Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 467: Trái tim một lần nữa loạn nhịp
Chết tiệt! Trên thế giới này có biết bao đàn ông, sao cô lại đâm đầu thích cái tên Mộ Dung Hoành Nghị kia cơ chứ? Chỉ cần nghĩ đến chuyện đối phương là Mộ Dung Hoành Nghị, lồng ngực Tưởng Cầm như uất nghẹn lại.
“Chị, em nấu đồ ăn đêm xong rồi này, hay là chị ra ăn một chút nhé?”
Ở bên ngoài, Tưởng Xuân dè dặt gõ cửa. Có thể rõ ràng nhận ra được cô ta đang cố hết sức để lấy lòng.
“Không ăn” Tưởng Cầm trả lời cứng ngắc, nằm lên giường, kéo chăn quá đỉnh đầu, không muốn nghĩ đến mấy chuyện buồn bực kia nữa.
Ngày hôm sau, Tưởng Xuân lái chiếc Mini của cô ta chở Tưởng Cầm đến công ty.
Suốt dọc đường hai người không nói lời nào, Tưởng Cầm không có tâm trạng, Tưởng Xuân cũng không biết phải nói gì, bầu không khí im lặng ngượng ngùng cứ thế kéo dài cho đến khi đến công ty.
Tưởng Cầm đẩy cửa bước xuống xe, buông câu “Buổi tối không cần đợi chị tan ca” rồi đi thẳng vào trong.
Tưởng Xuân nhìn theo bóng lưng chị gái rồi thở dài một tiếng, cô ta biết, chị họ sẽ tức giận. Nhưng mà điều này cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của cô ta.
Tưởng Xuân bước vào phòng Sale chưa được bao lâu thì bộ phận nhân sự đã gọi điện đến.
Cô ta có chút bất ngờ: “Ờm… Tôi là Tưởng Xuân. Được rồi, tôi sẽ qua đó”
Khi cô ta đến phòng nhân sự rồi nhận được báo cáo kết quả thực tập trước thời hạn, cả người liền trở nên bàng hoàng.
“Tại sao vậy?” Cô ta hỏi.
“Đây là quyết định của công ty”
Tưởng Xuân bước ra khỏi phòng nhân sự, cô ta không tài nào nghĩ ra được vì sao kì thực tập của cô ta lại kết thúc sớm như thế?
Trong lòng Tưởng Xuân nổi lên một trận khủng hoảng, một khi cô ta rời khỏi Tưởng Thị thì cô ta sẽ không còn cơ hội được gặp Mộ Dung Hoành Nghị bất kì lúc nào như bây giờ được nữa! Không, không được! Tình yêu của cô ta vừa mới chớm nở, cô ta còn chưa nói cho Mộ Dung Hoành Nghị biết là cô ta thích anh, cô ta không thể rời đi như thế được!
Nhưng sao tất cả mọi chuyện lại như thế này?
Đột nhiên, bước chân của cô ta khựng lại, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc không thể tin được.
Tối qua, trong điện thoại chị họ có nói, nếu như cô ta cứ mù quáng không chịu tỉnh ngộ, chị họ sẽ khiến cô ngay lập tức rời khỏi công ty! Chẳng lẽ, là do chị họ…
Nghĩ đến đây Tưởng Xuân liền nhất mực phủ định, tuy tính tình chị họ không được tốt cho lắm nhưng chị ấy tuyệt đối không phải loại người đâm sau lưng người khác như vậy!
Nhưng…. Nghĩ đến chị họ là nội tâm cô ta không thể nào bình tĩnh nổi.
Lúc này, cô ta nhớ lại lời của Dương Vịnh Hy. Cô ta nói rằng, cô xem Tưởng Cầm như chị em nhưng Tưởng Cầm chưa chắc đã như vậy, dù cô có kể lể tình chị em thì Tưởng Cầm cũng không mảy may nương tay mềm lòng…
Ánh mắt của Tưởng Xuân trở nên hoảng hốt, cô ta không dám tin chuyện này là do chị họ gây ra! Nhưng sự thật đều đang chĩa mũi nhọn vào chị họ khiến cô ta không thể không thể không tin được.
Mọi nghi ngờ thắc mắc từng chút từng chút một bị giận dữ thay thế. Uổng công cô ta kính trọng chị họ như vậy, thế nhưng từ đầu đến giờ, chị họ lại làm những gì? Chỉ vì một người đàn ông mà không từ thủ đoạn!
Có lẽ… cô ta quả thực nên nghe lời Dương Vịnh Hy rồi.
Khoảng thời gian này Vưu Thiên Ái đều đang bận rộn với cuộc thi, không biết do vô tình hay cô ý mà biểu hiện của cô ta khoa trương vô cùng, cô ta mời Đàm Tô xuống núi đích thân chế tác một đôi giày cho cô ta, chuyện này đã sớm trở thành đề tài đàm tiếu trong công ty.
Vậy thì Đàm Tô là ai đây? Là thợ chế tác giày đỉnh nhất từ trước đến nay của Tưởng Thị! Những đôi giày do đích thân ông tạo ra đều hiếm có khó tìm có tiền cũng không mua được! Có thể mời được ông ta đến đây, Vưu Thiên Ái quả thật khiến cho người khác không thể tin nổi. Sự có mặt của công ta đồng nghĩa với việc tăng thêm uy tín cho cuộc thi này.
Vậy nên, mọi ánh mắt trong công ty giờ đây đều đổ dồn lên người cô ta, mọi người đã sớm quên sạch người còn lại tham gia cuộc thi kia là ai rồi.
Thời gian diễn ra cuộc thi càng lúc càng gần, Tưởng Cầm cũng cảm thấy có đôi chút lo lắng. Bên phía Mộ Dung Hoành Nghị vẫn không chút tin tức, cô cũng không tiện hỏi, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi. Cô thậm chí bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên mù quáng tin tưởng anh, chưa biết chừng anh đang đùa giỡn với cô!
Cuộc thi này với cô mà nói vô cùng quan trọng, cô không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Cô nhớ đến Nghiêm Túc, nhờ anh giúp đỡ, có lẽ vẫn còn kịp. Nhưng Nghiêm Túc lại trở nên lạnh nhạt, đừng nói đến việc nhờ anh giúp, chỉ riêng việc đến gần thôi cũng đã cần một dũng khí lớn rồi. Ánh mắt lạnh lẽo lại âm u trầm mặc ấy như một bức tường cao lớn, không thể nào nhìn thấu được. Mỗi lần đối diện với ánh mắt anh, Tưởng Cầm dường như không dám hít thở chứ đừng nói là mở miệng nhờ anh giúp đỡ, đành phải từ bỏ thôi.
Thời gian càng lúc càng đến gần, ngày mai chính là chung kết cuộc thi thiết kế, nhìn thấy Vưu Thiên Ái ở phòng thiết kế hào phóng khoe ra sản phảm của mình, trong lòng Tưởng Cầm có chút bức bối.
Cô đúng là đồ ngốc nên mới đi tin lời Mộ Dung Hoành Nghị! Việc đã đến nước này, cô cũng không trách ai được, đành phải ngậm quả đắng này.
“Thiên Ái, đôi giày này đẹp quá đi!” Chị Lâm tấm tắc khen, ánh mắt liếc qua Tưởng Cầm phía bên này. Sau đó làm như vô thức lại gần: “Tưởng Cầm, giày của cô đâu? Đừng ích kỉ như thế chứ, mang ra đây cho mọi người cùng xem đi, cũng coi như là học hỏi chút ít”
Tưởng Cầm biết chị ta có ý muốn cho mình xấu hổ, cô liền không nói lời nào. Chuyện của cô không cần thiết phải trình bày với người khác.
“Chưa làm xong, hay là… không dám đem ra? Haha, cũng đúng, giày của Thiên Ái là do đích thân thầy Đàm chế tác, ai mà so được cơ chứ? Làm trong ngành thiết kế này, đừng mơ mộng ảo tưởng quá, tốt nhất là nên biết mình là ai”
Vưu Thiên Ái ngẩng đầu nhìn Tưởng Cầm, ánh mắt híp lại đầy nghi ngờ.
Ngày hôm đó, chính tai cô ta nghe được rằng chính miệng Mộ Dung Hoành Nghị hứa rằng sẽ thiết kế riêng một đôi giày cho Tưởng Cầm. Nhưng hiện giờ, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, chẳng lẽ, anh lừa cô?
Nghiêm Túc nhìn sang phía Tưởng Cầm, lông mày từ từ nhíu chặt lại.
Suy nghĩ trong giây lát, anh liền nhấc điện thoại lên, gọi vào số máy riêng trên bàn Tưởng Cầm.
Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn Tưởng Cầm cũng vang lên. Cô nhận điện thoại, phía đầu dây bên kia truyền đến thanh âm mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ ngang ngược: “Đã nghĩ ra làm thế nào để cảm ơn tôi chưa?”
Nói xong liền cúp máy.
Tưởng Cầm không hiểu nổi, ngây ngốc nhìn điện thoại. Mà Nghiêm Túc cũng nhìn về phía điện thoại đang báo bận, rồi buông xuống.
Ngay sau đó, phía ngoài cửa có người xuất hiện.
Là Cao Dương.
Anh ta mang theo một hộp quà màu trắng, đi thẳng đến trước mặt Tưởng Cầm, khẽ gật đầu với cô: “Cô Tưởng, giám đốc bảo tôi mang đến cho cô”
Anh ta đặt hộp quà xuống xong liền rời đi.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tưởng Cầm. Mà ánh mắt của Vưu Thiên Ái thì chăm chú hơn cả, gắt gao dõi theo.
Trong lòng Tưởng Cầm có chút hốt hoảng, mơ mơ hồ hồ không rõ bên trong hộp quà kia là gì. Cô đè nén sự háo hức lại, thoát dây ruy băng sặc sỡ kia xuống, mở hộp quà ra.
Một đôi giày da màu đen trang nhã tinh xảo nằm bên trong.
Trái tim Tưởng Cầm hẫng mất một nhịp, cảm giác giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ trái tim đến ánh mắt đều in hình bóng đôi giày này, không thể chứa chấp được gì khác.
Cô không kìm được mà vội vàng đeo đôi găng tay màu trắng vào, sau đó cẩn thận mang đôi giày ra, động tác giống như đang chạm vào báu vật.
Thoạt nhìn, đôi giày này không có vẻ gì là bắt mắt, thậm chí còn có chút tầm thường. Nhưng chỉ cần nhìn thêm lần nữa thì chắc chắn sẽ bị nét thủ công tinh xảo của nó hút hồn. Mỗi một chi tiết mỗi một đường nét đều toát lên phong cách ý tưởng của nhà thiết kế. Để làm được điều này, có thể thấy sự tinh tế khéo léo trong thiết kế của người làm ra nó, người đó đã hoàn toàn lĩnh hội được ý tưởng của nhà thiết kế, nếu như nói là tâm hồn đồng điệu thì cũng không có gì là quá đáng cả.
Chất da được sử dụng là da cá sấu- loại da vô cùng quý hiếm, hoàn toàn bỏ xa da bóng đang hot trend hiện nay, để tránh cho màu sắc trở nên đơn điệu, phía gót sau giày còn kết hợp sử dụng một loại chất liệu khác nhằm toát lên vẻ tinh tế nhã nhặn lại không làm mất đi nét cá tính. Gót giày cao tầm 8cm, đường nét góc cạnh vô cùng hoàn mỹ.
Lúc ngày, đám người chị Lâm đều túm tụm lại gần. Bọn họ đều là người trong ngành, khi nhìn thấy đôi giày này, ánh mắt đều trở nên thất thần.
Nếu như đôi giày của Vưu Thiên Ái khiến cho người khác ấn tượng ngay tức khắc thì đôi giày này lại khiến cho ai ai cũng có mong muốn được mang nó lên chân.
Một chín một mười.
Nhìn đôi giày này, trong lòng Vưu Thiên Ái liền cảm thấy bất an.
Nhất thời, mọi người đều không biết phải nói gì. Trước mặt tác phẩm của bậc thầy đại tài, có nói gì cũng đều trở nên dư thừa, thậm chí là múa rìu qua mắt thợ. Ngay cả một người căm ghét Tưởng Cầm như chị Lâm cũng không tìm ra được điểm gì để giẫm đạp lên cô, chị ta chỉ nhìn vài cái rồi bực bội rời đi.
Tưởng Cầm không rảnh quan tâm đến người khác, cô hoàn toàn bị đôi giày này hút hồn mất rồi. Ngay cả Nghiêm Túc đứng bên cạnh cô nãy giờ cũng không nhận ra.
Biểu cảm của Nghiêm Túc có chút kinh sợ.
Nếu như đây là do chính tay Mộ Dung Hoành Nghị làm ra thì tài năng của anh không hề thua kém Đàm Tô chút nào, thậm chí còn xuất sắc hơn vài phần.
Ánh mắt Nghiêm Túc từ từ nheo lại, rốt cuộc gã này đang che giấu những gì?
Cả một buổi sáng này Tưởng Cầm đều ngắm nghía đôi giày như đang ngắm nhìn báu vật vậy, càng nhìn càng thích, nghĩ đến cuộc gọi kia của Mộ Dung Hoành Nghị, cô do dự một hồi liền đứng dậy rời đi.
Nghiêm Túc ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng cô liền có chút ngẩn ngơ.
Cô đi đến tầng 29, hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân, cô chẳng qua là vì đôi giày nên mới đến cảm ơn anh thôi.
Khi cô đứng trước văn phòng làm việc của Mộ Dung Hoành Nghị thì bất chợt bắt gặp Cao Dương.
“Cô tìm giám đốc?”
Tưởng Cầm có chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu: “Anh ta ở bên trong sao?”
Cao Dương lắc đầu: “Hai ngày nay giám đốc không tới công ty, đồ đạc cũng là do tôi đến nhà anh ấy lấy”
Tưởng Cầm sững sờ, xem ra, trước giờ là do cô hiểu lầm anh. Nghĩ vậy, trong lòng càng thêm rối bời.
Cô rũ mắt xuống rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn”
Cô định rời đi thì Cao Dương gọi cô lại: “Cô Tưởng, đợi một chút”
Tưởng Cầm ngừng bước, quay đầu nhìn anh ta, Cao Dương bước lên trước 2 bước, đôi mắt tĩnh lặng trầm mặc nhìn về phía cô rồi nói: “Cô Tưởng, tôi chưa từng trông thấy tổng giám đốc không ngủ chỉ vì một đôi giày như thế này bao giờ, dựa vào địa vị của anh ấy bây giờ, đây là điều không cần thiết. Tôi nghĩ, chắc có lẽ là do chủ nhân của chiếc giày đó là cô Tưởng”
Những lời này của Cao Dương rất thẳng thắn khiến cho Tưởng Cầm khẽ sửng sốt. Sau đó liền cười: “Sao có thể như thế được? Anh ta làm vậy hoàn toàn là vì thầy Đàm”
Cao Dương cười: “Cô Tưởng, tôi đi theo giám đóc đã nhiều năm. Tôi rất rõ một điều, dựa vào năng lực của anh ấy, cho dù có là đánh cược thì cũng không bán mạng đến mức như hiện giờ”
Mãi đến khi bước vào trong thang máy rồi, lời của Cao Dương vẫn cứ văng vẳng bên tai cô.
Trái tim như bị thứ gì đó làm nhiễu loạn không rõ nguyên do. Chắc những lời kia chỉ là nói đùa mà thôi, không thể tin là thật được.
Còn về chuyện anh lao lực vất vả, dĩ nhiên cô cho rằng đó là vì thầy Đàm, không liên quan gì đến cô. Cứ thế, lồng ngực cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu như đã không có cơ hội tận mặt nói cảm ơn, vậy thì gọi một cuộc điện thoại vậy.
Tưởng Cầm rút điện thoại ra, trực tiếp ấn phím tắt 1, chuông điện thoại reng một hồi đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Hiếm lắm mới có dịp em chủ động gọi cho tôi”
Giọng nói của anh có chút khàn, giống như vừa mới tỉnh ngủ, kèm theo một chút gì đó cuốn hút.
Lúc nghe thấy giọng của anh, trái tim Tưởng Cầm trở nên bối rối hốt hoảng, không biết nên nói gì, chỉ nắm chặt lấy điện thoại, đứng bên hành lang, đôi môi mấp máy nhưng không nói được tiếng nào.
“Em gọi điện chỉ để đánh thức tôi à? Thế thì em thành công rồi đấy” Lời nói tuy là tràn ngập sự trách móc nhưng giọng điệu vô cùng mệt mỏi, cả người yếu ớt, ngay cả lời chỉ trích cũng trở nên vô lực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!