”. Cô nói xong liền chạy nhanh khỏi phòng, anh nhìn cô nhẹ cười lắc đầu.

Kiều Thanh Thanh chẳng chia rẻ được anh và Kiều Ân Ân,cô càng chia rẻ họ càng hạnh phúc, cô bày mưu để Ân Ân giận anh trở lại. Cô bước ra vườn hoa, nhìn thấy anh đang tiến về hướng vườn hoa, cô liền đưa tay ôm bụng la hét lên “Aaaaa, bụng tôi đau quá”. Anh nghe thấy tiếng la liền chạy đến nhìn thấy cô liền bước đến đỡ cô nói “Cô có sao không”.

Cô thấy càng ôm chặt bụng,la lớn hơn “Bụng em đau quá, anh dìu em lên đi,em đi không nổi nữa”. Tiếng la lớn làm Ân Ân từ nhà chạy ra,cô từ xa nhìn hướng anh đang dìu lấy Thanh Thanh liền hỉu lầm, Thanh Thanh nhìn thấy cô càng cau chặt anh hơn, Ân Ân nhìn thấy liền xoay người mà bỏ thẳng vào nhà. Anh bế Thanh Thanh vào nhà, vừa gọi tên Ân Ân, cô liền chậm rãi bước ra,liếc nhìn Thanh Thanh rồi lại nhìn anh nói “Chuyện gì ạ”. Anh liền nói tiếp “Em vào gọi bác sĩ đến xem cô ấy có làm sao không? Ban nãy cô ấy ôm bụng than đau trong vườn ấy”.

Kiều Ân Ân liếc mắt nhìn Kiều Thanh Thanh vài giây, nói “Xem là chị ta có đau bụng thật không đó, hay giả vờ tạo sự quan tâm người khác?”. Anh nghe thấy liền nhìn cô,bảo cô nhanh vào gọi điện, nhưng cô lại cứng đầu cứ đứng mãi nhìn anh nói “À, đúng rồi chị ta mang con anh,anh nôn nóng, sốt ruột quan tâm là phải rồi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN