Cô Vợ Trọng Sinh - Chương 465: Cô thì không được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Cô Vợ Trọng Sinh


Chương 465: Cô thì không được


Mộ Dung Hoành Nghị nhìn vẻ mặt của cô thì tâm trạng hơi bực bội. Anh nhìn cô, giọng nói lười biếng lộ ra sự lạnh lẽo: “Cô dám nghĩ bậy bạ về tôi ở trong lòng thì xem tôi xử lý cô thế nào!”

Tưởng Cầm không nhanh không chậm nói: “Nếu anh đường đường chính chính thì còn sợ người khác nghĩ anh thế nào sao?”

“Cô thì không được!”

“Vì sao tôi lại không được?”

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ không chịu thua thì đôi mắt híp lại từ từ mở to, chậm rãi cười: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện này cũng không tính toán với cô.”

Người phục vụ bưng đồ ăn lên, anh cầm đũa rất có hứng thú thưởng thức, còn không ngừng gật đầu: “Cô cũng giới thiệu được đó.”

Anh đột nhiên thay đổi làm cho Tưởng Cầm ngây người.

Cô biết Mộ Dung Hoành Nghị chưa từng thỏa hiệp, nếu có thì sẽ là con đường đen tối. Hôm nay anh sao vậy? Nói thật anh như vậy làm cho Tưởng Cầm không được tự nhiên, luôn có ảo giác bị tính kế.

Mộ Dung Hoành Nghị thấy cô không động đũa chỉ nhìn chằm chằm mình thì cầm khăn ăn lau khóe miệng, nhướng mày nói: “Cô muốn nói gì thì nói đi.”

Nhân lúc tâm trạng của anh rất tốt.

Tưởng Cầm hơi cụp mắt, mím môi nói: “Nếu… Tôi nói nếu có người tỏ tình với anh… Ý tôi là đối phương là người phụ nữ anh không thích, vậy anh sẽ không chấp nhận đúng không?”

Bởi vì cuộc nói chuyện của cô với Tưởng Xuân nên cho tới bây giờ trong lòng cô vẫn nặng nề. Nếu cô và Mộ Dung Hoành Nghị không có quan hệ này thì cô không cần lo lắng, nhưng hiện thực không cho phép cô lạc quan, cô đã biết suy nghĩ của Tưởng Xuân ý tưởng, Mộ Dung Hoành Nghị có thể sẽ xem cô ta là công cụ trả thù.

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô, cách một cái bàn cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô. Anh cười khẽ, đôi mắt chớp hai lần hỏi: “Cô lấy tư cách gì để đặt câu hỏi? Một ngời phụ nữ mà tôi không thích? Hay là… Bạn giường của tôi?”

Tưởng Cầm đột nhiên hiểu rõ, đáp án của anh đã sớm ở đó, là cô làm như không thấy mà thôi.

Cô cúi đầu bật cười, sao cô lại hy vọng xa vời Mộ Dung Hoành Nghị có thể đột nhiên có ý tốt chứ? Ngay cả như vậy cũng không phải là với cô.

Cô nên có giác ngộ này.

“Buổi tối đến chỗ tôi.” Anh nói.

Trong lòng Tưởng Cầm trầm xuống, thấp giọng nói: “Làm cái gì?”

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn dáng vẻ không muốn của cô thì tức giận, hết lần này đến lần khác anh càng muốn nhìn cô tức giận, thậm chí là nổi giận.

Vì thế anh cúi người về phía trước, cố ý dùng tư thế mập mờ, vẫn luôn nhìn cô nhẹ giọng nói: “Làm một chuyện, lâu rồi chúng ta chưa làm chuyện đó…”

Tưởng Cầm lập tức đỏ mặt, lông mày cũng nhíu lại, hai tay đặt trên bàn nắm chặt lại, sau đó hai tay đan xen nhau. Bỗng trên bàn có thêm hai bàn tay to bao bọc nó lại.

Tưởng Cầm kinh ngạc ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của anh.

Mộ Dung Hoành Nghị híp mắt lại, giống như có một cảm xúc mà cô không hiểu, giống như tơ kén trói chặt cô lại…

Anh nhìn cô cười.

Tưởng Cầm chợt giật mình, lúc này mới phát hiện mình lại nhìn chằm chằm anh đến thất thần, gương mặt càng đỏ hơn.

Cô ho nhẹ hai tiếng, lập tức rút tay lại đứng dậy: “Ăn no chưa? Tôi đi tính tiền.”

Cô vừa muốn đi thì Mộ Dung Hoành Nghị kéo cô lại, sau đó đứng lên lấy ví ra: “Tôi không quen tiêu tiền của phụ nữ.”

Tưởng Cầm kiên trì nói: “Đã nói là tôi mời mà.”

“Đây là vấn đề nguyên tắc.” Anh ngước mắt: “Cho dù là với cô thì cũng vậy.”

Mộ Dung Hoành Nghị đối xử với cô thế nào thò Tưởng Cầm biết rõ trong lòng, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều. Cô nhìn bóng lưng của anh thì cô lại rơi vào suy nghĩ.

Người nam nhân này có sự dịu dàng bá đạo làm cho người ta không đành lòng từ chối. Nói thẳng ra ngây thơ như Tưởng Xuân cũng thích anh thì không hề kỳ lạ, nhưng chắc chắn không có kết quả. Bởi vì Mộ Dung Hoành Nghị không phải là người có thể khống chế được.

Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể ngăn cản? Cô nghĩ đến chuyện này thì đau đầu.

Hai người quay lại công ty, Tưởng Cầm vừa vào cửa thì bước nhanh muốn kéo khoảng cách với anh. Nhưng cô càng như thế thì Mộ Dung Hoành Nghị càng không cho cô thực hiện được. Anh không nhanh không chậm đi theo, anh không đi thang máy chuyên dụng của mình mà đứng bên cạnh cô chờ thang máy.

Bởi vì sự xuất hiện của anh nên bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Dưới bầu không khí áp lực như thế, Tưởng Cầm cố gắng coi nhẹ sự tồn tại của anh, cô ngẩng đầu im lặng nhìn con số hiển thị.

Rốt cuộc thang máy đến nơi, Mộ Dung Hoành Nghị không có động tác gì nên không ai dám động đậy. Anh ung dung bước vào thang máy, Tưởng Cầm trừng mắt nhìn anh, nếu cô không đi vào thì sẽ phải ở đây nên đành mặt dày đi theo, những người khác cũng lần lượt đi vào.

Dần dần thang máy trở nên chen chúc, Tưởng Cầm dựa vào vách thang máy, cả người không ngừng lùi lại. Mọi người rất ăn ý chừa lại không gian cho Mộ Dung Hoành Nghị, cho nên chỉ có thể chen về phía Tưởng Cầm.

Đúng lúc này một cánh ta kéo cô lại. Tưởng Cầm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, mặc dù cô đi giày cao gót nhưng anh vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, ánh mắt cô đúng lúc dừng lại trên cằm bóng loáng của anh.

Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày lại, hai lông mày lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng cánh tay vẫn nằm để ngang trước ngực cô, bảo vệ cô, cho dù chen chúc thế nào cũng không để cô chịu chèn ép.

Trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, theo thang máy cũng bắt đầu lơ lửng.

Cho tới bây giờ cô luôn giữ kín lòng mình, không dám buông lỏng. Nhưng hôm nay cô lại phát hiện thật ra rất khó, cô bảo vệ chỉ là suy nghĩ của mình mà thôi.

Ánh mắt cô nhìn Mộ Dung Hoành Nghị hiện ra sự phức tạp khó hiểu. Nếu anh hận thì cứ oán hận là được, sao lại đột nhiên dịu dàng như thế? Cô cũng không muốn.

Thang máy đến bộ phận thiết kế, Tưởng Cầm muốn đi ra ngoài nhưng Mộ Dung Hoành Nghị vẫn giữ cô lại, xem như không thấy ánh mắt như có như không xung quanh, anh thoải mái nhấn nút tầng hai mươi chín.

Tưởng Cầm thầm giãy giụa hai cái nhưng không có kết quả, anh trừng anh một cái, đến khi thang máy chỉ còn lại hai người, Tưởng Cầm mới nói: “Vẫn chưa có ai quên bài viết trong diễn đàn đâu!”

“Vậy thì sao?” Mộ Dung Hoành Nghị cong môi mỏng, cúi đầu nhìn cô cười: “Con gái của tổng giám đốc trước đó muốn cướp lại công ty nên lập kế hoạch quyến rũ tổng giám đốc hiện tại, cô cảm thấy tiêu đề này thế nào? Sẽ tạo chấn động không? Nếu Tưởng Mạc Hoài biết thì nhất định sẽ tự hào vì đứa con gái này.”

Cho dù anh đang cười nhưng trong lời nói tràn đầy châm chọc, Tưởng Cầm khẽ cắn môi, sau đó cô cũng cười nhạt nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh cho rằng tôi sẽ để ý những lời bàn tán đó sao? Vậy thì anh sai rồi.”

Tưởng Cầm đi tới một bước, ánh mắt tràn đầy khiêu khích: “Hiện tại ta không sợ mất gì cả, người ngoài nói tôi thế nào cũng không sao. Nhưng anh thì khác, anh là tổng giám đốc hiện tại của Tưởng Thị, con rể tương lai của nhà họ Dương, nhân vật nổi tiếng mới lên của Long Thành, nếu tin đồn cứ quấn lấy anh thì sợ là ảnh hưởng không tốt lắm.” Cô đưa tay xoa ngực anh, mập mờ vuốt ve: “Đặc biệt là… Với người phụ nữ như tôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên cười to, tiếng cười gợi cảm tràn ngập trong thang máy nhỏ hẹp. Tưởng Cầm híp mắt nhìn anh, khi thang máy sắp đến tầng hai mươi chín thì anh bỗng giữ chặt gáy cô rồi hôn lên môi cô. Tưởng Cầm mở to hai mắt, cả người lùi về phía sau dựa vào vách thang máy, anh giữ chặt hai tay cô đè lên tường, xung quanh là hơi thở thuộc về anh.

Anh trả lời cô bằng cách này, đơn giản lại rõ ràng.

Mộ Dung Hoành Nghị cũng không sợ bất cứ uy hiếp nào! Anh hoàn toàn không quan tâm những lời cô vừa nói!

Giống như anh đã nói anh và cô sẽ cùng xuống địa ngục.

Lúc này “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Người đứng ở cửa thang máy nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc trợn mắt há miệng…

Tưởng Cầm nhìn qua vai Mộ Dung Hoành Nghị nhìn thấy người đối diện thì lông mày bỗng nhíu chặt. Cô bản năng đẩy Mộ Dung Hoành Nghị ra, nhưng khi cô đặt tay lên ngực anh thì bị giữ chặt.

Nếu có thể làm cho cô ta hết hy vọng cũng không phải là chuyện xấu.

Tưởng Cầm híp mắt, hai tay chống lên ngực anh từ từ nắm lại. Cô dời hai mắt, nhắm mắt lại, giống như từ từ đắm chìm vào nụ hôn này.

Lông mày Tưởng Xuân run rẩy, ánh mắt nhìn hai người từ khiếp sợ đến thất vọng, cuối cùng cô ta cắn môi nhìn chị họ một cái rồi xoay người rời đi.

Cửa thang máy lại đóng lại.

Tưởng Cầm mở to mắt, đúng lúc này Mộ Dung Hoành Nghị buông cô ra, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau môi: “Cảm giác lợi dụng tôi thế nào?”

Tưởng Cầm ngước mắt nhìn anh cười tự giễu: “Có chuyện gì anh không biết không?”

Anh đứng thẳng lên: “Em gái cô đến tìm tôi.”

Tưởng Cầm ngẩn ra nhíu mày: “Nó đến tìm anh làm gì?”

Mộ Dung Hoành Nghị cười đến gần cô nói: “Cô đoán xem?”

Anh tin người thông minh như cô không thể nào không đoán được, nhưng Tưởng Cầm lại im lặng không nói.

Cô cảm thấy kinh ngạc không phải vì Tưởng Xuân chủ động, mà từ đầu đến cuối cô ta lại giấu giếm cô! Cô ta chỉ gặp Mộ Dung Hoành Nghị mấy lần mà thôi, cho dù mê muội đến mấy cũng không thể sánh bằng tình cảm chị em của bọn họ mới đúng!

Mộ Dung Hoành Nghị thấy Tưởng Cầm nhíu mày không nói thì cười cười, cách xa cô một chút, anh nhấn thang máy, đến khi tới tầng hai mươi chín mới đi ra ngoài.

Tưởng Cầm một mình ở trong thang máy, trong lòng hỗn loạn, cô không muốn Tưởng Xuân lại biến thành Vưu Thiên Ái thứ hai.

Tưởng Xuân giống như chạy trốn, cô ta đi vào hành lang nhìn món điểm tâm trong tay thì tức giận ném đi.

Chị họ luôn miệng nói không có quan hệ gì với Mộ Dung Hoành Nghị, vậy vừa rồi được coi là gì? Không phải cô không thích Mộ Dung Hoành Nghị sao?

Tối hôm qua cô đã biết tình cảm của cô ta với Mộ Dung Hoành Nghị nên, hôm nay ôm hôn anh ở trong thang máy, này cô đang ra oai với cô ta đây mà!

Chị họ là kẻ lừa đảo!

Cô ta vô tình đi về phía văn phòng tổng giám đốc, cô ta lập tức dừng bước chân đột nhiên xoay người. Đúng lúc này cô ta đụng vào người đứng phía sau.

“Ôi, tôi xin lỗi!” Cô ta vội vàng xin lỗi.

“Không sao.” Giọng của đối phương rất dịu dàng dễ nghe.

Tưởng Xuân ngẩng đầu nhìn người đứng đối diện thì ngây ra.

Là Dương Vịnh Hy.

Cho dù cô ta được coi là người yêu Mộ Dung Hoành Nghị say đắm nhưng đối mặt với vợ chưa cưới Dương Vịnh Hy này thì vẫn quan sát một chút, giống như đối thủ như vậy. Cô ta luôn cảm thấy ngoại trừ Dương Vịnh Hy có gia thế tốt, dáng người có chút khí chất, còn lại hoàn toàn không xứng với Mộ Dung Hoành Nghị!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN