Cổ Vu.
Nhục Đỉnh Công.
Chương 43: Nhục Đỉnh Công.
Giọng nói của Vu lão đến đây liền mang theo chút tự hào, dường như lão đã sống trong chính thời đại đó vậy. Lạc Vũ cũng cực kì kinh ngạc khi nghe đến những điều này, chúng đảo lộn khá nhiều điều mà hắn vốn dĩ coi là đúng.
Không gian chợt im bặt, Vu lão như đang đắm chìm trong ký ức xưa, không thấy nói thêm câu nào nữa. Phải qua một lúc lâu mới thấy lão cất tiếng.
“Ta đã theo dõi qua, đứa nhỏ ngươi không phù hợp làm Linh Vu, nhưng tính cách của ngươi lại cực kì phù hợp với Thể Vu. Ngươi nên tiếp tục con đường này.”
Lạc Vũ vội vàng vâng dạ. Có điều hắn cũng không kìm nổi tò mò mà hỏi lại một câu.
“Vậy trận chiến năm xưa…?”
“Ý đứa nhỏ ngươi là trận chiến mà Vu Kinh cho ngươi xem? Trong này có rất nhiều sự tình khó nói, một lời khó có thể giải thích, nhắc đến có thể chạm đến nhiều điều cấm kị. Hiện giờ chưa phải lúc để ta cho ngươi biết. Thực lực ngươi vẫn quá yếu, đứa nhỏ à! Ngươi phải mạnh lên, thực lực ngươi càng mạnh, ngươi càng có tư cách biết nhiều. Già chỉ có thể tiết lộ cho ngươi một điều duy nhất. Đó là Việt Vu tộc chúng ta đã hi sinh rất nhiều cho chúng sinh giới này trong trận chiến năm đó.
Vu lão nói rất nhiều, dường như đã lâu rồi lão ta chưa từng được nói chuyện, thanh âm mặc dù rất yếu ớt, thế nhưng cứ liên miên không dứt, giống như dòng nước chảy không ngừng.
“Tạm thời không nhắc đến những điều này, chúng ta quay lại vấn đề tu luyện của ngươi. Trước tiên già muốn khen tinh thần cứng cỏi của đứa nhỏ nhà ngươi. Ngươi kiên trì chịu khó, không ngại gian khổ, hơn nữa lại rất “độc”. Độc ở đây không phải là độc ác với người ngoài, mà chính là độc ác với bản thân. Màn tự ngược vừa rồi rất mãn nhãn, rất hợp ý già.”
Lạc Vũ cười khổ một cái, hậu quả của màn tự ngược này là hắn vẫn còn đang nằm bẹp dưới đất chưa thể cử động, vậy mà lại được vị Vu lão này khen ngợi.
“Phương pháp ngươi tìm ra để đẩy nhanh tốc độ tu luyện của Sơn Thần Biến là rất đúng, có điều vẫn thiếu, nếu làm theo cách này của ngươi mặc dù sẽ nhanh hơn nhưng so ra vẫn là chậm, bởi vì ngươi thiếu một thứ.”
“Con xin lắng nghe già chỉ dạy…”
Lạc Vũ vội vàng đáp lời. Hắn tự mày mò tu luyện, có rất nhiều thứ không hiểu. Nay có một vị kiến thức đầy mình thế này ở ngay cạnh tội gì không thỉnh giáo ngay.
“Cái ngươi thiếu chính là công pháp hỗ trợ. Một loại công pháp hỗ trợ luyện thể.”
“Công pháp hỗ trợ?”
“Không sai, ở đây ta có một loại công pháp hỗ trợ luyện thể cực kì tốt, có điều nó cũng không khác gì tự tra tấn mình. Công pháp này đòi hỏi người tu luyện phải chịu được gian khổ đau đớn kinh khủng, cũng cần người tu luyện đủ nhẫn tâm với bản thân. Nếu ngươi có thể phụ tu loại bổ trợ công pháp này, ta đảm bảo tốc độ tu luyện Sơn Thần Biến của ngươi sẽ nhanh lên gấp chục lần, cũng như có lợi cho ngươi xây dựng một nền tảng vững chắc ở Thân Thể Cảnh.”
Hai mắt Lạc Vũ chợt lóe sáng như vì sao. Nếu thực sự có loại công pháp như vậy, hắn không ngại tu luyện thử một phen, một chút đau đớn khó khăn đã là gì.
Như đọc được suy nghĩ này của hắn, giọng điệu của Vu lão lại thay đổi, mang theo chút ý cười.
“Có điều ta nói trước, công pháp này rất kén người tu luyện. Nó cũng sẽ đem lại cho ngươi muôn vàn đau đớn, ngươi có chắc bản thân sẽ không buông bỏ mà kiên trì được đến cùng hay không?”
“Con chắc. Xin già cứ truyền dạy.”
Lạc Vũ không cần suy nghĩ đến một giây, lập tức đáp lời.
“Được, được, một đứa trẻ ngoan, rất được.”
Vu lão dường như rất hài lòng với hắn, nói liền một lúc ba chữ “được”.
“Công pháp này của ta có tên là Nhục Đỉnh Công, chính là biến cơ thể thành một cái đỉnh, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, cơ nhục, tất cả mọi bộ phận trên cơ thể, dùng công pháp hệ hoả hoặc nhiệt độ cực cao nấu đi nấu lại nhiều lần, loại bỏ tất cả tạp chất, đạt đến viên mãn. Cơ thể ngươi sẽ trở nên rắn chắc phi thường, khó có gì so sánh được.”
“Cái này…?”
Lạc Vũ ngơ ngác mất một hồi, Nhục Đỉnh Công, tự nấu cơ thể. Nghe đến đây bản thân hắn không khỏi rùng mình một cái. Công pháp kì hoặc oái oăm đến mức này, bảo sao giọng điệu của Vu lão trước đó lại như vậy.
“Sợ rồi hả? Bây giờ rút lui vẫn còn kịp, nếu ngươi sợ gian khổ, ta cũng có thể kiếm một công pháp khác dễ dàng hơn cho ngươi, có điều tốc độ tu luyện Sơn Thần Biến sẽ chậm hơn, Thân Thể Cảnh của ngươi cũng sẽ không được toàn vẹn.”
“Không, con tu. Nếu chỉ chút khó khăn gian khổ này mà con cũng không chịu được, thì làm sao có thể đuổi kịp chúng bạn trên con đường tu luyện.”
Lạc Vũ cắn chặt răng, nói ra quyết định của mình.
“Bước đầu tiên của Nhục Đỉnh Công chính là nấu cơ thể, ở bước này vẫn cần trợ lực từ vật bên ngoài. Tốt nhất đứa nhỏ nhà ngươi kiếm cho già một cái đỉnh, kích cỡ nên to một chút, ngươi có chút kiến thức về y dược đúng không? Vậy cố gắng kiếm thêm cho ta chút vị thuốc này.”
Vu lão liền liệt kê ra một số loại cây thuốc mà lão cần. Sau đó kêu Lạc Vũ cố gắng hoàn thành yêu cầu một cách nhanh nhất, khi nào xong thì liên lạc với lão. Lão đã cảm thấy mệt cần phải nghỉ ngơi.
Trời mới ban trưa Lạc Vũ đã trở về nhà làm cha hắn có chút kinh ngạc. Bình thường hắn đều rời đi lúc sáng, đến lúc tối mịt mới thấy mò về.
“Con ổn chứ?”
Cha hắn ngồi trên giường, trên đùi là một quyển sách, bàn tay ông ngưng lại giữa trang sách, ánh mắt có chút lo lắng hỏi Lạc Vũ.
“Thưa cha con ổn. Lâu rồi con không đấm bóp cho cha, để hôm nay con làm luôn nhé.”
Lạc Vũ nhanh chóng trèo lên chiếc giường nhỏ, tiến tới phía sau lưng cha hắn, bàn tay nhỏ bé bắt đầu ra sức đấm bóp.
Cha hắn chợt mỉm cười, một nụ cười hiền hậu mà đã lâu rồi hắn không nhìn thấy. Lạc Vũ thầm tự trách bản thân thật đã quá vô tâm rồi. Từ năm hắn lên mười tuổi thường xuyên lui ra ngoài săn bắn, số thời gian ở nhà thường xuyên ngày càng ít, không còn là một đứa nhỏ hay bám theo cha hồi xưa nữa.
Trẻ con ở Bách Việt mười mấy tuổi đã được tính là lớn, thậm chí có thể coi là bắt đầu trưởng thành, có những bộ lạc còn ở tầm tuổi đó đã có thể cưới vợ sinh con rồi.
“Tóc cha vậy mà đã bạc nhiều rồi, lưng cũng còng hơn hồi xưa. Ta thật là đáng trách!”
Lạc Vũ chợt thấy sống mũi cay cay, ánh mắt hắn nhìn đến mái tóc bạc hoa râm của người cha liền cảm thấy thương ông thật nhiều. Bàn tay liền không tự chủ được ra sức đấm bóp nhanh hơn một chút.
“Cha cảm thấy thế nào?”
“Tốt… rất tốt, cha cảm thấy như trẻ lại đến chục tuổi. Lạc Vũ nhà ta thật là hiếu thảo.”
Cha hắn cười hiền từ, cái đầu không ngừng gật gù, có vẻ như đang rất hài lòng.
“Việc tu luyện của con thế nào rồi?”
Cha hắn chợt lên tiếng hỏi, đây cũng là vấn đề mà ông rất quan tâm. Đừng thấy ông hằng ngày không hỏi gì mỗi khi hắn về muộn, nhưng thật ra mỗi lần thấy hắn cả người lấm lem, toàn thân mệt mỏi trở về nhà đều làm ông cảm thấy xót xa.
“Vẫn rất tốt cha ạ, con cảm thấy khá hơn trước rất nhiều. À con cũng đang có chuyện muốn hỏi cha.”
“Con nói xem.”
“Con muốn thử nấu thuốc.” – Lạc Vũ dùng thêm chút sức ở hai ngón cái, nhấn mạnh vào chỗ vai hay mỏi của cha.
“Nấu thuốc?”
Cha hắn chợt quay đầu nhìn hắn, vẻ bất ngờ. Ông giữ im lặng một lúc rồi nói.
“Đúng là cũng nên thử nấu thuốc rồi. Hồi cha bằng tuổi con cũng đã bắt đầu làm quen với lửa, thậm chí còn luyện được một số đan phương đơn giản. Con định nấu thuốc gì? Dạng nước hay dạng bột?”
Lý do cha hắn hỏi như vậy cũng vì nấu thuốc chia làm nhiều loại, y sư khởi điểm thường chỉ có thể luyện ra thuốc dạng nước, chính là các loại cao thuốc, dầu thuốc. Tốt hơn một chút thì là các dạng bột tán, cuối cùng cấp cao nhất chính là đan dược.
“Con chỉ nghĩ sẽ bắt đầu làm quen với đỉnh và lửa, có lẽ sẽ chỉ thử luyện các loại nước thuốc thông thường có tác dụng chữa một vài loại bệnh cho tộc nhân trong bộ lạc mà thôi. Có điều…”
Lạc Vũ nói đến đây thì ấp úng, ánh mắt không ngừng liếc cha hắn.
“Có điều gì khó nói? Con cứ nói đi!”
“Con cần… đỉnh nấu thuốc… tốt nhất là loại đan đỉnh to một chút. Nếu có thể to hơn gấp hai, à không gấp ba lần cái đan đỉnh lần trước cha dùng để luyện Thể Cao thì càng tuyệt.”
Lạc Vũ nói liền một hồi, dường như sợ nếu dừng lại sẽ không có đủ can đảm hỏi một lần nữa.
“Con cần đan đỉnh to như vậy để làm gì? Gấp ba lần kích cỡ đan đỉnh lần trước thì có đến hai Lạc Vũ cũng không đủ để nhét vào.”
Cha hắn nhíu mày, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hắn.
“Con…”
Lạc Vũ ấp úng, hai mắt đảo không ngừng, hắn không quen nói dối cha hắn nên hiện tại bị rơi vào trạng thái luống cuống.
“Thôi được rồi, cha biết con đã lớn rồi, cũng có những ý kiến riêng nên cha không hỏi nữa. Có điều đan đỉnh cỡ lớn như vậy. Hừm… “
“Nếu… nếu cha không có thì thôi ạ, con sẽ tìm cách khác. Hay là cha dạy con làm một cái đan đỉnh đi.”
Lạc Vũ vội vàng nói.
“Làm một cái đan đỉnh thì cũng không khó, vấn đề là ở nguyên liệu. Về một cái đan đỉnh có sẵn kích cỡ lớn thì thật ra cha có một cái, nhưng hiện tại nó không ở chỗ ta mà ở chỗ lão La.”
Cha Lạc Vũ lắc lắc đầu, chậm rãi trả lời.
“Lão La? Tức là ở chỗ… Giàng?”
“Phải, ta cho lão La mượn để nấu thuốc từ khá lâu. Sau đợt đó ta cũng không có nấu thuốc nữa nên cũng không hỏi.”
“Vậy…?”
“Khi nào con cần đến đỉnh nấu thuốc thì cứ đến chỗ lão La, nói là ta có việc cần dùng đến Hàm Đan đỉnh.”
Lạc Vũ vui mừng dạ một tiếng thật to, sau đó tiếp tục trò chuyện vui vẻ với cha hắn. Sắp tới sẽ bước vào thời kì tu luyện gian khổ, hắn sợ sẽ không có nhiều thời gian ở cùng ông như thế này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!