Một lát sau bên trong phòng ăn, mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình nhìn những món ăn hấp dẫn được đặt trên bàn.
Tư Ảnh cầm đũa lên rồi gắp thịt bỏ vào chén cơm của Uyển Ngưng đang ngồi phía đối diện: “Nào, ăn thử món này mẹ nấu xem có hợp khẩu vị với con không.”
Cô nghe vậy thì cười cười cầm đũa lên rồi bắt đầu ngồi ăn, bà nhìn cô rồi hỏi: “Thế nào? Có hợp khẩu vị với con không?”
Cô nhìn bà cong mắt cười, gật đầu: “Dạ ngon lắm mẹ, rất hợp với khẩu vị của con.
Mẹ cũng mau ăn đi.”
Tư Ảnh lúc này mới thở phào, cầm lấy đũa lên nói: “Được được, mẹ ăn ngay đây.”
Vu Hạo ngồi bên cạnh cô nhìn bà nói: “Mẹ gắp đồ ăn cho chị dâu sao lại không gắp cho con trai mẹ đây?”
Bà nghe vậy thì nâng mắt nhìn cậu, nói: “Con tự gắp đi, đồ ăn đang trước mắt.
Cần mẹ gắp cho con sao?”
Anh nghe vậy thì lắc đầu: “Không không, con tự gắp được rồi.”
Vu Thành ngồi đối diện ăn cơm nãy giờ không nói câu nào, nhìn anh rồi hỏi: “Đi công tác quản lý công ty con thấy thế nào? Mọi thứ đều ổn?”
“Không ổn đâu ba.
Lúc mới sang nhìn số liệu thấp đến mức khiến con phải tức giận, chưa nói đến việc nhân viên không có nghiêm túc trong lúc làm.
Con đành phải cho vài nhân viên thôi việc, tuyển nhân viên khác.
Bây giờ mọi thứ đều ổn thỏa nên con mới quay về đây.”
Ông gật đầu, gắp cá bỏ vào bát anh, nói: “Lần này con làm rất tốt.
Ba cũng đã tìm được người thích hợp quản lý ở phía chi nhánh đấy, con bây giờ có thể quay trở về công ty phụ giúp ba được rồi.”
Anh nghe vậy thì gật đầu: “Dạ ba, con đều nghe theo sự sắp xếp của ba.”
Vu Kiến An nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Đừng có bàn đến công việc nữa, mau ăn đi.” Rồi quay sang nhìn cô đang ngồi im lặng ăn cơm bên cạnh: “Uyển Ngưng à, nay con ăn nhiều chút.
Mấy món này đều do một tay Tư Ảnh nấu cho hai đứa cả đấy.”
Cô nghe vậy thì trong lòng thầm than, lần này về phải tập thể dục giảm cân mới được.
Cô gật đầu: “Những món này đều do mẹ cất công xuống bếp, con sẽ cố gắng ăn nhiều một chút.”
Vu Thành nhìn cô rồi hỏi: “Mấy tháng con ở bên cạnh Vu Dương, tình cảm phát triển tốt chứ?”
“Dạ, bọn con tình cảm đều rất tốt.”
“Ba sẽ nói với Vu Dương xin nghỉ phép vài ngày để về chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa.
Kết hôn cũng một khoảng thời gian rồi, chúng ta cũng nên tính đến tổ chức việc hôn lễ.”
Tư Ảnh ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Ông nói đúng, Vu Dương nợ con một buổi hôn lễ nên phải tổ chức sớm mới được.”
Cô thấy hai người họ đã quyết định như vậy thì cũng gật đầu đồng ý: “Vậy cứ nghe theo ý của ba mẹ.”
Vu Kiến An ngồi ở ghế chủ tọa nhìn sang, nói: “Vu Hạo, con cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa.
Sao ông nội vẫn chưa nghe tin tức bạn gái từ con?”
Vu Hạo đang ngồi im lặng thì bất ngờ bị ông hỏi như vậy, anh ngẩng đầu nhìn ông, cười nói: “Ông nội không cần gấp, con vẫn còn trẻ, bạn gái chưa vội đâu.
Bây giờ vẫn nên tập trung vào công việc sẽ tốt hơn.”
Tư Ảnh ngồi đối diện nghe anh nói vậy thì nhíu mày, lên tiếng phản đối: “Không được, con định đợi tới ba mươi tuổi rồi mới lấy vợ sao? Lúc đó còn có cô nào chịu lấy con.”
“Mẹ không cần lo đâu, con trai mẹ có sức hút lắm tại mẹ không biết thôi.”
“Ăn nói linh tinh.
Mau chóng kiếm bạn gái dẫn về ra mắt cho mọi người.”
Anh gắp miếng thịt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Thế thì mẹ mau chóng kêu con dâu tương lai của mẹ xuất hiện đi như vậy mẹ sẽ sớm được gặp hơn.”
“Con…”
Vu Thành ngồi bên cạnh nhanh chóng gắp thịt bỏ vào chén bà, nói: “Nào, mau ăn cơm đi.
Vu Hạo cũng lớn rồi, chuyện tình cảm chắc cũng có tính toán riêng.
Bà đừng lo lắng quá.”
Tư Ảnh cầm đũa lên, nói: “Cha con nhà ông làm tức chết tôi.”
Mọi người cũng nhanh chóng dùng xong bữa cơm rồi sang phòng khách ngồi trò chuyện, chủ yếu cũng là hỏi thăm, kể những câu chuyện thú vị cho mọi người nghe.
Một lát sau Uyển Ngưng nhìn lên đồng hồ thấy cũng không còn sớm, cô quay sang nói: “Ông nội, ba mẹ một lát con phải đi quay phim nên phải tranh thủ lái xe đến chỗ đoàn phim trước.”
Tư Ảnh ngồi bên cạnh nghe cô nói vậy thì hiểu ra, gật đầu nói: “Mẹ biết rồi, công việc quan trọng con mau đi đi.”
Vu Kiến An cũng quay sang nhìn cô, nói: “Khi nào sắp xếp thời gian rồi lại về đây dùng bữa thăm mọi người.”
“Dạ, con biết rồi ông nội.
Con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian về đây nhiều hơn với mọi người.”
Vu Hạo ngồi đối diện ăn táo, anh nhìn mọi người rồi nói: “Con cũng phải đến công ty một chuyến đây.
Ở công ty con còn có chút việc phải giải quyết.”
Vu Thành nhìn anh gật đầu: “Được được, có mấy tập hồ sơ đang đợi con xem qua.
Con cứ đến công ty trước đi, ba sẽ đi sau.”
“Dạ được, vậy tối gặp mọi người sau.”
Anh nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, Uyển Ngưng nhìn đồng hồ rồi cũng đứng dậy: “Vậy ông nội, ba mẹ, con đi trước đây.
Khi nào rảnh thì con sẽ về thăm mọi người.”
Vu Thành gật đầu, nói: “Được, con mau đi đi kẻo trễ.”
Tư Ảnh ngồi bên cạnh cũng nói: “Nhớ lái xe chú ý an toàn đấy.”
“Dạ con biết rồi, tạm biệt mọi người.”
Lúc cô từ trong nhà bước ra nhìn thấy Vu Hạo đang đứng dựa vào xe của anh khiến cô có chút bất ngờ, cô cứ tưởng là anh đã đi rồi.
Vu Hạo thấy cô đi ra thì đi tới chỗ cô, cười nói: “Chị dâu.”
Cô nhìn anh, cười gật đầu: “Chị tưởng là em đã đi rồi hóa ra là chưa đi.
Em đang đợi ai sao?”
“Em đang đợi chị dâu.
Lúc nãy em nhớ ra chúng ta chưa trao đổi phương thức liên lạc với nhau nên mới ở đây đợi chị.
Đây là số của em, có việc gì cần giúp thì chị cứ gọi.” Anh vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa sang cho cô.
Cô nhìn tấm danh thiếp màu đen trước mắt, đưa tay nhận lấy, gật đầu: “Được rồi, chị đã biết.
Sau này có việc cần em giúp thì chị sẽ gọi cho em.”
“Vậy em đến công ty trước đây.” Vu Hạo vẫy tay tạm biệt cô rồi đi tới xe mở cửa ngồi vào, khởi động rời đi.
Cô nhìn chiếc xe của anh rời khỏi rồi mới thu hồi tầm mắt, cúi xuống nhìn tấm danh thiếp trên tay.
Ở bên trên có số điện thoại và nơi làm việc của anh, cô để danh thiếp vào trong túi xách rồi đi tới xe mở cửa ghế lái ngồi vào rồi lái rời đi.
Lát sau cô đến đoàn phim, từ xa đã thấy Mộng Uyển đang đứng bên ngoài trên tay cầm ô đôi mắt ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Uyển Ngưng đậu xe vào bãi đổ rồi mở cửa bước xuống, Mộng Uyển nhanh chóng đi tới cầm lấy ô che cho cô.
Cô nhìn cô ấy hỏi: “Em tới lâu chưa?”
Mộng Uyển lắc đầu, nhận lấy túi xách từ tay cô, nói: “Em cũng chỉ mới tới thôi.”
“Chúng ta vào bên trong thôi.
À đúng rồi, em thấy chị có béo lên không?” Cô vừa đi vừa hỏi.
Mộng Uyển nghe cô hỏi thì đưa mắt nhìn một lượt rồi lắc đầu: “Không có béo.
Sao chị hỏi vậy?”
“Hai bữa nay chị đều dùng cơm nhà, mọi người đều gắp khá nhiều đồ ăn cho chị nên chị nghĩ sẽ tăng cân.
Chắc ngày mai phải tập thể dục giảm cân.”
“Em thấy chị như vậy cũng rất tốt rồi, không cần giảm cân thêm đâu.”
Cô lắc đầu: “Không được, vẫn nên giảm cân.”
Mộng Uyển thấy cô đã có ý định như vậy thì cũng đồng ý không nói gì thêm, theo cô đi vào đoàn phim.
Ở trong sân quân khu, chiếc máy bay của quân đội đang được đáp xuống.
Cửa mở ra, người đi xuống đầu tiên không ai khác chính là Vu Dương.
Chân anh đang bị thương nên phải băng bó, đi lại không tiện nên bên cạnh có Cảnh Minh đỡ anh xuống.
Tiếp theo là những người lính mặc quân trang cũng lần lượt từ trên máy bay đi xuống.
Tư Nhuệ đi tới nhìn vết thương trên chân anh, nhíu mày hỏi: “Vết thương không nghiêm trọng chứ?”
Anh lắc đầu: “Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.
Do bạn gái cậu băng bó hơi quá nên mới thấy nghiêm trọng.”
Vân Hi lúc này đi tới, trên tay còn cầm hộp y tế, tay khác thì bỏ vào túi nhìn anh: “Bị đạn bắn trúng là vết thương nhỏ sao đội trưởng Vu?”
“Đối với tôi đó là vết thương nhỏ không nguy hiểm đến tính mạng.”