Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu - Chương 33: Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu


Chương 33: Chương 33


Tới địa chỉ mà Vân Hi gửi, từ xa đã thấy cô ấy ở dưới sân.

Vu Dương đậu xe rồi cùng hai người bọn cô đi xuống, Vân Hi chạy tới hỏi: “Mộng Uyển bị thương ở đâu vậy?”
Uyển Ngưng đưa tay của Mộng Uyển sang: “Ở lòng bàn tay.”
“Theo em về nhà, em xử lý vết thương cho cô ấy.”
Bên trong phòng khách, Vân Hi đi lấy hộp y tế đem tới xử lý vết thương cho Mộng Uyển thấy cô ấy nhăn mặt thì nói: “Ráng chịu đau một chút.

Nếu không xử lý thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng.”
Một lát sau Vân Hi để bông băng xuống, nói: “Đã xong rồi.”
Uyển Ngưng gật đầu: “Cảm ơn em.”
“Không có gì đâu chị dâu, việc em nên làm.

Mà hai người tối nay định ở đâu, em nghĩ ở trước khách sạn đã bị chật kín phóng viên rồi.”
Mộng Uyển ngồi bên cạnh nói: “Chúng tôi định đi thuê khách sạn khác gần chỗ quay phim để thuận tiện qua lại.”
Vân Hi nghe vậy thì nói: “Sao lại phiền phức như vậy, hay hai người đến nhà em ở đi.”
Vu Dương nãy giờ im lặng bỗng nhiên nói: “Không cần đâu, cứ để Mộng Uyển hiện tại ở chỗ cô đi còn Uyển Ngưng thì tới chỗ tôi.”
Uyển Ngưng nghe vậy thì ngơ ngác: “Hả? Đến ký túc xá anh sao?”
Anh lắc đầu: “Không phải, là một căn hộ chung cư ở Liêu Dương.”
“Như vậy thì-“
Anh đánh gãy lời cô nói, đứng dậy nắm lấy tay cô: “Vậy phiền cô chăm sóc Mộng Uyển, chúng tôi đi trước đây.”
Vân Hi ngơ ngác gật đầu: “Được được.”
Cho đến khi hai người biến mất sau cánh cửa thì cô ấy mới hoàn hồn quay sang nói: “Hai người đó bỏ lại em ở đây rồi?”
Mộng Uyển nghe vậy thì bĩu môi: “Cái gì mà bỏ lại.

Phòng em tối nay sẽ ở đâu?”
“Đi theo chị.”

Còn trong xe, hai người cứ ngồi như vậy im lặng không nói gì cũng không lái xe đi.

Uyển Ngưng biết anh có chuyện gì đó muốn nói nên cô ngồi im lặng bên cạnh nhìn anh nhưng thấy anh cứ như vậy cô không nhịn được nói: “Vu Dương.”
Vu Dương tháo dây an toàn ra quay sang nhìn cô nói: “Em qua đây ngồi.”
“Ngồi ở đâu?”
“Trên chân anh.”
Cô biết anh có gì đó không đúng nên cũng biết đây không phải là lúc ngại ngùng.

Cô tháo dây an toàn ra đi sang ngồi lên chân anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh cô muốn nhìn xem bên trong ánh mắt đó của anh đang chứa đựng suy nghĩ những gì nhưng cô lại không biết được.
Cô vòng hai tay ôm cổ anh, hỏi: “Anh có chuyện gì đúng không?”
Cô vừa hỏi xong thì một bàn tay to lớn của anh giữ gáy cô khiến cô phải cúi xuống, anh dễ dàng hôn lên môi cô.

Nụ hôn này cô cảm nhận được sự bất an lo lắng của anh, anh đang tìm một nụ hôn để có thể trấn an bản thân.

Một lúc sau anh rời khỏi đôi môi cô, cô ôm lấy anh hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Vu Dương hai tay ôm lấy cô một lát sau khàn giọng nói: “Lúc anh nhìn thấy cư dân mạng chửi em trong lòng anh rất khó chịu nhưng anh lại không thể giúp gì được.

Lúc nãy em bị đám phóng viên vây quanh, nếu lúc đó người bị thương là em thì anh chắc chắn không thể bình tĩnh được.”
Cô đưa tay xoa lưng anh nhằm trấn an: “Không sao, không sao.

Vu Dương anh biết mà, em là một diễn viên những bình luận tốt có xấu có em đều quen rồi không sao hết.

Với lại không phải là em không có bị thương sao nên anh đừng lo lắng nữa.”
Anh ôm chặt lấy cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình, cô bị đau khi anh ôm như vậy nhưng cô cũng không kêu lên chỉ nhíu mày một cái rồi đưa tay ôm lấy anh.

Hai người cứ ngồi trong xe ôm nhau như vậy bỗng trên cổ truyền đến sự đau đớn, là anh đang cắn cô.

“Vu Dương, đừng để lại dấu ở cổ ngày mai em còn phải đi quay phim.”
Anh không nói gì chỉ gật đầu, hôn lên chỗ cắn đó rồi buông cô ra: “Em trở về chỗ ngồi đi, anh lái xe đưa em tới nhà anh.”
“Được.”
Cô đứng dậy nhưng quên mất đang ở trong xe nên đụng phải nóc xe, anh vội vàng ôm lấy xoa đầu cô lo lắng hỏi: “Sao lại hấp tấp như vậy? Có sao không?”
Cô xấu hổ vì việc lúc nãy nên hai gò má đỏ lên, lắc đầu: “Em không sao, chỉ bị đụng đau một chút thôi.”
Anh xoa đầu cho cô một lát sau mới để cô trở về chỗ ngồi rồi lái xe rời đi.

Một lát sau chiếc xe đậu vào ở khu chung cư, hai người bước xuống xe rồi vào thang máy nhấn tầng 16.

Uyển Ngưng nắm tay anh hỏi: “Anh có căn nhà ở đây sao lại không ở?”
Vu Dương vuốt v e tay cô, nói: “Do ở xa quân khu.”
Thang máy lúc này mở ra hai người nắm tay bước ra rồi đi tới trước một căn hộ.

Anh lấy chìa khóa mở cửa bước vào, đưa tay bật đèn rồi cầm đôi dép đưa sang cho cô: “Của em, em mang vào đi.”
Cô nhìn thấy đôi dép dành cho nữ thì trong lòng thắc mắc như là anh đã nhìn thấy nghi vấn của cô nên nói: “Căn hộ này là ba mẹ anh mua cho anh nhưng anh không dùng tới.

Sau đó anh sử dụng cho việc khi hai người họ lên thăm anh thì anh cho hai người ở đây, cho nên mới có dép dành cho nữ.”
Uyển Ngưng đổi giày thay dép trêu chọc nói: “Em còn tưởng là có cô nào vào đây nữa.”
Anh búng trán cô: “Nói linh tinh gì vậy?”
Cô xoa trán bước vào bên trong đúng như lời anh nói anh thi thoảng ở đây nên bên trong không trang trí gì quá nhiều.

Cô nhìn căn nhà không hề có chút bụi thì kinh ngạc hỏi: “Anh không ở đây một thời gian mà nhà không có hạt bụi nào sao?”
“Mẹ anh có thuê người giúp việc, mỗi ngày bà ấy đều tới đây quét dọn lại căn nhà này.”
Anh mở cửa một căn phòng quay sang nhìn cô: “Em đi vào tắm rửa thay đồ đi, cũng trễ rồi.

Em không mang hành lý thì lấy đồ của anh mặc đỡ đi.”
Cô gật đầu bước vào: “Em biết rồi.”
Cô nhìn thấy anh xoay người mặc áo khoác và cầm chìa khóa xe lên, cô không nhịn được hỏi: “Anh giờ này còn đi đâu?”
“Đi xuống cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ.

Anh đi chút rồi về.”
Cô gật đầu nhìn anh mở cửa đi ra ngoài thì cô mới bước vào phòng mở tủ đồ ra lấy một chiếc áo dài một chút rồi bước vào phòng tắm.
Lúc Vu Dương về tới nhà đã thấy cô mặc chiếc áo thun dài của anh vừa vặn qua tới đùi, khoanh chân ngồi trên sofa tay cầm iPad lướt xem.

Anh đặt túi đồ xuống cởi áo khoác ra đặt lên thành ghế, nói: “Sao lại ăn mặc như vậy?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em ăn mặc làm sao?”
“Chính là…” Anh nhìn cô cũng không biết nói như thế nào một lát sau mới tìm được từ ngữ phù hợp để nói: “Quá ngắn.”
Cô lắc đầu đứng dậy, cúi xuống nhìn: “Em đâu có thấy ngắn, vừa vặn mà.”
Anh đi tới bế cô lên, cô hoảng hốt la lên hai tay vòng lấy ôm cổ anh: “Anh, anh làm gì vậy?”
“Trừng phạt em.” Anh nói rồi bế cô vào phòng đóng cửa lại.
Nửa đêm bên trong phòng, Vu Dương thấy cô đã mệt ôm lấy anh ngủ, anh đưa tay vuốt v e mái tóc cô đưa mắt ngắm nhìn gương mặt cô.

Một lát sau cô dụi đầu vào ngực anh nói: “Vu Dương hay là chúng ta công khai đi.”
“Hửm? Em nói gì?” Tay đang vuốt mái tóc cô dừng lại, cúi xuống nhìn cô.
Lúc nãy khi anh đi mua đồ Uyển Ngưng có ngồi lướt Weibo thấy đoạn phỏng vấn ở trước đoàn phim, bên dưới bình luận nói cô một chân đạp hai thuyền, rồi nói anh là một kim chủ bao nuôi cô,…Và có rất nhiều lời khó nghe khác nói về anh nhưng cô không muốn anh biết.
Cô mở mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Vu Dương, em muốn công khai mối quan hệ vợ chồng giữa chúng ta cho mọi người biết.”
Anh hôn lên trán cô: “Được, tùy ý em.

Bây giờ thì ngủ đi, ngày mai em còn đi làm nữa.”
Sáng ngày hôm sau Mộng Uyển và tài xế tới rước cô, ở trên xe cô nhấn gọi cho Nhạn Di.

Một lát sau đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngáy ngủ của cô ấy: “Alo.”
Uyển Ngưng vân vê góc áo trong tay, nói: “Chị Nhạn Di, em muốn công khai mối quan hệ với anh Vu Dương.”
Một lát sau vang lên giọng nói thất thanh của cô ấy: “Cái gì?!”
Cô im lặng không nói gì để cô ấy tiêu hóa thông tin, một lát sau cô ấy nói: “Được rồi, vậy công khai đi.

Chị sẽ kêu Duệ Khải đăng bài đính chính.”
“Dạ được.

Em cảm ơn chị.”
Cúp máy khóe môi cô mỉm cười ngọt ngào, lục lại album ảnh cô nhớ lúc trước có chụp giấy đăng ký kết hôn của hai người rồi up lên weibo với nội dung: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
Sau đó thì cô tắt điện thoại cũng chẳng quan tâm trên mạng sẽ bùng nổ như thế nào tiếp tục đọc kịch bản trong tay.
Tới trưa Uyển Ngưng đang ngồi nghỉ ngơi thì Nghiên Hinh đi tới đưa cho cô ly trà sữa, mỉm cười: “Không nghĩ tới em lại công khai.”
Cô nhận lấy: “Cảm ơn chị nhưng lạ lắm sao?”
“Trong lúc sự nghiệp diễn xuất đang đi lên thì không nên công khai chuyện tình cảm, kết hôn không ngờ em lại làm ngược lại.”
Cô cắm ống hút vào ly trà sữa uống một ngụm, cười nói: “Em không muốn những cư dân mạng nói câu lời khó nghe lên anh ấy.”
“Chị rất ngưỡng mộ em.”
Lúc này đạo diễn Mã kêu cô ấy, Nghiên Hinh nói: “Tới cảnh quay chị rồi, chị đi đây.”
Mộng Uyển cầm điện thoại tới đưa cho cô: “Chị Uyển Ngưng, anh Duệ Khải lúc nãy đã đăng Weibo và cũng chia sẻ bài viết của chị với câu chúc mừng.”
Cô nhận lấy mở ra xem, bên trên là bài ghi rõ giải thích và bài ở dưới chính là bài chia sẻ bài viết của cô với nội dung: “Hai người kết hôn đã lâu nhưng anh bây giờ chúc mừng chắc vẫn còn kịp.

Chúc hai người hạnh phúc, yêu thương nhau thật nhiều.”
Cô bình luận dưới bài viết của Duệ Khải: “Cảm ơn lời chúc phúc của anh Duệ Khải.”
Bên trong quân khu, Vu Dương nghiêm mặt nhìn những người lính trước mắt hô to: “Nghỉ, nghiêm.”
Những người lính bắt đầu làm theo khẩu lệnh của anh, anh nói: “Hôm nay sẽ là cuộc thi bắn súng vào bia, ai bắn có điểm thấp nhất sẽ bị phạt chạy 50 vòng sân.”
“Rõ.”
“Từng hàng đi lên lấy súng.”
Cảnh Minh đứng bên cạnh thầm thở dài chỉ khi ở bên chị dâu thì mới thấy bộ mặt dịu dàng, còn đối với bọn anh thì nghiêm nghị lạnh lùng.
“Cảnh Minh, tới lượt cậu.”
Cảnh Minh tiến lên cầm súng nhắm vào bia trước mắt rồi bắn liên tiếp năm phát súng.

Vu Dương nhìn qua rồi nói: “Trúng tâm bia hai lần tổng cộng 91 điểm.

Thông qua.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN