Thời gian cuối năm cũng là thời điểm bận rộn nhất, Uyển Ngưng cũng thế.
Mấy bữa nay cô không đi quay phim thì cũng sẽ đi chụp quảng cáo, quay chương trình cuối năm.
Tuy hiện tại cô vẫn chưa nổi tiếng nhưng bộ phim cô đóng trước đó cũng có thu hút về một lượng fan.
Năm tới tầm khoảng đầu năm, cô nghe nói bộ phim về quân nhân mà cô đóng sẽ được công chiếu.
Hôm nay ở bên trong phòng trang điểm, Uyển Ngưng ngồi lướt điện thoại đợi nhân viên đến.
Bên trong phòng cũng chỉ có vài người nhưng cũng không phải là người cô quen biết.
Mộng Uyển đi tới đưa ly nước sang cho cô: “Đây là trà sữa nóng, chị uống chút đi.”
Cô ngẩng đầu mỉm cười, đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ cô ấy: “Cảm ơn em.”
Cô lấy ống hút để vào ly rồi bắt đầu ngồi uống, cô đặt điện thoại sang một bên sau đó cầm quyển kịch bản lên xem.
Tuy đây chỉ là một chương trình cuối năm nhưng kịch bản đều có sẵn, họ không yêu cầu cô học thuộc nhưng ít nhất cũng phải xem qua để nắm bắt.
Mộng Uyển thấy nhóm người bên kia đang vui vẻ trò chuyện, họ lại không hề quan tâm đ ến Uyển Ngưng cũng là khách mời tham gia chương trình này.
Mộng Uyển nhìn rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: “Chị Uyển Ngưng, em thấy những người đó không hề để ý đến chị gì cả.”
Cô nghe vậy thì nâng mắt lên nhìn tấm gương trước mắt thấy nhóm người mà Mộng Uyển đang nói đến vui vẻ trò chuyện.
Cô lắc đầu, cúi xuống đọc kịch bản: “Họ đều là người nổi tiếng với lại chị cũng không quen biết nên em đừng để tâm.
Em mang chút bánh sang mời họ dùng đi, coi như chào hỏi.”
Mộng Uyển nghe vậy thì gật đầu: “Dạ được.”
Mộng Uyển nói rồi thì từ trong túi lấy ra hộp bánh đem sang chỗ bọn họ, cười nói: “Chị Uyển Ngưng có mang chút bánh đến, mời mọi người cùng ăn.”
Người đầu tiên nhìn hộp bánh trên tay cô ấy, nở nụ cười từ chối: “Xin lỗi, tôi không thích đồ ngọt.”
Người thứ hai cũng từ chối với lý do: “Xin lỗi, tấm lòng của em ấy tôi nhận nhưng tiếc quá tôi đang giảm cân nên không ăn đồ ngọt.”
Đã có người này từ chối thì những người khác đều từ chối theo với nhiều lý do khác nhau.
Một lát sau Mộng Uyển đem hộp bánh đi về, đặt trên bàn rồi nhìn cô nói: “Bọn họ đều từ chối cả, không ai muốn ăn bánh mà chị mời.”
Uyển Ngưng nghe vậy thì mỉm cười nhìn cô ấy: “Vậy thì chúng ta ăn.
Em cũng đừng buồn hay để tâm đ ến chuyện hôm nay.”
Mộng Uyển gật đầu đưa cái bánh sang cho cô: “Đây, chị ăn chút bánh đi rồi một lát mới có sức quay chương trình được.”
Cô nhận lấy bánh rồi ăn, lúc này cửa phòng được mở ra hình như là có người bước vào.
Cô nghe thấy mọi người đều xì xào bàn tán xen lẫn phấn khích, cô quay lại nhìn thì thấy người đang đứng ở cửa không ai xa lạ chính là Duệ Khải.
Cô cũng hiểu ra sao bọn họ lại phấn khích như vậy rồi.
Duệ Khải cũng thấy cô, anh không hề ngần ngại đi tới thẳng chỗ cô khiến cho những ánh mắt khác đang dán trên người anh đều chuyển hướng sang cô.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ họ truyền tới khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Cô thầm cầu mong là anh đừng đi tới đây nữa nhưng hình như anh không hề đọc được suy nghĩ này của cô.
Anh đi tới nở một nụ cười dịu dàng, hỏi cô: “Thật trùng hợp, em cũng quay chương trình này sao?”
Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh: “Đúng vậy, em đến với tư cách là khách mời.
Không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây.”
Anh gật đầu, tầm mắt di chuyển đến hộp bánh để trên bàn.
Cô thấy vậy thì cầm lên đưa sang cho anh, nói: “Anh cũng ăn thử một cái đi, bánh này rất ngon.”
Trợ lý ở bên cạnh anh đang định lên tiếng nói gì đó thì anh đã nhanh chóng cầm lấy một cái, nhìn cô cười nói: “Cảm ơn em.
Anh cũng rất thích ăn bánh này.
Mọi người không ăn cùng sao?”
Mộng Uyển đứng bên cạnh nói: “Em có mời mọi người nhưng hình như đa số đều giảm cân với lại không thích đồ ngọt…”
Có người nhanh chóng đi đến nói: “Không không, bọn chị đều thích ăn bánh này chắc lúc nãy chị nhớ nhầm rồi.”
Mọi người thấy vậy cũng đi đến lấy bánh rồi ăn, rất nhanh bánh trong hộp đã không còn nữa.
Duệ Khải nhìn tình hình trước mắt cũng đã hiểu ra mọi chuyện, anh ăn hết cái bánh trên tay rồi nói: “Tôi về phòng chuẩn bị trước đây.
Hẹn lát gặp mọi người sau.”
Duệ Khải nói xong thì rời đi, lúc này nhân viên trang điểm bước vào đi đến chỗ cô.
Uyển Ngưng cũng không quan tâm chuyện lúc nãy, chuyên tâm đọc kịch bản để cho nhân viên trang điểm.
Còn ở bên phòng khác, trợ lý nhìn thấy Duệ Khải nổi vài mẩn đỏ ở cổ thì nói: “Sao lúc nãy anh còn ăn bánh sô cô la đấy? Rõ ràng là anh dị ứng với sô cô la còn gì?”
Duệ Khải kéo ghế ngồi xuống, nói: “Chỉ là một cái bánh sô cô la mà thôi.
Không sao.”
Trợ lý nghe anh nói vậy thì âm thầm thở dài, lo lắng nói: “Em đi mua thuốc cho anh.”
“Được, phiền em rồi.” Trợ lý gật đầu rồi mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài, bên trong phòng cũng chỉ còn một mình Duệ Khải.
Một lát sau mọi người đều đã có mặt đủ ở trên sân khấu để quay chương trình.
Uyển Ngưng thấy Duệ Khải mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đỏ, trên gương mặt anh xuất hiện vẻ mệt mỏi.
Cô quay sang hỏi nhỏ anh: “Anh không sao chứ?”
Anh mỉm cười lắc đầu: “Không sao, tôi vẫn ổn.”
Cô nghe vậy thì gật đầu rồi cũng không nói gì thêm, dù gì anh cũng đã nói là không sao nên chắc là không có vấn đề gì lớn.
Trong suốt buổi ghi hình ngày hôm đó, mọi người xung quanh đều cảm thấy tâm trạng của Duệ Khải rất tốt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng với mọi người.
Quay chương trình xong thì Uyển Ngưng cùng với Mộng Uyển di chuyển ra xe đi đến chỗ đoàn phim.
Đang đi thì phía sau có người gọi cô khiến cô dừng bước quay lại nhìn thấy Duệ Khải đang đi tới.
Cô nhìn anh rồi hỏi: “Anh gọi em có chuyện gì sao?”
Duệ Khải đút tay vào túi nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Tiệc cuối năm của công ty, cô có đến góp vui không?”
Nghe anh hỏi vậy cô nhớ đến mấy ngày trước Nhạn Di cũng có nói đến với cô về bữa tiệc này.
Cô mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là có rồi.
Dù gì em cũng là thành viên mới của công ty, không thể vắng mặt được.”
Anh nghe vậy thì gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
“Vậy không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước, em còn có lịch quay phim.”
“Được, không làm phiền cô nữa.
Cô đi quay phim đi kẻo trễ.”
Cô vẫy tay tạm biệt với anh rồi cùng Mộng Uyển nhanh chóng đi tới xe ngồi vào.
Anh nhìn thấy chiếc xe đã chạy đi lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Anh quay sang nói với trợ lý đang đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”
Bên trong xe, Uyển Ngưng mở túi xách lấy điện thoại ra nhắn tin: [ Hôm nay em quay phim tới tầm 1,2 giờ sáng mới xong nên em không thể gọi cho anh được.
Anh cũng đừng chờ em, cứ nghỉ ngơi sớm.]
Sau khi soạn tin xong cô đọc lại một lần nữa cảm thấy không có vấn đề gì rồi nhấn gửi đi.
Cuối năm cô cũng bận rộn nên bây giờ cô với Vu Dương rất ít điện thoại với nhau vì tối cô về khá trễ.
Cũng đã mấy ngày rồi cô không được nghe thấy giọng nói của anh, có một chút nhớ rồi.
Mộng Uyển ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt cô cứ chau mày ủ rũ thì cũng biết được cô không vui chuyện gì.
Cô ấy đưa túi bánh sang, hỏi: “Chị, ăn một chút không? Bánh chị thích ăn nhất đó.”
Cô quay sang nhìn túi bánh rồi gật đầu, đưa tay nhận lấy: “Có chứ.”