Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 7: Làm gì mà hung dữ như vậy chứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo


Chương 7: Làm gì mà hung dữ như vậy chứ


Editor: TiêuKhang

“Ai bảo cô tới đây?” Bỗng Lúc này, vang lên một giọng quát thật to, Úc Tử Duyệt cảm thấy mình như đang bị tập kích, đột nhiên cổ áo bị người từ phía sau túm lại, cả người gần như là được ai đó nhấc bổng lên!

Sau đó cô chợt thấy trên đầu tối sầm lại, như có thứ gì đó đè nặng lên!

“Vương Đại Hải! Lôi cô gái này ra ngoài cho tôi!” Tiếng quát to ấy lại vang lên.

Úc Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, đối diện chính là khuôn mặt xanh mét của Lăng Bắc Hàn! Mà trên đầu cô không biết từ lúc nào đã được ai đó đội lên cho cái mũ bảo hiểm!

“Êh…..Đừng có lôi kéo tôi! Tôi đang muốn cứu người mà!” Úc Tử Duyệt bị một tên binh lính giữ chặt, cô giùng giằng muốn vùng ra, miệng thì không ngừng kêu la.

“Hồ đồ! Lôi cô ta ra ngoài!” Lúc này, Lăng Bắc Hàn lại lớn quát chỉ huy tên binh lính kia, gương mặt tuấn tú xanh mét như sắp muốn giết người! Còn hung tợn trừng mắt nhìn tới cô!

Úc Tử Duyệt bị bộ mặt xanh lè xanh lét của anh dọa sợ, trong lòng bỗng thấy hơi hơi tủi thân, mình cũng chỉ là muốn đi cứu người thôi mà, anh ta…. “Anh…Anh làm gì mà hung dữ vậy chứ!” Cô trừng mắt lớn tiếng quát lại anh, thế nhưng đã bị tên lính lôi kéo đến chỗ đất bằng ở trước trường học.

Lăng Bắc Hàn không quan tâm đến cô nữa, tiếp tục tập trung vào việc cứu trợ, một vị đồng đội không quên mang tới cho anh một chiếc mũ bảo hiểm khác.

“Ai thèm nón của mấy người!” Úc Tử Duyệt lấy cái nón trên đầu xuống, giẫn dỗi rống lên nói, dáng vẻ ban nãy Lăng Bắc Hàn hung dữ với cô ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, vẫn còn hiện rõ ở trong đầu cô.

“Cô bé! Nơi này là khu vực nguy hiểm, đâu phải chỗ để cho cô đến vui chơi? Cô không thấy tất cả mọi người đều đang bận cứu viện sao? Có gì vui để cô tới xem chứ!” Vị binh lính nhặt chiếc nón bảo hiểm trên mặt đất lên rồi nhìn cô nói lý lẽ cho cô hiểu.

“Tôi….Tôi cũng muốn giúp một tay mà!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói.

“Giúp một tay? Có cô ở đó chỉ cản trở chúng tôi thêm mà thôi chứ không giúp được gì đâu!” Vị binh lính nọ nói xong liền cấp tốc chạy đi.

Úc Tử Duyệt cũng không thèm để ý đến lời của những binh sĩ kia, nếu cô không thể vào bên trong cái đống hoang tàn đó để giúp một tay, vậy thì để cô chăm sóc những đứa trẻ đáng thương kia vậy, nhưng mà khi thấy những thi thể bé nhỏ đắp tấm vải trắng nằm đó, nước mắt của cô lại giống như nước lũ không thể kiềm chế được……

Lúc này, xe cứu thương rốt cuộc cũng khoan thai đến nơi, còn có một vài nhà báo, có cả đài truyền hình địa phương, cũng có người của tỉnh, còn cả người từ trung ương.

Một vài người bạn đồng hành cũng chạy đến đây với cô, cô cùng những người bạn đó trở thành những tình nguyện viên tạm thời, lấy đồ mang theo của mỗi người ra phát cho những đứa trẻ và phụ huynh.

Ngôi trường tiểu học này có hai tầng, lúc đó có năm mươi đứa trẻ đang học thêm trong lớp, cơn sạt lở đất đột ngột ập tới khiến cho toàn bộ khu nhà bị phá sập, trước mắt những đứa trẻ đã được xác định tử vong lên đến con số 17 người!

“Mẹ nó mấy cái phòng học này đều làm từ bã đậu hay sao? Chứ sao vừa mới động một cái mà đã đổ rồi?”

“Đúng thế ! Kiểu gì cũng là bê tông cốt thép đấy! Tại sao trụ sở huyện ủy lại không sập?”

“Những đứa trẻ đó đều là những bông hoa của tổ quốc đấy, bảo vệ cái kiểu gì thế?”

Phóng viên đến phỏng vấn những người bạn đồng hành của cô, họ căm phẫn bất bình gào thét bên cạnh ống kính của đám phóng viên.

Lúc này, hành động cứu viện đã kết thúc, chỉ nhìn thấy Lăng Bắc Hàn chỉ huy một nhóm chiến sĩ lần lượt ngả mũ cúi đầu trước thi thể của mười bảy đứa trẻ.

Úc Tử Duyệt cả người nhếch nhác đứng ở nơi đó, nhìn thi thể của 17 đứa trẻ kia bật khóc lên thật to, lại nhìn thấy người nhà của những đứa trẻ đó đang vật vã khóc trên đất, trong lòng cô đau như cắt.

Lăng Bắc Hàn đau khổ nhìn những thi thể bé nhỏ đó, trái tim nhói lên đau đớn, hướng vể những người đã chết ấy, mặc niệm cho sự vinh quang của sinh mệnh, những đầu ngón tay của chiếc găng tay màu trắng đều bị mài đến mức thủng lỗ, còn có máu đang chảy.

Có phóng viên bước lên phỏng vấn anh, anh chỉ nói một câu nói: “Chúng tôi thật xin lỗi những đứa bé này!” Cùng với tất cả các chiến sĩ đang có mặt, cùng nhau cúi đầu ba cái, ngay sau đó lại tiếp tục bắt đầu loay hoay bận rộn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN