Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu - Chương 30: Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu


Chương 30: Chương 30


Bên trong quán ăn, Uyển Ngưng gọi vài món ăn rồi đưa cho hai người họ gọi món.

Gọi món xong Vân Hi mới quay sang nhìn cô quan sát một lượt hỏi: “Chị dâu, sức khỏe của chị sao rồi? Vết thương như thế nào?”
“Đều rất tốt, đã hồi phục rồi.

Cũng may không để lại sẹo.”
Vân Hi nhận lấy chai rượu từ tay Mộng Uyển, uống một ngụm nói: “Lúc chị bị tai nạn giao thông em cũng chỉ có thể gọi từ xa cho chị chứ không thể nào bay tới Thượng Hải thăm chị.”
Lúc này nhân viên nhanh chóng bưng món ăn lên, cô gắp một miếng cá bỏ vào miệng cười nói: “Chị không có trách em với lại em xem, bây giờ chị vẫn khỏe mạnh không phải sao?”
“Chị biết không, em nghe những người bên trong quân khu nói hôm đó đội trưởng vừa mới từ buổi diễn tập về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy như bay từ ký túc xá ra kêu Cảnh Minh chở anh ấy tới sân bay.”
Tay gắp thức ăn của cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy hỏi: “Thật vậy sao?”
Vân Hi gật đầu: “Thật đó chị dâu.

Em nghe mọi người nói lần đầu tiên thấy bộ dạng hoảng hốt đó của anh ấy rất tiếc cảnh tượng đó em không chứng kiến được.”
Uyển Ngưng cầm chai rượu lên uống một ngụm, nói: “Ngày mai là sinh nhật của anh ấy, chị chỉ mua có một chiếc áo sơ mi tặng cho anh ấy hình như không được tốt lắm.”
Mộng Uyển nghe vậy thì hiểu ra: “Vậy chị nói để trống lịch tối ngày mai là muốn đón sinh nhật cùng với anh Vu?”
“Đúng vậy.”
Vân Hi ở bên cạnh cười gian manh nói: “Tặng chiếc áo sơ mi sao đủ được.

Không bằng chị dâu tự tặng bản thân lên cho anh ấy đi.”
Rượu trong miệng của cô còn chưa nuốt xuống nghe xong lời này thì sắp phun ra cũng may kiềm chế lại được: “Vân Hi, em…em nói bậy cái gì đó?”
“Em làm gì mà nói bậy.

Hai người là vợ chồng rồi chuyện đó sao phải ngại trừ khi hai người còn chưa có…”
Tay cầm chai rượu siết chặt lại, giương mặt đỏ ửng ngẩng đầu nói: “Vân Hi.”
Mộng Uyển ở bên cạnh tò mò hỏi: “Chuyện đó mà hai người nói là chuyện gì?”
Vân Hi nháy mắt với cô ấy, nói: “Sau này có bạn trai rồi em sẽ biết.”
Cô đá vào chân Vân Hi một cái khiến cô ấy nhăn mặt ôm chân: “Chị dâu, sao chị đá em?”

“Không được dạy hư.

Mau ăn đi.”
Còn ở bên trong quân khu, Tư Nhuệ bước xuống sân đã thấy bóng dáng Vu Dương đang mặc một thân quân trang đứng nghiêm ở đó.

Anh đi tới vỗ vai: “Quan sát bọn họ luyện tập sao?”
Vu Dương quay sang nhìn thấy người tới là ai thì gật đầu: “Đúng vậy, cậu xong việc rồi sao?”
“Xong rồi.

Tối nay có bận gì không?”
“Không có.”
“Vậy chúng ta đi uống vài ly đi.”
“Được.”
Hai người đi bộ tới một quán gần đó bước vào, gọi vài món và chai rượu ra.

Vu Dương nhìn người ngồi đối diện lắc đầu: “Cũng đã lâu rồi mới ngồi lại uống rượu với nhau.”
Tư Nhuệ cầm chai rượu rót vào ly anh: “Biết làm sao được, hễ mà cậu rảnh thì tôi lại đi làm nhiệm vụ làm gì có thời gian cho chúng ta ngồi xuống uống vài ly, tâm sự vài câu.”
Anh cầm ly rượu lên uống một ngụm: “Tôi nghe nói cậu và Vân Hi hai người đang hẹn hò.

Chúc mừng.”
“Cảm ơn cảm ơn.

Cậu lấy được một người vợ xinh đẹp tôi còn chưa chúc mừng cậu.”
Hai người chạm ly với nhau rồi uống một hơi hết một ly.

Tư Nhuệ sau đó thu lại nụ cười nói: “Nhưng mà cậu biết đó, chúng ta là một quân nhân nhiệm vụ chúng ta đi lúc nào cũng gian nan khó khăn.

Không may sẽ mất mạng lúc đó tôi lại sợ làm cho cô ấy buồn, đau lòng vì tôi.”
Vu Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, gật đầu: “Cảm giác này tôi hiểu nhưng tôi muốn ích kỷ một lần giữ người tôi yêu ở bên cạnh, không màng đến tương lai sau này.”
Tư Nhuệ nghe vậy thì bật cười: “Cậu đó, lần đầu tiên tôi nghe được cậu nói những câu này.”
“Lạ lắm sao?”
“Rất lạ, một người trước giờ chỉ quan tâm nhiệm vụ không để tâm đ ến chuyện yêu đương vậy mà hôm nay lại nói khác rồi.”
Hai người cười cười cũng không nói gì cũng vừa lúc bà chủ bưng đồ ăn lên cho hai người.
Bên trong xe Uyển Ngưng nhìn Vân Hi đang ngủ say bên cạnh thì lắc đầu, tối nay cô ấy cao hứng quá nên có uống hơi nhiều nhưng không ngờ tửu lượng lại thấp như vậy hai chai đã say.

Cô nói với tài xế chở cô ấy về ký túc xá trước sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Vu Dương.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Alo.”
“Vu Dương, tối mai anh tới một nơi ngày mai em đưa địa chỉ cho anh.”
“Được anh biết rồi.”
Lúc này bên cạnh Vân Hi bỗng dưng la lên: “Tôi muốn uống nữa.” khiến cho hai người bọn cô giật mình.
Vu Dương nghe thấy được thì hỏi: “Là ai đang ở bên cạnh em vậy?”
“Là Vân Hi.

Hôm nay ba người bọn em có tụ tập uống hơi nhiều nên cô ấy say rồi.

Tụi em đang đưa cô ấy về ký túc xá.”
Anh nghe vậy cũng không nói gì nhiều chỉ dặn dò: “Được, nhớ chú ý an toàn.”
Cúp máy anh nhìn Tư Nhuệ đang ngồi ăn đối diện, cười hỏi: “Có muốn gặp bạn gái cậu không?”
“Làm sao?”
“Cô ấy uống say đang được vợ tôi đưa về ký túc xá.”
Tới ký túc xá bệnh viện, Uyển Ngưng và Mộng Uyển hai người bọn cô dìu Vân Hi xuống xe nhìn thấy cánh cổng ký túc xá đã đóng thì thầm than.

Mộng Uyển quay sang hỏi cô: “Bây giờ phải làm sao đây chị?”

Cô nhíu mày ngẫm nghĩ: “Chắc là phải đưa về khách sạn chúng ta đặt một phòng cho cô ấy.”
Lúc này có một giọng nam ở phía sau truyền tới: “Không cần đâu, cứ đưa cô ấy cho tôi.”
Cô quay lại nhìn thấy hai người đàn ông đi tới trên người mặc quân trang, người vừa nói chính là Tư Nhuệ còn người đi bên cạnh chính là chồng cô Vu Dương.

Cô không an tâm giao Vân Hi cho Tư Nhuệ nhưng chưa đợi cô suy nghĩ, Vân Hi mở mắt ra thấy người đàn ông trước mắt thì chạy thẳng tới nhảy lên đu lấy anh: “Tư Nhuệ, là anh thật nè.”
Tư Nhuệ nhanh tay lỡ đấy cô ấy: “Từ từ thôi, em uống say xong thì gan cũng lớn hơn rồi phải không? Không sợ té sao?”
“Không phải anh sẽ đỡ được em sao?” Vân Hi cười ngốc nghếch nhìn anh
Tư Nhuệ gật đầu: “Tất nhiên đỡ được, sẽ không để em bị thương.

Được rồi anh đưa em về trả lại không gian cho hai vợ chồng nhà họ.”
Uyển Ngưng nhìn thấy Tư Nhuệ đỡ lấy Vân Hi rời đi thì không biết nói gì, Vu Dương đứng bên cạnh nói: “Em yên tâm, cậu ta sẽ không tận dụng cơ hội này mà làm bậy đâu.”
Cô ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh thì ghé lại gần hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Anh cong môi nhìn cô: “Có một chút.

Không cho sao?”
“Không có.”
Mộng Uyển thấy tình hình này thì nhanh chóng mở cửa xe đi vào ngồi, cô mà ở đó có khi lại bị tự ngược đãi bản thân.

Uyển Ngưng nghe thấy tiếng động nhìn thấy bóng dáng cô ấy chuồn đi thì bật cười: “Anh dọa trợ lý em chạy rồi.”
Vu Dương hay tay ôm lấy eo cô cười nói: “Chẳng lẽ em muốn để cô ấy ở đây nhìn cảnh chúng ta ân ái sao?”
Cô đỏ mặt nhìn anh: “Anh, anh tính làm gì?”
Anh chỉ cười không nói gì cúi xuống hôn lên môi cô, do hôm nay có rượu nên anh không khống chế được lực đạo của mình.

Cô cảm nhận được mùi vị của rượu từ anh, tuy không uống nhiều nhưng đầu óc cô cứ lâng lâng như bị say rượu vậy.
Cho đến khi anh nghe thấy trên ngực truyền tới cái đánh thì mới buông tha môi cô, anh nhìn đôi môi của cô bị hôn mà sưng đỏ khàn giọng nói: “Ngủ ngon.

Anh phải về ký túc xá đây.”
“Tối mai anh nhớ tới địa chỉ mà em đưa.”
“Được.”
Nhìn anh đi rồi cô mới trở lại xe ngồi vào, nghe thấy Mộng Uyển ở kế bên cười nói: “Hai người mạnh bạo quá đến môi cũng sưng lên cả rồi.”
Uyển Ngưng đỏ mặt đánh nhẹ vào tay cô ấy: “Em có phải muốn bị trừ lương không?”

“Thôi xem như em chưa nói gì.

Chị Uyển Ngưng chị đừng trừ tiền lương em.”
Hai người cứ nháo nhào ầm ĩ trên xe cho tới khi về khách sạn.

Đi vào sảnh khách sạn gặp phải Duệ Khải đang ngồi trên tay cầm ly rượu vang, anh ta thấy cô thì gọi lại: “Uyển Ngưng, cô mới về sao?”
Uyển Ngưng nghe tiếng gọi thì dừng lại quay lại mỉm cười gật đầu: “Anh Duệ Khải còn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
“Vẫn chưa, không ngủ được nên xuống đây uống rượu.

Môi cô bị làm sao vậy?” Duệ Khải nhìn vào đôi môi bị sưng lên của cô hỏi.
“À là bị một con chó to cắn.” Cô vừa dứt lời thì Mộng Uyển ở phía sau không nhịn được cười.
Duệ Khải nghe vậy thì ánh mắt sâu xa mỉm cười nhìn cô: “Vậy cô nhớ cẩn thận vào.”
“Dạ em cảm ơn.

Vậy không còn gì nữa em lên phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai gặp lại.” Cô nói xong thì lôi Mộng Uyển đang cười bên cạnh đi vào trong thang máy, Duệ Khải nhìn bóng lưng cô đi rồi thì nụ cười trên gương mặt biến mất.

Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi bước ra ngoài.
Ngày hôm sau Uyển Ngưng quay phim cho tới chiều, sau đó thì tự lái xe đi tới tiệm bánh kem trước đó đã đặt đi vào lấy bánh.

Cô lái xe chạy tới một căn hộ ở Thẩm Dương cũng hơn nửa tiếng sau.

Đây là căn hộ mà mẹ cô lúc trước có mua cho cô, nhưng cô lại không quay phim ở đây nên không thể dùng tới, không ngờ lại dùng nó tổ chức sinh nhật cho anh.
Vu Dương lái xe chạy tới đi tới địa chỉ căn hộ mà cô đã nhấn, anh nhìn thấy ở cửa có một khe hở nhỏ thì biết là không đóng.

Anh mở cửa bước vào thì thấy trên bàn ở phòng ăn, có một chiếc bánh kem sinh nhật, bên cạnh còn có hai dĩa bít tết và một chai rượu vang.
Phía sau truyền tới giọng nói của cô: “Chúc mừng sinh nhật anh, Vu Dương.”
Anh quay lại nhìn thấy cô mặc một chiếc đầm dây màu đỏ, do da cô trắng nên khi mặc chiếc đầm này lại càng nổi bật bên trên đầu còn đội nón sinh nhật.

Cô cầm nón đi tới: “Có bất ngờ không?”
“Rất bất ngờ.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN