Cổ Vu.
Địch Thanh ra tay.
“Ồ…”
Một mảnh xôn xao, Lạc Vũ dưới tình huống bị ba người vây công mà có thể đánh bay một, thật không thể tưởng tượng.
“Thành công!”
Hai mắt Lạc Vũ lóe lên tia sáng, vừa rồi hắn âm thầm sử dụng Đà La bộ pháp vào cước bộ, lấy thế lôi đình đánh hạ đối phương.
Thế liên thủ của ba tên tộc nhân bị phá vỡ, Lạc Vũ cũng cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Trên miệng hắn nở nụ cười lớn, không phải là vui vẻ vì đánh hạ được đối thủ mà vì bản thân tu luyện coi như đã đạt được chút thành tựu.
“Con đường thành vu khó, nhưng không phải không thể, bằng chứng là ta khai văn thất bại, nhưng nay lại có thể đánh bay một gã vu nhân cùng đẳng cấp. Con đường này ta quyết không bỏ cuộc.”
Lạc Vũ nắm chặt bàn tay, thầm quyết tâm.
Bên kia chiến đấu giữa Biện La và Âu Hùng cũng đang đến hồi căng thẳng. Người dân Bách Việt hung mãnh thiện chiến, trẻ con cũng được thừa hưởng tính cách như vậy từ các bậc cha chú, hai tên này càng đánh càng hăng, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng tay giảng hòa.
Âu Hùng chưởng đối chưởng với Biện La. Hắn tay đấm chân đá, hai mắt như sao, chốc chốc lại quát lớn một tiếng, mỗi lần ra tay liền lộ ra chút khí thế hoang dã tùy ý, cực kì giống cha hắn.
Lông mày Biện La càng ngày càng cau lại, sắc mặt khó chịu, Sơn Văn của đối phương thế trầm trọng như núi, liên miên bất tận giống như sơn mạch trong rừng U Minh, càng đánh càng mạnh.
“Hừ…!”
Một tiếng “hừ” lớn vang lên, kéo theo đó là âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh, Lạc Vũ vừa giao thủ với hai gã tộc nhân còn lại vừa đưa mắt nhìn qua.
Kẻ vừa phát ra âm thanh là một thanh nqiên còn rất trẻ, có lẽ trạc tuổi hắn. Người thanh niên này khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cường tráng, hắn còn cao lớn hơn Âu Hùng một cái đầu. Thân hắn khoác da mãnh hổ vắt chéo qua vai, một đầu tóc xanh rêu thả xuôi tùy ý. Lạc Vũ nhận ra người này, hắn chính là Địch Thanh, cũng là một người nhận được Thủy Văn, ngang với Sơn Văn của Âu Hùng.
Bên cạnh Địch Thanh là một tên đồng bọn của Biện La. Lúc này tên kia đứng cạnh hắn, miệng không ngừng nói cái gì đó, ánh mắt chốc chốc lại đảo qua chỗ Lạc Vũ và Âu Hùng, có vẻ khó chịu..
Địch Thanh dường như không chú ý đến lời đối phương nói cho lắm. Hai mắt hắn đang dán chặt vào Âu Tuyết ở phía xa. Dường như cũng đang bị vẻ đẹp của nàng làm kinh ngạc.
Dần dần ánh mắt hắn thay đổi, nhìn sang Lạc Vũ, chợt xuất hiện sự chán ghét.
Tên đồng bọn của Biện La vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Địch Thanh trầm xuống, bàn tay hóa ra ánh sáng chói mắt. Thân hình hắn cường tráng mạnh mẽ, tốc độ lại không hề chậm, chỉ trong nháy mắt đã nhảy vào giữa khu vực Lạc Vũ và hai gã tộc nhân khác đang đánh nhau. Địch Thanh ra tay không nương tình, nhắm tới lưng Lạc Vũ mà đánh ra một chưởng.
Lạc Vũ thầm hô không xong, theo lời Âu Hùng thì Địch La đã đạt đến Luyện Nhục cảnh đại thành, thậm chí còn hơn Âu Hùng một cấp. Mặc dù Lạc Vũ có thể đánh bay một vu nhân cùng cấp độ nhưng hắn vẫn chỉ là Luyện Nhục cảnh sơ thành thôi, không cách nào so sánh với cường giả Luyện nhục đại thành cả.
Bàn tay của Địch Thanh đánh tới quá nhanh, Lạc Vũ dù đã có chút phòng bị từ trước cũng có chút không kịp ứng phó. Người hắn trầm xuống, cánh tay co lại, cũng phách ra một chưởng đối chọi với bàn tay đối phương.
Rắc…
Cổ họng Lạc Vũ khẽ run, trong đầu xuất hiện cảm giác đau đớn, mơ hồ cảm thấy xương cánh tay đã bị rạn. Hắn vội vã thu chưởng, hai chân đạp vài bước trên mặt đất, nhanh chóng thối lui. Chưởng thế của Địch Thanh không hề ngưng lại, mạnh mẽ nhắm vào ngực của Lạc Vũ đánh tới.
Lạc Vũ vội vã ứng biến, trong lúc nguy cấp liền đưa hai cánh tay lên chắn ngang trước ngực.
Rầm…
Cánh tay của Địch Thanh bằng cách nào đó biến hóa kì ảo, chưởng thế mềm mại như nước chảy, tạo ra ảo giác cánh tay hắn bị vặn vẹo trên không, xuyên qua lớp phòng thủ của Lạc Vũ mà vỗ mạnh lên ngực đối phương.
Lạc Vũ phun ra một búng máu, cả người như lá vàng bay ra phía xa.
“Ngươi dám…?”
Âu Hùng tức giận quát lớn, bỏ mặc Biện La lao đến bên phía Địch Thanh. Hai mắt hắn lóe ra ánh sáng, hư ảnh núi Tản Viên trên đầu tỏa ra từng luồng khí xám, hai cánh tay như hai ngọn núi nặng nề đánh về đối phương.
“Có gì mà không dám…?”
Địch Thanh hừ lạnh, một cánh tay để ở sau lưng, bàn tay nắm lại thành quyền, trên đầu xuất hiện hư ảnh một vùng biển lớn, sóng dữ cuộn trào.
Linh văn tự nhiên có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng nếu đối thủ cũng là người sở hữu linh văn tự nhiên thì sao?
Ầm…
Nắm tay màu xám của Âu Hùng đánh mạnh vào nắm đấm màu xanh của đối phương tạo ra tiếng động như núi đá va đập, Âu Hùng là người chủ động tấn công nhưng lại bị ép lùi lại phía sau chục bước trong khi Địch Thanh chỉ lùi lại phía sau bốn bước mà thôi.
Một chưởng đánh bay Lạc Vũ, một quyền đánh lùi Âu Hùng, Địch Thanh hôm nay mơ hồ có chút dáng dấp của người mạnh mẽ nhất trong lứa tuổi này của Tản Viên bộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!