Cổ Vu.
Thi châm cứu mệnh (Hạ).
Chương bốn: Thi châm cứu mệnh (Hạ)
“Nguy rồi, tại sao lại thiếu mất một hồn ba vía” – Nhìn thoáng qua số lượng các đám khói đen, lão Lý chợt biến sắc.
Tay trái lão khẽ vận lực, máu tươi lập tức chảy ra nhiều gấp đôi, trước mặt cũng biến ra một chiếc chuông nhỏ màu bạc khắc hình dáng bốn con quỷ lần lượt là si, mị, võng, lượng.
“Đang… đang…”
Chiếc chuông dưới sự điều khiển của lão Lý khẽ rung lên từng chặp, từ chuông tràn ra một loại âm điệu thần bí như ma quỷ gọi hồn. Bốn con quỷ nhỏ Si, Mị, Võng, Lượng cũng từ hư ảnh hóa thành thực thể, cười nói gào thét bước ra khỏi chuông.
Si mang hình cọp, Mị là thú nhân, Võng sinh quỷ đá, Lượng hóa thủy ma.
Lão Lý tay trái cung cấp máu huyết cho đồ án ngôi sao màu đen, tay phải giữ nguyên tư thế thi châm trên thiên linh cái của đứa nhỏ, khuôn mặt lão nhợt nhạt trắng bệch như bị hao tổn máu huyết quá độ.
Bốn con quỷ vừa hiện, lão Lý cũng bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó, thoạt nghe như thần chú, lại có lúc ê a như kinh kệ. Bốn con quỷ vốn đang cười nói gào thét bỗng im lặng, ánh mắt trở nên mê mang, sau đó thành thành thật thật xếp lại một hàng trước mặt lão.
“Đi tìm một hồn ba vía của đứa bé này về lại cho ta. Ta sẽ cho các ngươi mỗi đứa một phần Dưỡng Hồn Thảo, nhớ kĩ chỉ có nửa canh giờ, chậm trễ hơn nữa sẽ quá muộn.”
Bốn con quỷ ánh mắt vui mừng, cũng không đáp trả mà biến thành cơn gió chui vào chính giữa ngôi sao đen mất hút.
Ánh mắt lão Lý bất an nhìn vào hướng ngôi sao đen, rồi lại quay sang nhìn đứa bé.
“Ta đã cố gắng hết sức, số mệnh do trời vậy.”
“Tụ…!”
Lão chợt quát lên một tiếng, cũng cùng lúc đó châm máu cũng toàn bộ chui vào thiên linh cái của đứa bé. Lúc này đỉnh đầu nó như biến thành một cái phễu khổng lồ, tỏa ra hấp lực không tưởng hút lấy toàn bộ chỗ thần hồn vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã biến mất không còn gì.
“A”.
Sắc mặt đứa bé lại trở lại đau đớn, từng sợi gân xanh nhỏ xíu trên mặt nổi lên ngang dọc, không biết đau đớn đến chừng nào mà làm nó khẽ rên lên một tiếng. Nghĩ lại vừa rồi tụ mạch kinh khủng là vậy mà nó vẫn có thể im lặng, đủ thấy sự đau đớn lúc này đã tăng lên gấp bội như thế nào.
Thần hồn dung hợp.
Lão Lý điểm châm xong liền từ hư không lấy ra một cây đàn tranh màu tím, một tay khẽ đặt lên phím đàn, ngón tay gảy nhẹ.
“Ting…”
Tiếng đàn thứ nhất vừa ngân lên, từ cây đàn tràn ra ba động vui mừng mãnh liệt. Lão thở dài, ánh mắt nhu hòa nhìn cây đàn như đang dõi theo người thương.
“Uyên nhi, đã lâu rồi ta không chơi đàn cùng nàng. Hôm nay hãy để ta chơi lại khúc nhạc năm xưa mà lần đầu tiên nàng đánh cho ta nghe, cũng là để cứu lấy đứa trẻ này. Nàng thấy không? Nó cũng bé nhỏ đáng thương như Vũ nhi của chúng ta vậy. Hãy giúp ta cứu sống nó nhé.”
Khẽ lẩm nhẩm như đang nói chuyện với ai, có thể cũng là chính mình. Bàn tay lão Lý bắt đầu gảy, không nhanh chóng phức tạp, cũng không phô diễn kỉ xảo gì, chỉ từ tốn chơi từng nốt từng nốt. Một tay đánh đàn, một tay không ngừng cung cấp máu huyết cho đồ án ngôi sao đen mà vẫn không hề ảnh hưởng đến âm điệu của tiếng đàn.
Một tiếng nhạc du dương khẽ vang lên từ ngôi nhà tranh của lão. Tiếng nhạc nghe ngọt ngào êm ái như có tác dụng xoa dịu tâm thần. Nó len lỏi qua từng khóm cây kẽ lá, vang vọng qua từng khe núi ngọn đồi, như nỗi lòng người thiếu nữ vừa hạnh phúc, vừa ngại ngùng, rồi nó lại có chút nhớ nhung hoài niệm, có chút đau buồn thương tiếc. Các cung bậc cảm xúc lẫn lộn như thế, vậy mà hòa với nhau một cách lạ kì. Nét mặt đau đớn của đứa trẻ cũng theo tiếng đàn du dương mà giảm dần, cả người nó như chìm vào giấc ngủ.
“Giao, ngươi nghĩ có chuyện gì?”
Lúc này phía ngoài căn nhà tranh có ba bóng người đứng trên một tàng cây rậm rạp nhìn xuống. Người vừa lên tiếng chính là Âu Dũng, kẻ mà lão Lý mới gặp cách đây không lâu. Hắn đang hướng ánh mắt đến người bên cạnh với ý tứ dò hỏi.
Bên cạnh hắn lúc này là một người nam tử khác đang khoanh tay đứng trước ngực, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía ngôi nhà của lão Lý. Người này tóc để rối bù xõa xuống ngang vai. Đầu đội mũ gấu đen hung dữ. Khuôn mặt hắn anh tuấn cơ trí, ánh mắt sắc bén như ưng. Diện mạo nam tử này tám phần giống Âu Dũng, thân trên để trần, phía dưới mặc khố thổ cẩm có trang trí hoa văn kì lạ.
Làn da nam tử cũng một màu cổ đồng, trên người có hình xăm giao long màu đen dữ tợn kéo dài từ lưng đến trước ngực. Giao long hai mắt màu đỏ điên cuồng, chân đạp sóng dữ biển cả, đầu ngửa lên trời gầm vang. Móng trái giao long cắp một con rồng, móng phải kẹp một con phụng, nhìn qua sống động như thực, lại tỏa ra khí phách dữ dội khiến người không thể nhìn lâu. Ở nam tử này phát ra một cỗ khí chất ngạo thế mị lực khó có thể diễn tả.
Trên lưng hắn đeo một cây lao đá màu đen dài chừng một trượng, không biết được làm từ nguyên liệu gì, chỉ thấy từng đợt quang mang lôi điện chạy khắp thân lao, hiển nhiên không phải vật phàm.
“Làm chuyện xấu chứ gì nữa, vừa rồi sóng không gian xuất hiện ở đây. Chúng ta vội vã chạy đến thì lão lại ngồi bên trong đánh đàn. Toàn bộ trận pháp đã được kích hoạt, hẳn là trong lòng có quỷ. Hừ… Chi bằng chúng ta hợp lực phá trận mà vào hỏi cho rõ nguyên nhân”.
Người nam tử mà Âu Dũng gọi là Giao kia vẫn còn trầm ngâm như đang suy nghĩ việc gì đó, chưa trả lời thì bên cạnh đã có tiếng vang lên.
Tiếng nói vừa rồi là của kẻ bên cạnh hắn. Người này già hơn vị nam tử một chút, có lẽ là cùng tuổi với Âu Dũng. Thân hắn cũng cao hơn bảy thước. Trên lưng cũng có một hình xăm nhưng là của một con rắn tinh to lớn màu xanh lá. Rắn tinh cuộn tròn thành một đống, đẩu ngẩng lên trời, phùng mang lè lưỡi hung dữ nhìn về phía trước. Hai mắt phát ra cột sáng màu xanh như sao trời chiếu thẳng đám mây trên trời rạch ra một đường.
Trung niên này đầu trọc lọc cuốn khăn xếp. Trên mặt có một hàng ria mép rậm dài đến mang tai. Diện mạo hắn nhìn qua dữ tợn như hung thần, trên người cơ bắp nổi cuồn cuộn. Ánh mắt thì như độc xà thỉnh quảng liếc qua liếc lại ngôi nhà tranh. Nếu nam tử bên cạnh có thể dùng một chữ “ngạo” để diễn tả thì người này lại là một chữ “độc”.
“Xà, ngươi không nên nói như vậy nữa. Lão Lý là cao nhân thâm tàng bất lộ, hơn nữa lại như là người anh em không chung ba mạ với Giàng. Ta tin tưởng vào nhân phẩm của lão cũng như ta vĩnh viễn tin tưởng vào ánh mắt của Giàng vậy. Hay ý ngươi là ngươi không tin tưởng Giàng?”
Nam tử được gọi là Giao nghe trung niên đầu trọc nói vậy thì lắc đầu, có vẻ không hài lòng lên tiếng.
“Hừ, ý ta không phải là như vậy. Ngươi cũng biết người phương đông, phương tây, phương bắc và trung kinh không ưa gì chúng ta. Ta nhớ bọn hắn có câu nói cái gì mà: không phải tộc ta ắt có dị tâm. Cái lão Lý này dù sao cũng là người ngoài. Ta chỉ không muốn thấy bộ lạc ta, a ba, a mạ, những anh em tốt, những đứa nhỏ có gì bất trắc.”
“Thôi nào hai ngươi, biết nhau từ lúc chưa mặc khố mà vẫn còn hay gây sự với nhau như vậy. Xà, ta biết ngươi cũng chỉ lo lắng cho tộc nhân, nhưng Giàng đã từng nói ngài và vị lão nhân này thân nhau như dạ dày với cái bụng nên ngươi đừng lo lắng nữa. Đợt một lát Lý thần y xong chuyện chúng ta lại xuống hỏi cho yên cái dạ.”
Âu Dũng thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên vội vàng cất tiếng.
“Cái miệng của ngươi vẫn nhiều chuyện như vậy.” – Trung niên đầu trọc liếc mắt nhìn Âu Dũng vẻ khó chịu, sau đó cũng im lặng tiếp tục theo dõi ngôi nhà tranh.
Chừng nửa canh giờ, tiếng đàn cũng dứt. Bàn tay lão Lý để trên đàn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước như đang nhớ lại hồi ức đẹp đẽ nhất cuộc đời lão, giây phút mà lão gặp nàng.
“Hư hư…”
Từng tiếng than khóc như quỷ réo vong hồn chợt vang lên, theo đó là bốn con quỷ lần lượt xuất hiện. Trên tay Si, Mị mỗi con nắm giữ một đám khói mờ hình đứa bé, còn Võng, Lượng thì chẳng có gì, thậm chí Võng quỷ còn bị mất đi một cánh tay bằng đá, nhìn qua có vẻ bị trọng thương không nhẹ. Toàn bộ chúng vừa bước ra thì đồ án ngôi sao đen cũng biến mất, kèm theo tiếng than khóc của quỷ hồn.
“Rốt cuộc vẫn thiếu đi một hồn một phách sao? Ôi, sự vô thập toàn. Hi vọng ngươi sẽ không bị biến thành ngu ngốc, hài tử à.” – Lão Lý nhìn qua mấy con quỷ, ánh mắt trầm xuống thầm than.
Đoạn lão vung tay bắt quyết, đẩy nốt hai phần phách mới tìm lại được vào thiên linh cái của đứa bé. Bàn tay lão cũng trở nên run rẩy khó có thể kìm chế được.
Ngón tay cái lão Lý xoa vào trước nhẫn màu đen trên tay, lấy ra một hơi mười mấy lọ thuốc, toàn bộ dốc ra đổ vào miệng, khi lão xong xuôi thì sắc mặt cũng trở nên tốt hơn một phần, ít ra cũng không nhìn giống như quỷ bệnh nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!