Lúc Uyển Ngưng tỉnh dậy mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xóa, ngửi thấy được mùi sát trùng của bệnh viện.
Đảo mắt nhìn thấy một người đàn ông thân mặc quân trang, đầu tóc khá rối nhìn kỹ thì sẽ thấy râu vẫn còn chưa cạo, hốc mắt đỏ bừng trong mắt còn có tơ máu, tay của anh nắm chặt lấy tay cô.
Vu Dương thấy cô tỉnh thì vội hỏi: “Uyển Ngưng em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Uyển Ngưng nắm lấy tay anh ý kêu anh bình tĩnh lại, cảm giác cổ họng khô khốc thì nói: “Em muốn uống nước.”
Anh nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy kê gối ra sau lưng để cô dễ chịu hơn, cầm lấy ly nước có ống hút đút cho cô: “Em uống đi.”
Cô uống vài ngụm rồi ngừng uống, ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh: “Anh đây là từ quân khu đến đây sao?”
Vu Dương gật đầu: “Khi diễn tập trở về quân khu anh nhận được cuộc gọi của bệnh viện nên bắt vé máy bay sớm nhất trở về đây.
Em có chỗ nào khó chịu không?”
“Em không có.
Mộng Uyển và tài xế sao rồi anh?”
“Họ không sao, đều được người nhà chăm sóc.
Để anh nhấn nút gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.”
Anh nhấn nút ở trên đầu giường, một lát sau bác sĩ đi tới kiểm tra cho cô.
Lúc này ba mẹ của hai bên cũng từ nhà chạy tới, bác sĩ hỏi cô: “Có cảm thấy nhức đầu gì không?”
“Không có.”
“Vậy có buồn nôn, chóng mặt gì không?”
“Không có.”
“Được, cứ theo dõi tình hình thêm vài ngày.
Nếu những ngày tới xuất hiện triệu chứng này thì nói với tôi.”
Uyển Trạch gật đầu: “Tôi biết rồi bác sĩ.
Chúng tôi sẽ để ý tới con bé.”
Bác sĩ rời đi, Tư Ảnh đặt bình giữ nhiệt lên bàn nói: “Uyển Ngưng, con không sao thì tốt rồi.
Một lát ăn chút canh gà bồi bổ lại cơ thể.”
“Dạ con cảm ơn mẹ.
Đã làm mọi người lo lắng rồi.”
Tĩnh Hương đi tới ngồi xuống giường bệnh nắm lấy tay cô, trong ánh mắt chứa đầy sự đau lòng: “Uyển Ngưng lần này con làm cho cả nhà sợ chết đi được.”
Cô nắm lấy tay bà an ủi: “Mẹ không phải con đã không sao rồi sao.”
Uyển Tình từ ngoài vào nhìn cô thì nói: “Cũng may là em không sao.”
“Chị.”
“Em mấy ngày tới cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện tai nạn và đoàn phim để cho mọi người xử lí.”
Cô biết mọi người đang lo lắng cho mình nên cũng không từ chối: “Dạ được.”
Uyển Ngưng nhìn Vu Dương đang đứng ở một bên ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, không nói câu nào.
Cô mỉm cười với anh: “Vu Dương anh qua đây ngồi xuống đi.”
Anh đi tới ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, cô nói: “Chị cho em mượn cái gương đi.”
Uyển Tình đi tới lấy gương từ trong túi xách ra đưa cho cô: “Đây em muốn xem gì?”
Cô nhận lấy mở gương ra nhìn, nhìn thấy đầu cô bị quấn một vòng băng gạc cô đưa tay sờ lên, lo lắng hỏi: “Sẽ không để lại sẹo chứ?”
Tư Ảnh nghe vậy thì nói: “Con yên tâm đi, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.”
Cô nghe vậy thì thở phào trả kính lại cho Uyển Tình nắm lấy tay anh: “Vu Dương, anh đã không nghỉ ngơi còn bay xa như vậy chắc chắn rất mệt.
Anh mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Vu Thành lúc này bước vào, nói: “Uyển Ngưng nói đúng đó, con nhìn con xem đang ở trong bộ dạng gì rồi.
Mau về tắm rửa nghỉ ngơi đi, ở đây còn có mọi người.”
Anh lắc đầu: “Con không muốn về, con muốn ở đây chăm sóc cô ấy.”
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng sợ như vậy, sợ lo lắng mất đi cô.
Khi nhận được cuộc gọi của bệnh viện trái tim anh như bị bóp nghẹt lại không thể thở nỗi.
Khi nhìn thấy cô an tĩnh nằm trên giường bệnh với thương tích đầy mình, gương mặt tái nhợt trong lòng anh đau lòng đến như nào.
Anh hiện tại không muốn rời xa cô, chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc.
Uyển Ngưng nhìn mọi người nói: “Mọi người quay mặt sang chỗ khác đi.
Vu Dương anh xích qua đây.”
Mọi người nghe vậy thì cũng biết tránh mặt quay sang chỗ khác, Uyển Tình không nhịn được tò mò len lén đưa mắt nhìn nhưng gặp phải ánh mắt của cô nên cô ấy thu hồi tầm mắt giả vờ như không có chuyện gì.
Uyển Ngưng lúc này mới hài lòng dán môi mình lên môi anh, lần này không phải cái hôn như lần trước mà nó chỉ là một nụ hôn trấn an, nhẹ nhàng.
Cô đưa tay sờ lên gương mặt anh: “Anh mau về nghỉ ngơi một chút đi, tối rồi lại vào sau.
Ở đây còn có mọi người mà nên anh đừng lo lắng có được không?”
Vu Dương nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”
“Anh như vậy em sẽ đau lòng.
Vu đội trưởng, mau về nghỉ ngơi đi.”
Anh nhìn vào ánh mắt của cô thật lâu sau đó hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Được, nghe lời em.”
Cuối cùng cũng dỗ được Vu Dương về bên trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn Tĩnh Hương và Uyển Tình.
Tĩnh Hương nhìn cô trong lòng chua xót: “Cũng may con phúc lớn mạng lớn.”
Uyển Tình đang ngồi gọt trái cây, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô: “Em lúc trước đã đắc tội với Triều Dương và Mạn Ngôn sao?”
Uyển Ngưng nhận lấy táo bỏ vào miệng ăn, kể lại mọi chuyện.
Uyển Tình nghe xong thì sắc mặt âm trầm, Tĩnh Hương ngồi bên cạnh tức giận không tôi.
Uyển Tình nhìn cô nói: “Vậy tại sao lúc đó em không nói với gia đình một tiếng?”
Cô nhìn hai người bọn họ: “Không phải lúc đó gia đình không muốn em vào sự nghiệp diễn xuất sao nên em cũng không nói.”
Tiếng gõ cửa lúc này vang lên, Tĩnh Hương đứng dậy nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bệnh được mở ra, Châu Giác và Mỹ Oánh đi vào: “Con chào bác.”
Bà mỉm cười: “Là hai đứa tới thăm Uyển Ngưng à.
Vậy hai đứa ở lại nói chuyện đi, dì và Tình Tình đi mua chút đồ.”
Uyển Tình đặt con dao và trái táo trên tay xuống đứng dậy cùng bà rời khỏi phòng bệnh để lại không gian cho ba người họ.
Mỹ Oánh đi tới cạnh cô nhíu mày: “Sao lại bị thương ra nông nỗi như này?”
Châu Giác nắm lấy tay cô: “Hôm qua mình nghe báo tin cậu bị tai nạn giao thông nên đã tức tốc từ Ý bay về đây.
Ai gây ra tai nạn cho cậu vậy?”
Uyển Ngưng mỉm cười: “Là Triều Dương và Mạn Ngôn.”
Châu Giác nghe vậy thì nhất thời kinh ngạc: “Vậy mà lại là hai người bọn họ.
Mình không nghĩ đến hai người họ lại có gan làm chuyện như này.”
Cô gật đầu: “Mình cũng nghĩ vậy.
Chỉ sợ là ai đó giựt dây cho họ.”
Mỹ Oánh đặt giỏ trái cây lên bàn: “Mình mặc kệ là ai đi nữa trước mắt hai người họ phải trả giá trước pháp luật.”
“Vậy chuyện này nhờ vào luật sư Mỹ rồi.”
“Được, vậy cậu an tâm tĩnh dưỡng đi.
Mọi chuyện để mọi người lo.”
Ở bên trong nhà họ Vu, Vu Dương ở trong phòng nằm trên giường nhưng không hề ngủ được.
Hễ mỗi lần anh nhắm mắt lại đều thấy bóng dáng của cô lúc đó ở trên giường bệnh, anh thở dài ngồi dậy mở tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc rồi cầm ly nước lên uống.
Đây là thuốc an thần, lúc trước khi mới gia nhập quân ngũ nhìn thấy cảnh đồng đội mình bị thương nghiêm trọng khiến anh không thể nào ngủ được chỉ đành dùng thuốc này để uống.
Từ lúc đó anh luôn mang theo thuốc bên người, tuy ít dùng đến nhưng có nó sẽ an tâm hơn.
Chỉ là không ngờ lần này anh lại dùng đến nó, anh đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi nhắm mắt nằm xuống.
Buổi tối Vu Dương lái xe tới bệnh viện trên tay còn cầm bình giữ nhiệt bước vào phòng đã thấy mọi người trong nhà đang chăm sóc cô.
Uyển Trạch thấy anh tới thì cùng Tĩnh Hương rời khỏi chừa lại không gian cho hai người.
Anh đặt bình giữ nhiệt lên bàn, quay sang cúi người xuống hỏi cô: “Đã ăn gì chưa?”
Uyển Ngưng lắc đầu: “Vẫn chưa.
Anh mang gì tới vậy?”
“Là cháo gà do mẹ anh đích thân nấu.”
Cô nhìn anh hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với quần đen, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn chắc.
Cô hỏi: “Anh có nghỉ ngơi đầy đủ không?”
Anh múc cháo gà ra bát cho cô, gật đầu: “Có.” Anh cũng không hề nói bản thân dùng thuốc an thần mới có thể ngủ được.
Cô mỉm cười hít mũi nói: “Mùi cháo thơm quá.”
Anh đưa tay nhéo mũi cô, rồi đặt cái bàn ăn trước mặt cô: “Tham ăn.”
“Vậy anh chê em sao?”
“Không có.” Anh đặt tô cháo lên bàn cho cô.
Do tay cô bị thương nên lúc ăn có hơi khó khăn, anh nhận lấy muỗng từ tay cô rồi cầm tô cháo lên: “Để anh đút em.”
Thế là bữa ăn tối của cô được anh giải quyết như thế, cô tất nhiên là ngoan ngoãn ngồi yên để anh đút.
Sau khi ăn xong Vu Dương ngồi gọt trái cây cho cô, Uyển Ngưng nhìn anh hỏi: “Lần này anh xin nghỉ phép bao lâu?”
Vu Dương đút miếng táo cho cô, nói: “Một tuần.
Thời gian này anh sẽ ở đây chăm sóc em.”
Cô gật đầu nhìn anh: “Hình như anh gầy đi rồi.”
“Anh không để ý lắm.”
“Nhưng em để ý.”
Anh nghe vậy thì gật đầu hỏi cô: “Thế thì phải làm sao?”
Cô ngẫm nghĩ nói: “Đợi em khỏe lại rồi tất nhiên sẽ bồi bổ anh.”
Vu Dương nghe vậy thì bật cười lắc đầu ngay cả nấu ăn cô còn không biết thì tính bồi bổ như thế nào.
Nhưng anh cũng không định nói ra những câu này, gật đầu đồng ý: “Được, vậy anh đợi em.”
Một lát sau Uyển Ngưng thấy anh chỉnh lại ghế sofa, cô không nhịn được hỏi: “Tối nay anh ngủ ở đó sao?”
Vu Dương gật đầu nhìn cô với ánh mắt còn chỗ nào khác nữa sao.
Cô nhíu mày: “Nhưng ngủ ở chỗ đó sẽ làm anh khó chịu.”
“Không sao, anh quen rồi.
Em mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh đi tới chỉnh lại gối cho cô, cô vòng hai tay ôm cổ anh cười nói: “Hôn một cái.”
Anh cúi xuống hôn lên môi cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Anh đưa tay tắt đèn rồi trở về trên sofa nằm xuống, cô nhìn anh rồi cũng an tâm nhắm mắt lại.
Nhưng nằm tới một tiếng sau Uyển Ngưng vẫn không thể nào ngủ được, cô thở dài có lẽ lúc chiều cô ngủ nhiều quá nên không buồn ngủ.
Cô ngồi dậy bước xuống giường đi tới chỗ anh, ngồi xổm xuống ngắm nhìn gương mặt anh trong lúc ngủ.
Cô đưa tay ra chạm vào chân mày, mũi và đôi môi của anh.
Cô đang vui vẻ nghịch thì cánh tay bị bắt lấy, cô nhìn vào đôi mắt của anh ngượng ngùng định rút tay lại nhưng anh không hề buông tay cô ngược lại nắm chặt nhưng sử dụng lực đạo khá nhẹ để không làm đau cô.
Anh xoa bàn tay cô, dịu dàng hỏi: “Không ngủ được sao?”
Cô đành bỏ cuộc để mặc anh nắm lấy, gật đầu: “Không ngủ được.”.