Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu - Chương 82: Chương 82
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu


Chương 82: Chương 82


Vu Dương ngồi bên cạnh Uyển Ngưng nghe ông nội nói vậy thì đưa mắt nhìn sang ông nhưng cũng không nói gì. Cô đưa túi quà hết cho mọi người trong nhà thì cùng họ xem chương trình Tết được chiếu trên TV.

Coi được một lúc thì Vu Kiến An cũng không thể thức nổi nữa nên trở về phòng trước, Vu Thành và Tư Ảnh cũng lần lượt về phòng sau. Bây giờ phòng khách cũng chỉ còn ba người, Vu Hạo quay sang nhìn hai người nói: “Từ giờ đến giờ đón giao thừa cũng còn cách hơn một tiếng nữa, anh chị có muốn chơi game cùng với em không?”

Vu Dương nghe hỏi vậy thì nhìn anh ấy nói: “Nhắc đến game thì lâu rồi anh chưa đụng vào, nay chơi thử lại xem sao.” Rồi quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh: “Em chơi cùng không?”

Cô nhìn anh lắc đầu: “Em không giỏi chơi mấy cái này nên hai người chơi đi. Em vào trong bếp gọt trái cây cho hai người.”

Vu Hạo nhìn cô cười nói: “Vậy làm phiền chị dâu rồi.”

“Không có gì đâu.” Nói rồi cô đứng dậy đi vào trong phòng bếp, còn Vu Hạo thì đứng dậy đi tới tủ lấy hai máy chơi game đưa sang cho Vu Dương.

Ở trong bếp, Uyển Ngưng mở tủ lạnh lấy táo, lê và thanh long ra rồi gọt vỏ. Lúc này chú Dương từ ngoài bước vào, nhìn thấy cô thì hỏi: “Sao thiếu phu nhân không ra ngoài chơi game cùng với hai vị thiếu gia? Mấy việc này để tôi làm được rồi.”

Cô xua tay nhìn ông, nói: “Không sao đâu chú Dương, tôi không biết chơi mấy game đó nên để anh em họ chơi với nhau là được rồi. Tôi ở đây gọt trái cây được rồi, chú không cần làm đâu.”

Chú Dương thấy cô đã nói như vậy thì cũng theo ý cô, gật đầu nói: “Vậy thiếu phu nhân nếu có việc gì cần tôi thì gọi tôi.”

“Được, tôi biết rồi. Chú cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Chú Dương chúc cô ngủ ngon xong thì cũng rời khỏi phòng bếp. Cô sau khi cắt trái cây xong thì bưng dĩa trái cây ra ngoài phòng khách. Cô đặt dĩa trái cây lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Vu Dương, thấy hai người họ đang chơi hăng say cũng không làm phiền mà tự lấy điện thoại ra lướt xem tin tức.

Lướt điện thoại được một chút thì cô thấy khá yên tĩnh, không còn tiếng nói chuyện của hai người họ nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy Vu Hạo đâu chỉ thấy Vu Dương đang ngồi bên cạnh xem TV. Cô nhìn anh hỏi: “Hai người không chơi game nữa sao? Vu Hạo đâu rồi?”

Anh lúc này mới quay sang nhìn cô, đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô rồi nói: “Bọn anh nghỉ chơi game được một lúc rồi. Vu Hạo lúc nãy có điện thoại nên cũng về phòng trước rồi. Anh thấy em tập trung xem điện thoại nên cũng không kêu.”

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ gần đó, nói: “Cũng sắp đến giao thừa rồi.”

Anh nghe cô nói vậy thì cũng mới chú ý đến đồng hồ, hỏi cô: “Em muốn chơi pháo hoa không?”

Cô gật đầu nhìn anh: “Có chứ.”

“Vậy đi theo anh.” Anh đứng dậy nắm tay cô, cô không biết anh muốn làm gì nên cũng đứng dậy theo để anh dẫn cô ra ngoài sân.

Anh bảo cô đứng đó đợi một lát sau đó nhanh chóng chạy vào nhà. Cô đi tới xích đu ngồi xuống đợi anh, rất nhanh anh đã từ trong nhà bước ra trên tay anh cầm một cái áo khoác và một cái túi nhỏ.

Anh đi tới chỗ cô đặt túi nhỏ sang một bên, rồi cầm lấy áo khoác mặc cho cô. Anh vừa mặc cho cô vừa nói: “Lúc nãy dẫn em ra ngoài đây mà quên mất là em không có mang theo áo khoác. Sơ suất của anh.”

Uyển Ngưng nghe vậy thì bật cười: “Em không có lạnh lắm đâu vì đồ em mặc cũng khá dày rồi.”

Anh cũng không nói gì, chỉnh sửa áo khoác lại cho cô sau đó từ trong túi nhỏ lấy ra mấy cây pháo. Anh đốt một cây pháo rồi đưa sang cho cô: “Em cầm đi, không phải em muốn chơi pháo sao?”

Cô nở nụ cười vui vẻ nhận lấy cây pháo từ trên tay anh, hỏi: “Anh mua từ lúc nào thế?”

Vu Dương cũng cầm cây pháo đã đốt còn lại trên tay, nói: “Lúc chiều anh đi mua đồ sẵn thấy mấy cái này, nghĩ em sẽ thích nên mua chút ít về cho em.”

Hai người cầm cây pháo trên tay vui chơi hăng say. Ở bên ngoài thì đang nhộn nhịp tiếng cười nói của mọi người vì đang háo hức chào đón năm mới đến.

Anh nhìn đồng hồ đang đeo trên tay rồi nói: “5.”

“4.”

“3.”

“2.”

“1.”

Vừa dứt số một, anh liền quay sang nhìn cô cong khóe môi nói: “Năm mới vui vẻ.”

Cô cũng nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc: “Năm mới vui vẻ.”

Anh một tay cầm pháo một tay đưa ra sau gáy cô giữ chặt, anh cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Pháo hoa cũng được bắn lên chiếu sáng chỗ hai người, một khung cảnh đẹp và đầy lãng mạn.

Năm ngoái cô còn chào đón năm mới với chị gái và ba mẹ mình vậy mà năm nay cô đã có chồng, người mà mình yêu thương. Cũng được đón năm mới cùng với anh ấy, đối với cô đó là điều hạnh phúc nhất.

Hai người ở dưới sân một lúc rồi cũng trở về phòng, Vu Dương đang ở trong nhà vệ sinh còn cô thì đang ngồi dựa lưng vào gối ở trên giường. Cô cầm điện thoại lên rồi nhắn tin chúc mừng năm mới cho gia đình và bạn bè xung quanh.

Đang ngồi nhắn tin với mọi người thì cửa phòng tắm mở ra, anh từ trong bước ra đi tới chỗ giường ngồi xuống. Anh quay sang nhìn cô hỏi: “Còn chưa ngủ sao? Cũng đã muộn rồi.”

Cô nghe anh hỏi vậy thì lắc đầu: “Em đang gửi lời chúc đến mọi người nên chưa ngủ.”

“Đã gửi xong chưa?”

Cô gật đầu đặt điện thoại lên tủ đầu giường: “Đã xong rồi, chúng ta mau ngủ thôi.”

Anh đưa tay bật đèn ngủ, bước xuống giường đi tắt đèn sau đó trở về giường nằm xuống bên cạnh cô. Cô quay sang đưa tay ôm lấy anh, anh nhẹ nhàng xoay người lại ôm lấy cô vào lòng, nói: “Mau ngủ thôi, muộn rồi.”

Cô gật đầu, kiếm tư thế thoải mái nằm ở trong lòng anh rồi nói: “Ngủ ngon.”

Anh cong khóe môi xoa đầu cô: “Ngủ ngon.”

Rất nhanh cả hai đã chìm vào giấc ngủ, bây giờ trong căn phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người. Ở bên ngoài thì những cơn gió thổi tới, vẫn còn nghe được tiếng nói của mọi người đang vui chơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời cũng đã ló dạng. Uyển Ngưng mở mắt ra, thấy anh vẫn còn đang ngủ say. Cô quay sang nhìn đồng hồ thấy đã hơn 6 giờ rưỡi sáng, cô chống tay muốn ngồi dậy thì bị anh ôm lấy kéo lại vào lòng.

Anh nói với một giọng còn chưa tỉnh ngủ, hỏi: “Giờ này vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.”

Cô nghe vậy thì nói: “Anh ngủ đi, em xuống dưới phụ mẹ một tay.”

Thấy cô cứ muốn thức thì anh cũng không giữ cô nữa, buông cô ra. Cô nhanh chóng ngồi dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay một bộ đồ mới khác. Lúc cô từ trong phòng tắm bước ra cũng đã thấy Vu Dương tỉnh dậy, đang ngồi trên giường.

Cô đi tới đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh không định ngủ thêm sao?”

Anh lắc đầu đưa tay ôm lấy eo cô: “Không ngủ được tiếp nên thức cùng với em.”

“Vậy em đi xuống xem có gì được để phụ mẹ không. Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi.”

“Được.”

Cô cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi rời khỏi phòng, anh nhìn bóng lưng cô bật cười lắc đầu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi bước vào phòng tắm anh đã nhìn thấy trên bồn rửa mặt có cây bàn chải được để kem đánh răng sẵn bên cạnh còn có ly nước đã được rót đầy. Anh cong khóe môi rồi bắt đầu đánh răng, vẻ mặt khá vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN