Vu Dương thấy Uyển Ngưng đi ra từ chung cư, anh mở cửa xe bước xuống đi tới bên ghế phụ mở cửa xe cho cô.
Cô gật đầu chào anh rồi bước vào ngồi xuống, anh đóng cửa xe lại rồi quay trở về chỗ của mình.
Anh khởi động xe nhìn sang cô nói: “Dây an toàn.”
“À à.” Cô cầm lấy dây an toàn đeo vào, đây là lần đầu cô đi gặp ông nội anh trong lòng cũng khá căng thẳng.
Anh lái xe chạy đi, trên đường vẫn thấy cô im lặng không nói câu nào mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ còn anh thì tập trung lái xe.
Uyển Ngưng len lén đưa mắt nhìn góc nghiêng của anh thầm than sao lại soái như vậy.
Cô cắn môi quay sang hỏi: “Vu Dương, hôm nay tôi mặc như vậy gặp ông nội anh có được không?”
Phía trước là đèn đỏ Vu Dương cho xe dừng lại, anh quay sang nghiêm túc nhìn cô như đang nghiên cứu nhìn một món đồ nào đó khiến gương mặt cô đỏ lên.
Đèn xanh anh láu xe đi, anh nói: “Hôm nay cô mặc như vậy rất đẹp, ông nội cũng sẽ thích.”
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm cũng không nói với anh câu nào tiếp tục xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, cô mờ mịt hỏi anh: “Tôi còn tưởng là anh dẫn tôi về nhà anh gặp ông nội sao lại đến nhà hàng rồi?”
Vu Dương tháo dây an toàn ra, nói: “Lúc đầu ý định của tôi cũng giống như vậy nhưng ông nội nói lần đầu gặp mặt cô nên đến nhà hàng.
Tôi đành chiều theo ý ông.”
Nói xong anh bước xuống xe rồi đi sang chỗ cô mở cửa xe cho cô, cô tháo dây an toàn ra cầm lấy hộp trà, mấy túi quà và túi xách bước xuống xe.
Hai người cùng nhau vào nhà hàng, nhân viên phục vụ như đang đợi họ sẵn thấy họ tới thì bắt đầu dẫn đường.
Một lát sau đã đi đến phòng đặt sẵn, Vu Dương mở cửa ra cho Uyển Ngưng bước vào trong trước sau đó anh bước vào theo sau.
Uyển Ngưng bước vào nhìn thấy trong phòng hiện tại có ba người, một người ngồi chủ vị có mái tóc bạc trắng khá nhiều, tuy từ nhìn sau lưng nhưng cô cảm nhận được sự uy nghiêm áp bức của người này mang lại cô đoán người này chắc là ông nội của anh, Vu Kiến An.
Một người mặc một thân tây trang, gương mặt nghiêm nghị cùng với Vu Dương có nét giống nhau, đây chắc là ba anh Vu Thành.
Còn người phụ nữ còn lại mặc một chiếc sườn xám thể hiện sự tôn quý đây chắc là mẹ anh Tư Ảnh.
Bà đứng dậy mỉm cười dịu dàng nhìn cô: “Con chính là Uyển Ngưng có phải không?”
Uyển Ngưng gật đầu đi tới: “Con là Uyển Ngưng.
Con chào ông nội, bác trai và bác gái.”
Vu Kiến An nhìn cô nở nụ cười: “Vu Dương, mau để Uyển Ngưng ngồi xuống đi.”
“Dạ ông.” Vu Dương kéo ghế ra cho cô, thấy cô đã ngồi xuống thì anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bên cạnh tay trái của cô chính là Tư Ảnh mẹ của anh, bà ngồi xuống nhìn cô rồi nói: “Lâu rồi không gặp con, Uyển Ngưng.
Bây giờ gặp lại con cũng lớn hơn nhiều còn xinh đẹp hơn nữa.”
“Cảm ơn bác gái đã khen.
Lâu rồi không gặp bác gái mà bác gái vẫn trẻ trung như ngày nào, lúc nãy con bước vào còn suýt gọi bác là chị gái rồi.”
Tư Ảnh nghe cô khen như vậy thì trên gương mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ, phụ nữ ai mà chẳng muốn mình được khen là xinh đẹp.
Nhưng lời cô nói cũng không phải nịnh hót, bà ấy rất biết cách chăm sóc bảo dưỡng da nên nhìn bà ấy lúc nào cũng trẻ trung nói bà ấy ngoài 40 chắc cũng không ai tin.
Vu Thành ngồi đối diện hỏi: “Uyển Ngưng à, sức khỏe ba mẹ con dạo này sao rồi? Có thời gian bác phải đi thăm mới được.”
“Sức khỏe ba mẹ con vẫn rất tốt, ba mẹ con cũng hay nhắc bác trai bác gái với con.”
“Vậy sao? Để bác sắp xếp thời gian sang thăm ba mẹ con mới được.”
Ba mẹ cô và ba mẹ Vu Dương là bạn thân của nhau, họ đều bận công việc riêng nên rất ít khi gặp mặt nhưng trong lòng họ chỉ cần đối phương yêu cầu nhờ giúp đỡ thì họ sẽ sẵn sàng giúp.
Vu Kiến An nhìn cô rồi hỏi: “Con năm nay bao nhiêu tuổi? Đang làm nghề nghiệp gì?”
“Con năm nay 26 tuổi đang làm diễn viên.” Uyển Ngưng nghe ông hỏi thì trong lòng hồi hộp nhưng bên ngoài lại chẳng lộ vẻ gì, trả lời rành mạch.
Thật ra cô sợ ông nội Vu không thích nghề diễn viên này của cô
Nhưng ngược lại sự lo lắng của cô, Vu Kiến An nghe vậy thì nở nụ cười: “Làm diễn viên cũng tốt, ông cũng có thể xem phim con đóng trên TV.”
Vu Kiến An cũng chỉ hỏi thế thôi chứ trước đó ông cũng đã cho người điều tra qua hết cả rồi mới đến gặp người.
Uyển Ngưng cầm túi trà sang đưa cho ông: “Ông nội đây là quà con tặng ông.”
Ông cầm lấy nhìn sơ qua cười nói: “Là trà sao?”
“Dạ phải.
Đây là Bích Loa Xuân.”
Uyển Ngưng cầm lấy túi quà khác đưa cho Tư Ảnh và Vu Thành: “Còn đây là quà con tặng bác gái, còn đây chính là rượu mà con tặng cho bác trai.”
Tư Ảnh nhận lấy, cười nói: “Con khách sáo như vậy làm gì.
Sau này đừng quà cáp như thế nữa.”
Vu Thành nhận lấy rượu nhìn thấy là loại rượu quý thì gương mặt vui vẻ cả lên: “Cảm ơn con.”
Lúc này nhân viên phục vụ lần lượt đem thức ăn vào đặt trên bàn, Vu Thành nói: “Đồ ăn lên rồi chúng ta cũng nên ăn thôi.”
Vu Kiến An gật đầu đồng ý: “Uyển Ngưng chắc chắn cũng đã đói lắm rồi chúng ta cũng nên ăn thôi.
Vu Dương mau gắp đồ ăn cho con bé đi.”
“Dạ ông nội.” Vu Dương cầm đũa lên gắp thịt vào bát cô.
Tư Ảnh ngồi bên cạnh cũng gắp đồ ăn vào bát cô, nói: “Bác thấy con gầy lắm ăn nhiều vào để có sức khỏe mà còn làm việc.”
Sau khi ăn xong cùng mọi người nói chuyện một lúc, Uyển Ngưng nhìn mọi người rồi nói: “Con đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Tư Ảnh gật đầu: “Được được, con đi đi.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang.”
Uyển Ngưng gật đầu đứng dậy cầm túi xách rời đi, Vu Kiến An cười nói: “Uyển Ngưng đúng là một cô bé ngoan, tư chất tốt.
Vu Dương con thấy thế nào?”
Vu Dương định cầm ly rượu lên uống nhưng nhớ ra nay phải lái xe nên anh đổi sang ly nước: “Con cũng thấy cô ấy rất tốt nên việc kết hôn với cô ấy con không ý kiến.”
Vu Kiến An ho vài cái rồi nhìn anh: “Nếu sau này kết hôn rồi con phải chăm sóc, để ý con bé nhiều hơn vì con bé cũng là vợ con.”
“Ông yên tâm con sẽ làm tròn trách nhiệm.”
Uyển Ngưng ở trong nhà vệ sinh dặm lại chút phấn và dặm son lại, sau khi thấy đã ổn thì bước ra ngoài.
Lúc nãy cô vào và đi ra cũng không để ý phòng của Vu gia là phòng nào ở hai căn phòng sát nhau này.
Cô nhíu mày đi đến mở cửa phòng ra thì nghe thấy một giọng nói nữ quen thuộc vang lên: “Đạo diễn Trần, tôi kính anh một ly.”
Cô quay sang vội nói: “Xin lỗi tôi đi nhầm phòng.”
Nhưng khi cô nhìn rõ cảnh tượng bên trong căn phòng thì tay đang nắm cửa siết chặt lại.
Cảnh tượng biên trong chính là Triều Dương đang đứng dậy kính rượu đạo diễn Trần, mà vị đạo diễn này chính là người hôm qua cô đi thử vai.
Người ngồi bên cạnh đạo diễn Trần chính là Mạn Ngôn, cô ta ăn mặc hở hang dán sát người vào ông.
Triều Dương nhìn thấy cô thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hỏi: “Uyển Ngưng sao em lại ở đây?”
Uyển Ngưng nhàn nhạt nói: “Tôi đi đến đây dùng bữa nhưng lại đi nhầm phòng.”
Đạo diễn Trần quay sang nhìn cô, cười nói: “Đây không phải là nữ diễn viên chiều qua mới tới chỗ tôi thử vai sao? Nào qua đây uống một ly.”
Mạn Ngôn ngồi bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn cô, cơ thể cô ta càng dán sát lên người ông ta nhưng ông ta chẳng để ý chỉ luôn đưa mắt chăm chú nhìn cô.
Uyển Ngưng nhìn rõ trong đôi mắt đó của ông ta nhìn cô chứa đựng đầy d*c vọng làm cho cô cảm thấy ghê tởm.
Cô lạnh mặt nói: “Xin lỗi đạo diễn Trần tôi không biết uống rượu.”
Đạo diễn Trần nghe vậy thì nói: “Như vậy sao được, không biết uống cũng phải uống một ly.
Nếu cô không uống là không nể mặt mũi người đạo diễn như tôi rồi.”
Nói rồi ông ta đặt mạnh ly rượu xuống bàn thể hiện sự tức giận, Triều Dương thấy vậy vội cầm ly rượu đi tới nhét vào tay cô: “Em mau uống ly rượu này với đạo diễn đi, có như vậy vai diễn này sẽ thuộc về em.”
Mạn Ngôn ngồi bên cạnh đạo diễn vội đứng dậy nói: “Rõ ràng là vai diễn đó đạo diễn nói đã cho em.”
Triều Dương quay sang nhìn cô ta: “Tất nhiên là của em trong phim nhiều vai nữ phụ như vậy cho cô ấy một vai thì đối với đạo diễn Trần mà nói là chuyện nhỏ.
Em yên tâm vai của em sẽ không mất đâu.”
Uyển Ngưng ném ly rượu xuống đất gương mặt của Triều Dương trầm xuống, cô nói: “Rõ ràng lúc đầu chị nói vai diễn này chị đã giành về cho tôi sao bây giờ lại là vai của cô ta?”
Triều Dương nhìn cô nói: “Em biết đó có một số chuyện chị không thể làm chủ được, nhưng mà em chỉ cần s ang kính rượu đạo diễn Trần thì chắc chắn em sẽ nhận được một vai phụ khác.
Tin chị đi.”
“Tôi không đi.”
Đạo diễn Trần tức giận đi tới, khinh bỉ nhìn cô: “Uyển Ngưng cô hoạt động trong giới giải trí này bao lâu rồi chẳng lẽ cô quên mất ở nơi này còn có quy tắc ngầm? Cô bước vào được nhà hàng sang trọng như vậy đừng nói với tôi là cô có tiền, có danh tiếng đi vào mà không phải dựa vào ai.
Nếu cô có những thứ đó thì chắc chắn cô đã nổi tiếng rồi chứ không phải làm một diễn viên không danh tiếng.”
Ông ta nói xong thì đưa tay chạm vào tay cô, Trình Dương ở bên cạnh cũng không ngăn cản.
Uyển Ngưng chưa từng hận chị ta như lúc này, cô cố gắng rút tay ra nhưng sức lực của ông rất mạnh cô không tài nào gỡ ra được, ông nói: “Cô tốt nhất là nên biết điều làm cho tôi vui vẻ còn không tôi sẽ cho cô không nhận được bất kì vai diễn nào.”
“Tôi còn lâu mới làm điều đó.” Uyển Ngưng lấy ly rượu trên tay của Triều Dương tạt thẳng vào mặt ông ta, ông ta nổi giận nắm chặt tay cô hơn khiến cô đau đến nhăn mặt.
Ông tính đưa tay lên chạm vào người cô thì có một bàn tay dài ở phía sau được đưa ra nắm lấy tay ông ta bẻ ra sau khiến ông ta kêu la oai oái.
Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ gương mặt người đến chính là Vu Dương.
Anh hỏi cô: “Không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Không sao.”
Nghe vậy thì anh giơ tay đấm mấy quyền vào bụng và trên mặt ông ta khiến mọi người có mặt trong phòng lúc đó đều ngơ ngác.
Cô quay ra sau nhìn thì thấy Vu Thành và Tư Ảnh cũng tới, bà dịu dàng hỏi cô: “Con có bị thương ở đâu không?”
“Dạ không có bác gái.”
Uyển Ngưng nhìn thấy anh đánh ông ta đến mức trọng thương như vậy nếu còn đánh nữa thì chắc chắn sẽ có án mạng.
Cô vội đi tới cản anh lại: “Anh đừng đánh nữa nếu không sẽ có án mạng.”
Vu Dương nghe vậy thì dừng lại, cô nhìn những vết thương trên người ông thì trong lòng âm thầm run sợ.
Quả nhiên quân nhân có khác ra chiêu nào sát thương chiêu đó.
Uyển Ngưng nhìn sang Triều Dương sắc mặt tái xanh đang đứng một bên, cô nói: “Con có việc muốn nói với chị ta.”
Tư Ảnh gật đầu: “Được con đi đi, ở đây cứ giao cho bác.
Để Vu Dương đi cùng con cho bác yên tâm.”
Cô cũng không có ý kiến phản đối đi tới cầm lấy tay Triều Dương đi ra ngoài, Vu Dương theo phía sau..