Hai ông bà nghe hỏi thế thì đưa mắt nhìn nhau, Tĩnh Hương đặt bát cơm xuống: “Con còn nhớ mối hôn sự giữa con và Vu Dương không?”
Uyển Ngưng gật đầu: “Tất nhiên là con còn nhớ, có chuyện gì sao?”
Uyển Trạch nhìn cô rồi nói: “Sức khỏe của ông nội Vu Dương không tốt nên đang hối thúc mối hôn sự này.
Vu Dương hiện tại đang được nghỉ phép, cũng nên đến lúc thực hiện mối hôn sự này.”
Cô đặt bát cơm xuống tức giận nói: “Con không đồng ý, chuyện hôn nhân đâu phải là chuyện đùa.
Với lại con và anh ta một người là quân nhân một người là diễn viên sao có thể cưới được?”
Uyển Ngưng cầm lấy túi xách đứng dậy xoay người rời khỏi thì nghe ông nói: “Việc con thích làm diễn viên ba mẹ đã không ủng hộ nhưng cũng không cấm cản con.
Việc hôn nhân này con phải nghe lời ba mẹ nếu không thì chuẩn bị cuốn gói trở về công ty làm đi.”
Cô nghe vậy thì tức giận đi ra khỏi nhà, người quản gia đang tỉa lá thấy cô vẻ mặt hậm hực bước ra lên xe.
Ông vội vàng đi tới mở cổng, cho cô chạy xe ra trong lòng thở dài lại cãi nhau với ông bà chủ.
Trong quán rượu, Uyển Ngưng lấy điện thoại ra nhấn số gọi cho ai đó.
Một lát sau bên kia bắt máy, một giọng nữ vang lên: “Alo.”
“Alo, Oánh Oánh cậu mau ra quán rượu uống với mình đi.”
“Cậu có chuyện gì sao? Mình tới ngay đây.”
Nói xong thì đầu dây bên kia cúp máy, cô đặt điện thoại lên bàn cầm lấy chai rượu rót ra ly ngồi uống.
Một lát sau một cô gái mặc bộ đồ luật sư vội vàng đi vào đi thẳng tới chỗ cô đang ngồi uống.
Cô gái giựt lấy ly rượu của cô: “Cậu không được uống nữa.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Uyển Ngưng nhìn ly rượu bị lấy đi cũng không giành lại, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế: “Mỹ Oánh cậu còn nhớ từ nhỏ mình có hôn ước không?”
Mỹ Oánh ngồi xuống cạnh cô gật đầu: “Còn nhớ.”
“Anh ta hiện tại được nghỉ phép trở về rồi, ba mẹ mình kêu mình kết hôn với anh ta trong khi đã mấy năm mình không có gặp mặt anh ta, cũng không biết gì về anh ta, không có tình cảm.
Cậu nói xem mình phải làm sao?”
“Cậu cố gắng thuyết phục ba mẹ cậu thử xem.
Nếu không gặp mặt vị hôn phu của cậu nói thẳng đi.”
Cô ngồi ngẫm nghĩ, lấy ly rượu từ chỗ Mỹ Oánh uống một ngụm cô ấy cười nói: “Gặp mặt anh ta nói thẳng, biết đâu anh ta cũng giống như cậu không chấp nhận mối hôn sự này sẽ thuyết phục gia đình anh ta từ bỏ nó.”
Thấy cô đã hơi say, Mỹ Oánh nói: “Được rồi về thôi.
Chìa khóa xe cậu ở đâu mình lái xe chở cậu.”
“Trong túi xách.”
Ở Vu gia trong phòng khách, Vu Thành đang ngồi ở trên ghế chủ tọa tay cầm ly trà lên uống hỏi: “Lần này con xin nghỉ phép bao lâu?”
Vu Dương ngồi trên ghế nhìn ông trả lời: “Năm ngày.”
Tư Ảnh ngồi bên cạnh anh nghe nói vậy thì nở nụ cười dịu dàng, vỗ mu bàn tay anh: “Chắc con còn nhớ con bé Uyển Ngưng chứ?”
Vu Dương gật đầu: “Vẫn còn nhớ.”
“Ông nội con bây giờ sức khỏe đã yếu đều ông nội mong muốn chính là nhìn thấy con lấy vợ.
Hai đứa từ nhỏ đều có hôn ước với nhau, mẹ nghĩ hai đứa nên kết hôn sớm đi.”
Anh nhìn Tư Ảnh rồi đưa mắt nhìn Vu Thành thấy ông cũng đang nhìn mình, anh ngả người ra sau dựa lưng vào ghế: “Nhưng ba mẹ cũng biết con là quân nhân nếu kết hôn thời gian con dành cho cô ấy không nhiều đôi khi còn có nhiệm vụ cấp cao.”
Vu Thành gật đầu: “Ba hiểu nhưng con cũng nghĩ đến sức khỏe của ông nội con.”
Vu Dương im lặng một lúc sau thì đứng dậy đi lên lầu, Tư Ảnh nhìn anh hỏi: “Con đi đâu vậy?”
“Đi thăm ông nội.” Anh nói xong thì xoay người đi lên lầu.
Tới trước phòng ông nội anh mở cửa bước vào thấy ông nội đang nằm trên giường ngủ, bên cạnh có một vị bác sĩ đang ngồi thấy anh vào thì đứng dậy tính đứng lên chào hỏi nhưng anh lắc đầu đưa ngón tay lên môi ý bảo im lặng.
Hai người bước ra khỏi phòng, Vu Dương đứng dựa vào tường nhìn bác sĩ hỏi: “Sức khỏe của ông tôi thế nào rồi?”
“Sức khỏe của lão gia bây giờ cũng xem như là ổn định, nghỉ ngơi điều dưỡng và có những chuyện vui giúp tâm trạng lão gia tốt lên thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Anh trầm ngâm im lặng không nói gì, bước xuống lầu thấy Tư Ảnh đang ngồi trên sofa xem TV anh nói: “Mẹ, ngày mai sắp xếp cuộc hẹn cho con và Uyển tiểu thư đi.”
Tư Ảnh nghe vậy cũng không bất ngờ gì, gật đầu cầm điện thoại lên: “Mẹ biết rồi.”
Trong căn phòng Uyển Ngưng nằm trên chiếc giường vẫn còn ngủ say sưa, cửa phòng mở ra Mộng Uyển đi tới gọi: “Chị Uyển Ngưng mau dậy đi.
9 giờ chúng ta có mặt ở công ty đó chị.”
Cô nhíu mày miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
“7 giờ rồi chị.”
Cô đưa mắt ra nhìn cửa sổ thấy mặt trời đã lên, có vài tia ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng cô.
Cô ngồi dậy, vươn vai: “Được rồi, chị đi thay đồ em ra ngoài đi.”
Uyển Ngưng thay đồ xong bước ra đã thấy Mộng Uyển chuẩn bị đồ ăn sáng xong cho cô.
Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy bánh mì lên ăn: “Còn bao lâu nữa sẽ hết hạn ký hợp đồng ở công ty Dương Hoa này?”
Mộng Uyển ngồi đối diện cô cầm lấy bánh mì ăn, nghe cô hỏi thế thì nói: “Còn 1 năm nữa mới hết hạn hợp đồng.”
Cô nghe xong cũng không nói gì tiếp, ngồi tập trung ăn hết bữa sáng.
Ăn xong cầm lấy ly nước cam lên uống, nhìn Mộng Uyển: “Đưa cho chị IPad.”
Mộng Uyển dùng khăn giấy lau sạch tay, đứng dậy đi tới lấy IPad để ở sofa sang đưa cho cô.
Cô đưa tay nhận lấy, mở ra lướt weibo nhìn thấy một hot search của nam diễn viên trẻ Kỳ Xuyên tối hôm qua ra vào một khách sạn cùng với một cô gái.
Tấm hình không thấy rõ mặt nhưng nhìn vóc dáng này cô cũng đoán được người này là Triều Dương.
Uyển Ngưng tắt màn hình đi, đứng dậy đưa cho Mộng Uyển rồi đi lấy túi xách với áo khoác của mình mặc vào.
Cô đeo khẩu trang và kính râm xong bước ra thấy Mộng Uyển đã đứng ngoài đợi cô.
Cô nói: “Đi thôi.”
Ngồi trong xe trên đường tới công ty, Mộng Uyển ngồi cạnh cô đưa mắt nhìn, dò hỏi: “Có phải sáng nay chị đã thấy hot search của Kỳ Xuyên rồi phải không?”
“Đúng vậy, cho dù có lên hot search chị ta cũng sẽ tìm cách gỡ bỏ những bài này, phủ nhận tin đồn để không ảnh hưởng tới thanh danh của bản thân.”
“Chị nghĩ chị ta có tiếp tục nâng đỡ anh ta không?”
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại của cô reo lên, cô lấy điện thoại ra mở ra xem: “Khả năng là không.”
Mở ra xem tin nhắn thì ra là mẹ cô gửi tới với nội dung: [Tối nay con đến nhà hàng này gặp mặt Vu Dương.
Không được từ chối, một lát mẹ gửi địa chỉ sang.]
Cô mỉm cười tắt điện thoại cũng vừa hay trùng ý cô, như vậy cô có thể gặp được Vu Dương nói thẳng để cho anh có thể nói với Vu gia từ chối mối hôn sự này.
Tới công ty Dương Hoa hai người bọn cô xuống xe nhìn tòa nhà công ty này, cô hỏi Mộng Uyển đứng bên cạnh: “Bao lâu rồi chúng ta mới tới chỗ này?”
“Vài tháng rồi chị.” Mộng Uyển nhìn tòa nhà công ty trả lời cô.
“Đi vào thôi.”
Trong văn phòng họp ở công ty Vu Ảnh, mọi người đều nín thở trong lòng lạnh toát khi nhìn thấy Vu Dương cau mày nhìn bảng tài liệu đưa lên.
Vu Dương ném tập tài liệu lên bàn: “Đây mà là công ty giải trí đứng đầu trong nước?”
Mọi người thấy hành động đó của anh đều giật mình lo sợ, im lặng không nói câu nào.
Anh nhìn quanh mọi người một lượt rồi nói: “Hôm qua Lâm Vũ cũng đã gọi điện nói với các vị phải mở lớp học diễn xuất, công ty chỉ giữ những người có thực lực giúp công ty đi lên.
Tài nguyên công ty có thể lo được, nhưng có tài nguyên mà kỹ năng diễn xuất không tốt thì không được.”
“Các vị quản lý nghệ sĩ, nếu như trong vòng năm tháng mà nghệ sĩ dưới trướng mọi người không một ai hot hoặc không thể giành giải thưởng về cho công ty thì tôi nghĩ mọi người nên thu xếp công việc của mình giao cho người khác.”
Nói xong thì anh đứng dậy rời đi khỏi phòng họp, Lâm Vũ vội vàng đứng dậy cầm lấy xấp tài liệu đuổi theo.
Lâm Vũ đi cạnh anh dò hỏi: “Bọn họ đều là những quản lý có thực lực nếu họ không làm được thì thật sự bị sa thải sao?”
Vu Dương nhận được tin nhắn, cầm điện thoại mở ra đọc, nghe anh ta hỏi thế thì nói: “Một quản lý có thực lực sẽ có thể đào tạo ra được nghệ sĩ giỏi, công ty hiện tại cần những yếu tố này.
Lâm Vũ tối nay tôi có lịch trình gì?”
Lâm Vũ mở cuốn sổ ra nói với anh: “6 giờ tối anh có hẹn đi ăn với giám đốc của công ty Hoàn Vu, 7 giờ tối anh có cuộc hẹn-“
“Hủy hết.”
Uyển Ngưng và Mộng Uyển đi tới trước văn phòng của Triều Dương, chưa kịp gõ cửa thì cửa văn phòng mở ra.
Một cô gái từ trong văn phòng bước ra, nhìn thấy người đứng trước mắt thì đi lại gần.
Uyển Ngưng nhìn người này thì biết cô ta là Mạn Ngôn nữ diên viên phụ cũng khá hot, nhìn thấy cô ta đến gần cô cũng chẳng né tránh vẫn đứng yên đó.
Mạn Ngôn nhìn cô rồi mỉm cười nói: “Cô hóa ra còn ở công ty sao? Lâu không thấy tôi còn tưởng cô đã không còn là người trong công ty nữa.”
“Cảm ơn cô quan tâm tôi vẫn còn là người của công ty, khiến chị thất vọng rồi.”
Mạn Ngôn nghe vậy vẫn giữ nguyên nụ cười, ghé sát vào tai cô nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy: “Chúng ta chờ xem vai diễn sắp tới này sẽ thuộc về ai.” Nói xong thì cô ta xoay người rời đi, cô nhìn bóng lưng cô ta thầm nghĩ vai diễn lần này mà Triều Dương đưa có khả năng hai người bọn cô phải cạnh tranh với nhau.
Uyển Ngưng thu hồi tầm mắt bước vào văn phòng cùng với Mộng Uyển đã thấy Triều Dương ngồi trên ghế sofa.
Cô đi tới ngồi xuống đối diện chị ta, Mộng Uyển đóng cửa văn phòng lại rồi ngồi xuống cạnh cô.
Triều Dương nâng mắt nhìn cô mỉm cười, rót cho cô ly nước đưa sang: “Lâu rồi không gặp em rồi, Uyển Ngưng.”
Cô tháo kính râm xuống đặt lên bàn, nhìn chị ta tuy gương mặt trang điểm đậm để che đi sự mỏi mệt nhưng cô nhìn ra được lý do có lẽ là vụ hot search của Kỳ Xuyên.
Cô nói: “Đúng là lâu rồi không gặp, em còn tưởng chị đã quên em rồi.”
Triều Dương nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười không trả lời câu nói đó của cô, đưa kịch bản trong tay sang cho cô: “Phim hiện tại em đang đóng một hai cảnh nữa sẽ hết vai.
Trong phim này có một vai rất hợp với em, em xem thử xem.”
Uyển Ngưng cầm kịch bản lên đọc, nhìn vào vai diễn bất ngờ nói: “Nữ phụ số 7 sao?”
“Đúng vậy, đây là vai bạn thân của nữ chính có tính cách kiên quyết, thẳng thắn.
Chị đọc xong thấy hợp với em nên mới gọi em đến.
Tuy ít đất diễn nhưng sẽ được chú ý rất nhiều.
Em yên tâm vai này chắc chắn sẽ thuộc về em, chỉ cần vô thử vai cho có là được.”
“Khi nào thì thử vai?” Cô đoán chắc có lẽ là chị ta muốn đào tạo một người diễn viên hot thay thế chỗ của Kỳ Xuyên.
“Chiều mai 1 giờ.
Mộng Uyển em sắp xếp lịch trình đi.”
“Dạ chị.” Mộng Uyển gật đầu lấy sổ tay ra ghi lại.
Cô khép lại kịch bản trong tay nhìn Triều Dương hỏi: “Chị chỉ đưa cho tôi kịch bản này không đưa cho ai khác nữa sao?”
Triều Dương cầm ly cà phê để trên bàn uống một ngụm: “Không đưa cho ai khác nữa, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Thế thì rốt cuộc lời Mạn Ngôn cô ta nói là có ý gì?.