Uyển Ngưng nhìn ly nước chanh trước mắt, trong đầu suy nghĩ không biết là ai đã gọi ly nước chanh cho cô.
Cô đưa mắt nhìn Duệ Khải đứng cách đó không xa đang uống rượu với mọi người, cô nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ là anh ấy kêu.
Trong lúc cô còn chưa biết ai kêu thì nghe thấy một giọng nói ở sau lưng phát ra, tuy nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy: “Nước chanh này là em kêu cho chị dâu, chị uống đi.”
Cô quay người lại nhìn thì thấy Vu Hạo đã đi sang chỗ khác, trên tay cầm ly rượu đang đứng nói chuyện với Nhạn Di.
Mặc Đình ngồi bên cạnh lay tay cô hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn cô ấy nói: “Em không sao, đã khiến chị lo lắng rồi.”
“Không sao thì tốt.
Em mau ăn một chút rồi uống nước chanh vào để giải rượu đi, sẽ đỡ hơn.”
Cô gật đầu, cầm đũa lên nói: “Em biết rồi.”
Cô nói rồi cầm đũa gắp đồ ăn lên ăn sau đó cầm ly nước chanh lên uống.
Sau khi ăn một chút đồ ăn xong và uống ly nước chanh vào cô cũng cảm thấy đã tốt lên không ít.
Cô thấy Mặc Đình cũng đã sang trò chuyện với mọi người rồi, cô cũng không thể ngồi ở đây được.
Cô cầm ly rượu lên quay sang nói: “Mộng Uyển, em ngồi ở đây đợi chị.
Chị qua đó chào hỏi mọi người.”
Mộng Uyển cũng hiểu nên để cô đi chào hỏi như vậy mới không bị các cấp trên khác nhắm đến làm khó dễ, cô ấy gật đầu: “Dạ được, chị cứ đi đi.
Chị nhớ uống ít thôi đấy.”
“Chị biết rồi.” Nói rồi cô cầm ly rượu đứng dậy đi đến chỗ Nhạn Di và Vu Hạo, Mộng Uyển vẫn luôn nhìn bóng dáng cô không rời khỏi bởi vì sợ cô say rượu hay là không ổn ở đâu.
Một lát sau, Uyển Ngưng với hai gò má có chút đỏ trở về chỗ ngồi.
Mặc Đình cũng theo sau ngồi xuống bên cạnh, nói: “Nãy em uống cũng khá nhiều đấy, vẫn ổn chứ?”
Cô gật đầu, đưa tay vỗ lên hai má mình: “Em vẫn ổn mà, cũng chưa say đến mức không nhận thức được.”
Mộng Uyển đưa ly nước sang cho cô: “Chị uống chút nước đi.”
Cô gật đầu, nhận lấy ly nước uống một ngụm.
Lúc này Nhạn Di đi tới, trên người cô ấy cũng đã đầy mùi rượu, hai gò má đỏ ửng nhưng cô ấy vẫn còn khá tỉnh táo.
Nhạn Di nhìn bọn họ rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, các em về trước đi.
Ở đây giao cho chị và mọi người là được rồi.”
Mặc Đình nghe vậy thì quay sang hỏi: “Như vậy có ổn không chị? Mọi người vẫn còn…”
Nhạn Di nhìn cô ấy lắc đầu: “Không sao, chị đã xin cho các em về trước nên em cứ về trước đi.
Dù gì các em cũng say rồi với trời đã trễ, mấy em lại là phụ nữ nữa.
Về trễ quá sẽ không an toàn.”
Cô lúc này cũng đã nghe hết được những gì Nhạn Di nói, quay sang dặn dò: “Vậy được, chị cũng đã say rồi nên uống ít lại.
Với lại nhớ về sớm một chút.”
Nhạn Di vỗ vai cô, gật đầu: “Chị biết rồi.
Vậy chị đi sang chỗ mọi người trước đây.
Các em về cẩn thận, chú ý an toàn.”
Nhạn Di nói rồi xoay người rời đi, Mặc Đình nhìn cô nói: “Vậy chúng ta cũng về thôi.”
Cô gật đầu rồi cầm túi xách lên cùng Mặc Đình và Mộng Uyển rời khỏi phòng.
Trên đường đi ra ngoài ba người đang trò chuyện vui vẻ thì có một giọng nói ở phía sau gọi lại: “Uyển Ngưng.”
Ba người dừng chân quay lại thì thấy Duệ Khải đang đi tới, Uyển Ngưng còn ngửi được mùi rượu trên người anh ta.
Cô mỉm cười nhìn anh rồi hỏi: “Anh kêu em lại là có chuyện gì sao?”
Duệ Khải đút tay vào túi, nói: “Giờ cũng đã trễ, tôi không yên tâm để cô với trợ lý về như này.
Để tôi đưa cô về.”
Cô nghe vậy thì nhanh chóng lắc đầu đang định lên tiếng từ chối thì phía sau truyền tới giọng nói khá quen thuộc: “Không cần đâu, tôi đưa cô ấy về là được rồi.”
Cô quay lại nhìn thì thấy Vu Dương từng bước đang đi lại gần chỗ cô, anh hôm nay đã không còn mặc quân trang như mọi ngày mà thay vào đó anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh phối với quần đen.
Anh nhìn thấy cô thì cong khóe miệng, đưa tay ôm lấy eo cô kéo về phía mình: “Anh cứ yên tâm, tôi là chồng của cô ấy sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Duệ Khải thấy là anh thì cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi nói: “Vậy cô về chú ý an toàn.
Tôi vào trong trước.”
Nói rồi Duệ Khải xoay người đi vào lại trong phòng, cô mơ màng được Vu Dương dẫn ra ngoài cho đến khi ngồi vào xe cô mới hồi thần lại.
Cô quay sang nhìn thì thấy Mộng Uyển đang vẫy tay tạm biệt với cô rồi nhanh chóng lên xe.
Cô lúc này mới nhìn sang anh đang ngồi ghế lái bên cạnh, cô hỏi: “Anh về đây lúc nào vậy?”
Vu Dương quay sang nhìn cô trả lời: “Anh mới về vào trưa nay thôi, không gọi cho em là vì muốn tạo cho em bất ngờ.”
Cô nghe vậy thì thầm nghĩ đúng là bất ngờ thật, cô nhớ chuyện lúc nãy rồi hỏi anh: “Sao anh biết em đang ở đây mà đến đón?”
“Vu Hạo nhắn báo tin cho anh biết nên anh mới đến đây đón em.
Em đã hỏi xong hết chưa?”
Cô gật đầu, cũng không hiểu anh hỏi làm gì nhưng vẫn trả lời: “Đã hỏi xong rồi.”
Anh khởi động xe rồi nói: “Vậy bây giờ anh đưa em về nhà đây.”
Anh nói xong rồi lái xe rời khỏi nhà hàng, cô nhìn hướng đường đang đi rồi quay sang hỏi: “Đây không phải là đường về nhà em sao?”
Anh gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe nhưng vẫn trả lời cô: “Đúng rồi.
Em nghĩ anh sẽ đưa em đến đâu?”
Cô dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn anh: “Em nghĩ anh sẽ đưa em về nhà ba mẹ của anh.”
Anh bật cười lắc đầu: “Bây giờ mà đưa em về nhà anh chỉ sợ em không chịu vào.”
“Anh nói cũng đúng, bộ dạng hiện tại này của em tốt nhất đừng để cho ba mẹ nhìn thấy nếu không em sẽ bị mất điểm.”
Phía trước là đèn đỏ anh dừng xe lại, lúc này anh quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh, thấy gò má cô đỏ do uống nhiều rượu.
Anh đưa tay vén mái tóc cô để ra sau tai, nói: “Sẽ không mất điểm, mọi người trong nhà ai cũng đều yêu thương em cả.
Anh không đưa em về nhà ba mẹ anh vì cũng sợ em nghĩ như này.”
Lúc này đèn đã chuyển xanh, anh nhìn về đường phía trước rồi lái xe rời đi.
Cô ngồi bên cạnh cũng không nói gì, im lặng ngắm nhìn anh.
Thật sự cũng đã lâu rồi cô không gặp anh, lúc nãy anh xuất hiện ở nhà hàng đã làm cô rất ngạc nhiên và còn có sự vui mừng nữa.
Cô còn định nếu Tết này anh không về nhà thì cô sẽ đến chỗ anh, đón Tết cùng với anh.
Một lát sau hai người cuối cùng cũng về tới nhà cô.
Uyển Ngưng mở cửa ra bước vào bên trong, Vu Dương thì đi theo sau đóng cửa lại.
Cô đưa tay bật đèn, phòng khách cũng sáng lên không còn tối như lúc nãy.
Cô tháo giày ra để sang một bên rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Anh xắn tay áo lên tới khuỷu tay rồi nói: “Để anh vào bếp nấu cho em chút canh giải rượu.
Em ngồi nghỉ một lát đi.”
Cô đưa mắt nhìn anh, lắc đầu: “Em vào phòng tắm một chút, trên người em giờ đầy mùi rượu khiến em chỉ muốn đi tắm thôi.”
“Được rồi, để anh vào xả nước ấm cho em.”
Anh nói rồi đi vào phòng xả nước ấm cho cô, cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy giọng anh từ trong phòng truyền tới gọi cô.
Cô đứng dậy đi vào trong thấy anh từ trong phòng tắm bước ra nhìn cô, nói: “Nước ấm đã xả xong rồi, em vào tắm đi.
Anh đi nấu canh”
Cô lúc này đi tới hôn lên môi y, cười nói: “Cảm ơn anh và em rất nhớ anh.
Hôm nay được gặp anh em cảm thấy rất ngạc nhiên và vui.”
Anh đưa tay ôm lấy eo cô: “Anh cũng rất nhớ em.
Chúng ta thời gian cũng còn nhiều sẽ trò chuyện sau.
Em mau vào tắm đi.”
“Được.”