Điện thoại đổ chuông đúng lúc đồng hồ điểm 8 giờ tối, Hàn Cẩm Thư vừa hoàn thành liệu pháp trẻ hóa da laser cho vị khách hàng cuối cùng ngày hôm nay.
Theo lý mà nói thì đây là thủ thuật nhập môn đơn giản, bất kỳ bác sĩ chính quy nào cũng có thể đảm nhận, căn bản không cần Hàn Cẩm Thư phải ra tay.
Nhưng, hôm nay tâm trạng của Hàn Cẩm Thư cực kỳ tốt.
Vì vậy khi vừa ngâm nga một bài hát vừa bước chân theo nhịp, bỗng nghe thấy bác sĩ trị liệu Tần Hà nói chuyện điện thoại nhắc đến trong nhà có việc gấp, khi ấy cô lập tức đẩy cửa vào, phóng khoáng phẩy tay cho Tần Hà tan ca trước, chính mình phụ trách công việc còn dang dở.
Vị khách nằm trên giường trị liệu là một cô trung niên, nghe thấy cuộc đối thoại của Hàn Cẩm Thư và Tần Hà liền đưa mắt đánh giá Hàn Cẩm Thư.
Nhan sắc của cô gái này quả thật được trời cao ưu ái, yểu điệu mảnh mai. Làn da trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh, phía dưới chiếc mũi cao thẳng tinh xảo là đôi môi trái tim luôn nở nụ cười. Mái tóc đen nhánh xõa nhẹ được cô tiện tay buộc ra sau thành đuôi ngựa cao nghịch ngợm.
Khuôn mặt dù không hề tô điểm phấn son nhưng vẫn kinh diễm linh động, vừa nhìn đã biết là một cô gái trẻ tuổi. Cho dù cô có mặc một chiếc áo blouse trắng rất đứng đắn nhưng vẻ bề ngoài vẫn không khỏi khiến người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp.
Thấy Tần Hà thật sự muốn đi, vị khách trung niên đột nhiên tỏ vẻ không vui, nhíu mày nói: “Bác sĩ Tần, tôi làm mặt ở chỗ các cô, tất cả hạng mục đều do cô thực hiện. Đột nhiên bây giờ lại đổi một em gái thực tập làm cho tôi…”, vừa nói vị khách trung niên liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Thư ra điều ám chỉ, “E là không hay lắm đâu?”.
“Thực tập?”. Tần Hạ vừa nghe liền trợn tròn mắt kinh ngạc, nhỏ giọng nhắc nhở, “Chị à, chị nói gì thế, đây là Viện trưởng Hàn ở chỗ chúng tôi, là người có kỹ thuật giỏi nhất trong viện đó”.
Vị khách trung niên ngây người kinh ngạc: “Viện trưởng?”.
“Chào quý khách, tôi là Viện trưởng kiêm bà chủ của Bệnh viện Thẩm mỹ Thịnh Thế”. Hàn Cẩm Thư nở nụ cười chuyên nghiệp với vị khách trung niên, “Rất vui được phục vụ quý khách”.
…
Hành lang bệnh viện bật đèn sáng trưng.
Tần Hà rời khỏi phòng trị liệu, cởi áo blouse trắng thay về trang phục bình thường. Một đồng nghiệp thấy cô ấy bèn kinh ngạc hỏi: “Không phải cô còn có khách sao? Nhanh như vậy đã xong rồi hả?”.
“Viện trường Hàn nghe nói con trai tôi bị sốt nên cho tôi về trước, cô ấy giúp tôi làm nốt”. Tần Hà nói xong đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì, giọng điệu có phần nghi hoặc, “Cô có cảm thấy hình như tâm trạng của Viện trưởng Hàn cuối tuần này rất tốt không?”.
“Mỗi ngày đều ngâm nga mấy bài hát, còn mời nhân viên uống trà sữa, nhất định là tâm trạng rất tốt”.
“Vì sao?”.
“Cô mới ngày đầu đi làm ở Thịnh Thế à? Chuyện này mà còn hỏi vì sao”. Đồng nghiệp nhìn trái nhìn phải một phen rồi đè giọng nói nhỏ, “Khẳng định là chồng của Viện trưởng Hàn lại đi công tác nước ngoài rồi”.
Tần Hà không tài nào hiểu được: “Chồng đi công tác nước ngoài thì có gì mà vui?”.
“Tâm tư của bà chủ ai mà hiểu cho thấu”. Đồng nghiệp nhún vai, giọng điệu trêu chọc: “Tóm lại theo quan sát của tôi thì chỉ cần không có chồng ở nhà thì Viện trưởng Hàn sẽ vui vẻ ra mặt”.
…
Hai mươi lăm phút trị liệu laser kết thúc, vị khách trung niên vẫn tiếp tục dùng ánh mắt thận trọng quan sát Hàn Cẩm Thư, thưởng thức dung nhan yêu kiều trước mặt. Hàn Cẩm Thư chào hỏi bà ấy, tháo găng tay và khẩu trang, tiện tay ấn nút chiếc điện thoại vẫn reo không ngừng rồi mở cửa rời đi.
Sắc trời đã tối, toàn bộ Bệnh viện Thẩm mỹ Thịnh Thế chỉ còn khu giường bệnh ở tầng ba là còn sáng đèn. Vài hộ sĩ trực ban nhìn thấy Hàn Cẩm Thư liền đồng thanh đon đả chào hỏi “Chào Viện trưởng Hàn”.
Hàn Cẩm Thư vui vẻ hồ hởi, hàn huyên với mấy hộ sĩ vài câu, cuối cùng một mình trở về văn phòng của Viện trưởng ở tầng cao nhất.
Cô đi vào phòng nghỉ, cởi bỏ áo blouse trắng, áo sơ mi cùng quần dài màu trắng bên trong. Đến khi quay lại, ánh sáng đêm lung linh ngoài cửa sổ toàn cảnh hắt vào soi rõ bóng dáng quyến rũ – chiếc cổ thiên nga uốn lượn đến xương quai xanh thanh mảnh, eo thon mông cong, chân dài thẳng tắp.
Hàn Cẩm Thư vẫn ngâm nga, vừa thay quần áo vừa nghịch di động, gọi lại cho người mới gọi nhỡ ban nãy.
Cuộc gọi vừa được nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tạp âm cực kỳ ồn ào, tiếng hét chói tai cùng tiếng nói chuyện, tiếng huýt sáo, tiếng động cơ hỗn loạn xáo xác đan xen.
Hàn Cẩm Thư tỏ vẻ ghét bỏ kéo điện thoại ra xa, “Alo”.
Đầu dây bên kia là một giọng nam gân cổ lên gào cứ như muốn đứt họng đến nơi: “Hàn Cẩm Thư! Chị đang ở đâu rồi? Mọi người đều đang đợi chị đây này!”.
“Tăng ca”. Hàn Cẩm Thư xỏ chân vào chiếc quần sóc ngắn, chân còn lại chạm đất, mất thăng bằng nhảy thêm hai bước, nhẩm tính thời gian lại nói: “Từ trung tâm thành phố đến Phục Long Sơn, lái nhanh cũng phải mất 40 phút”.
Người ở đầu dây bên kia nghẹn họng trân trối: “Đại tiểu thư của em ơi, chị biết rõ đêm nay có cuộc thi đấu mà chị còn tăng ca? 40 phút kia chẳng phải để chuẩn bị quan sát địa hình đó sao, chị đúng là…”.
Đại tiểu thư quả thật lười phải nghe ca cẩm, ngón út dứt khoát chạm vào nút đỏ trên màn hình, lạnh lùng chấm dứt cuộc gọi.
Ơ! Thế giới lâm vào yên tĩnh.
Thay quần áo xong, Hàn Cẩm Thư nhìn mình trong kính cửa sổ.
Áo hai dây ôm sát phối với quần áo. Ừm, mình đẹp thật đấy.
Hàn Cẩm Thư vô cùng vừa lòng với tạo hình cô em nóng bỏng của mình, cong môi cười rồi lấy chìa khóa xe, xoay người đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
…
Màn đêm buông xuống, thành phố Ngân Hà ban ngày nghiêm túc đoan trang dưới màn đêm như chớp mắt biến thân thành yêu tình. Kiến thúc làm nền, ánh sáng tô điểm, cuộc sống về đêm của thành phố phồn hoa nhất nhì cả nước bỗng chốc hiện ra dưới ánh đèn rực rỡ.
Một chiếc Audi R8 đỉnh cấp chạy như bay trên đường cao tốc.
Đây là chiếc xe khiêm tốn nhất của Hàn Cẩm Thư, thường dùng để chạy đi làm. Mặc dù chỉ là xe phục vụ đi lại nhưng cô vẫn thích chơi xe, hơn nữa cô còn chi rất nhiều tiền để phủ cho nó một lớp sơn màu nâu mocha, đồng thời dán một hình búp bê kim cương bên cửa xe, là búp bê LanaBell mà cô yêu thích.
Đèn đóm hai bên đường nối tiếp nhau lùi xa sau kính chiếu hậu của chiếc xe.
Nếu đi vào giờ tan tầm, chắc chắn chiếc xe của Hàn Cẩm Thư sẽ khiến người khác chú ý, mà xe cộ trên đường lúc đó cũng khiến cô ngụp lặn trên đường. Nhưng nếu tăng ca, rời khỏi bệnh viện sau giờ tan làm buổi chiều thì khác, Hàn Cẩm Thư vui vẻ, thầm giơ ngón tay tán thưởng cho cơ trí của mình.
Tăng tốc hết cỡ, đến khi chiếc Audi R8 màu nâu mocha của Hàn Cẩm Thư tiến vào bãi đua xe quốc tế Mặc Thạch ở Phục Long Sơn thì thời gian vừa điểm đúng 40 phút kể từ khi cô ngắt điện thoại.
Bãi đua xe Mặc Thạch nằm ở Phục Long Sơn phía Bắc thành phố Ngân Hà. Đường đua này trước đây là một sân bay quân dụng rất lớn, sau khi bị bỏ hoang thì được chính phủ tu sửa thành bãi đua xe, dùng để tổ chức các giải đua siêu xe chuyên nghiệp.
Giải thi đấu lần này ngoại trừ các đội xe và tay đua chuyên nghiệp thì còn có không ít các tay đua không chuyên báo danh tham gia.
Hàn Cẩm Thư chính là một tay đua không có đội xe chuyên nghiệp, được phân vào nhóm không chuyên.
Mỗi năm giải đua siêu xe này chỉ tổ chức một lần nên dĩ nhiên đã trở thành bữa tiệc đỉnh cấp của những người thích siêu xe. Căn phòng rộng lớn không còn chỗ ngồi, tiếng huýt sáo không ngừng vang lên hết đợt này đến đợt khác khiến không khí không lúc nào trầm xuống.
Siêu xe thể thao đỗ la liệt trên sân thi đấu, theo thông báo, các nhóm tay đua điều khiển xe đi vào đường đua. Khu chuẩn bị và phòng thay quần áo cũng vô cùng náo nhiệt.
Hàn Cẩm Thư thay trang phục đua xe, vừa mới kéo khóa xong ra khỏi phòng thay đồ đã bị một tiếng nói phía sau gọi giật lại: “Cảm ơn trời đất! Đại tiểu thư của tôi, cuối cùng chị cũng tới!”.
Hàn Cẩm Thư quay đầu lại thấy một chàng trai vóc dáng cao lớn đang lách qua đám đông đi về phía mình.
Chàng trai chừng hai mốt, hai mươi hai tuổi, cao lớn khỏe mạnh, mặt mày sáng lạn tên là Lương Anh Nam, là một fanboy thích lảm nhảm, em họ của Hàn Cẩm Thư.
Vòng quan hệ trong thành phố Ngân Hà rất lớn, nhân vật nổi tiếng cũng nhiều nhưng nhóm con cái nhà giàu phần lớn đều quen biết nhau. Lương Anh Nam cũng yêu xe, hơn nữa còn lập một nhóm Wechat tập hợp những cậu ấm cô chiêu yêu xe, thấy chị họ cũng có sở thích chung liền kéo cô cùng tham gia vào nhóm.
Thường ngày Hàn Cẩm Thư không nói chuyện trong nhóm Wechat đó, nguyên nhân không phải vì cô lạnh lùng cao ngạo mà vì bản thân cô không giống đám cậu ấm cô chiêu ngồi mát ăn bát vàng, ăn chơi dựa vào cổ phần ở công ty. Hàn Cẩm Thư có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa còn khá thành công.
Mỗi ngày đi làm đã mệt bở hơi tai, tan làm cô chỉ muốn về nhà ăn no hưởng thụ, lấy đâu còn tinh lực ba hoa chích chòe cùng đám bạn xấu trên Wechat.
Hàn Cẩm Thư hỏi: “Xe đua của chị em lái đến chưa?”.
“Yên tâm đi chị, em quên sao được”. Lương Anh Nam hưng phấn nói, “Em kéo tất cả mọi người trong nhóm đến cổ vũ cho chị! Hơn nữa vừa rồi em đã nhìn hết một lượt, toàn bộ đường đùa hình như không mấy ai là nữ, chị ngầu nhất luôn!”.
“Biết chị ngầu là được, khiêm tốn chút đi”. Hàn Cẩm Thư duỗi tay vỗ vai em họ, khuôn mặt tươi cười tràn đầy tự tin: “Đợi chị lấy giải xong em khen vẫn chưa muộn”.
…
Mấy phút sau, đội chuyên nghiệp đã thi đấu xong, ban tổ chức thông báo nhóm tuyển thủ không chuyên chuẩn bị.
Hàn Cẩm Thư ung dung đội mũ bảo hiểm, tiếp đó là một tiếng động cơ vang dội truyền đến, xe của cô chính thực gia nhập đường đua.
Khán đài lập tức vang lên tiếng hét chói tai. Lương Anh Nam nhảy hẳn lên ghế gào rống: “Hàn Cẩm Thư! Chị là giỏi nhất! Chị! Là thần của em!”.
Bạn bè trong nhóm Wechat thấy vậy cũng huýt sao vỗ tay cổ động rất sôi nổi.
Hàn Cẩm Thư thong dong quay mặt cười với phía khán đài, sau đó tự tin nhướng mày, kế đó là tiếng súng hiệu rền vang.
Ánh mắt cô chợt lạnh, lập tức lái xe lao vút như vương giả.
Gần hai phút sau, đường đua đột nhiên nổ ra một tiếng “Rầm” rất lớn.
Lương Anh Nam ngây người: “…”.
Nhóm bạn trong Wechat cũng choáng váng: “…”.
Qua hai phút nữa, đồng chí Hàn Cẩm Thư ôm mũ đứng một bên, trầm mặc nhìn chiếc xe vừa nhập đường đua đã bị xe của cô đâm cho nát nhừ.
Cô vừa bỏ một món tiền lớn để mua chiếc xe đua McLaren F1, mới vận chuyển từ Luân Đôn về đây chưa được một tuần, riêng động cơ đã ngốn đến 9 triệu USD.
Ôi ruột đau như cắt hu hu hu!
Bên cạnh Hàn Cẩm Thư còn có một tay đua khác, có vẻ tuổi còn rất trẻ, tóc nhuộm màu bạc thời thượng, miệng còn nhai kẹo cao su. Cậu trai nhà giàu tóc bạc đờ đẫn nhìn chiếc xe yêu quý của mình bị đâm đến biến dạng, bực mình đến nỗi muốn chửi bậy.
Anh ta quay đầu nhìn người bên cạnh, vóc dáng không cao, nhỏ bé yếu ớt, thân hình cũng mềm mại nhu nhược, đầu đội mũ bảo hiểm, không thấy rõ khuôn mặt.
Mấy kẻ này luôn dựa vào ảnh hưởng và thế lực của gia đình mình để kiêu ngạo và cáu kỉnh, vốn dĩ không bao giờ vừa mắt bất kỳ ai. Gã trai tóc bạc coi Hàn Cẩm Thư là tay đua lóng ngóng mới vào nghề, tức tốc chửi mắng: “Con mẹ nó, mày…”.
Anh ta còn chưa dứt lời thì chú lùn bên cạnh đã mở miệng, giọng nói thánh thót mềm mại: “Rất xin lỗi, vừa rồi không chú ý, trật tay lái”.
Gã trai tóc bạc sửng sốt, không ngờ đối phương là nữ, cũng không ngờ thái độ của đối phương sẽ mềm mỏng thiện chí như vậy.
Hàn Cẩm Thư tiếp tục trả lời rất lịch sự: “Xe của anh bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh giá gốc”.
Gã tóc bạc cười nhạo ra vẻ khinh thường: “Em gái, đã tốt nghiệp đại học chưa? Chắc là chơi xe không lâu đúng không? Có biết xe của tôi là xe gì không?”.
Hàn Cẩm Thư liếc nhìn chiếc xe thể thao kia, trả lời: “Ferrari”.
“Ferrari 251GT bản giới hạn, toàn cầu chỉ có 100 chiếc”. Anh ta tiếp tục cười lạnh, “Có tiền cũng không mua được, đền tôi thế nào đây?”.
Hàn Cẩm Thư đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên di động trong túi lại đổ chuông.
Hàn Cẩm Thư lấy di động ra nhìn màn hình, năm chữ chói lọi hiển thị bên trên: Công cụ làm ấm giường.
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư vô thức nắm chặt bàn tay, ba giây sau mới miễn cưỡng tiếp điện thoại: “Alo”.
“Ở đâu”.
Hai chữ cực kỳ ngắn gọn súc tích. Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, âm điệu lạnh lùng gần như không cảm xúc giống như băng lạnh rơi xuống trên bầu trời đêm, giữa muôn vàn hỗn loạn nhưng không hề phát giác ra sự mỏi mệt.
Hàn Cẩm Thư hơi ngập ngừng, ngữ khí bất định dò hỏi, “Anh đã về rồi sao?”. Gì thế trời, trợ lý của anh nói với cô rằng ít nhất anh sẽ đi ba tuần vì lượng công việc rất nhiều mà.
Bây giờ còn chưa đến hai tuần mà đã về rồi sao? Ôi trời đất ơi, có việc gì thế trời?
Hàn Cẩm Thư cảm thấy tim mình muốn ngừng đập.
Người bên kia đầu dây vẫn lạnh nhạt không lên tiếng, rõ ràng là vì hỏi cô một đằng lại trả lời một một nẻo.
Hai giây sau, Hàn Cẩm Thư quét mắt nhìn hai chiếc xe McLaren với Ferrari đáng thương trước mặt, cuối cùng cũng chịu thua, ngoan ngoãn trả lời: “Em ở Phục Long Sơn, bãi đua xe Mặc Thạch”.
Tít tít.
Chuông báo máy bận vang lên, đối phương đã lạnh lùng cúp điện thoại.
…
Bây giờ đã là 10 giờ rưỡi, vầng trăng lạnh lẽo treo vắt vẻo trên bầu trời đêm. Phiên bản thực tế của Fast & Furious được trình diễn sôi động trong trường đua. Cảm xúc của khán giả xem đua xe cũng dần được đẩy lên tận cùng, ồn ã náo nhiệt, cực kỳ chấn động.
Hai chiếc siêu xe thể thao bị hỏng đã được kéo sang một bên.
Hàn Cẩm Thư sợ nóng nên cởi trang phục đua xe đứng dạt sang một bên uống coca. Uống xong cô lại cảm thấy nhàm chán bèn lấy điện thoại ra chơi chăn cừu.
Gã trai tóc bạc cùng hai người bạn cũng đợi ở đây. Ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi Hàn Cẩm Thư từ khi cô tháo mũ bảo hiểm xuống. Một là vì cô thật sự rất xinh đẹp, khí chất nổi bật, dáng người nóng bỏng quyến rũ kèm theo vẻ lười biếng; hai là vì bọn họ cảm thấy trông cô rất quen.
Hình như đã từng gặp ở đâu đó…
Gã trai tóc bạc nhíu mày cố lục lại ký ức nhưng tạm thời vẫn không tài nào nhớ ra.
Một người bạn đeo khuyên tai ghé lại nói nhỏ: “Cô em xinh đẹp này là ai thế?”.
“Không biết”.
Qua một lúc nữa, gã trai tóc bạc mất kiên nhẫn liền cất giọng về phía Hàn Cẩm Thư: “Này nói xem, bảo chúng tôi ở đây đợi cô làm gì…”.
Anh ta còn chưa dứt lời thì một giọng nói từ xa truyền đến, giọng nói nhẹ nhàng, ôn hòa như gió xuân, cung kính nói: “Xin lỗi, sân bay cách khá xa, đã để tiểu thư phải đợi lâu”.
Gã tóc bạc nghe tiếng liền quay đầu lại, thấy người mới đến dáng dấp cao lớn, khí chất thanh quý, người mặc âu phục cắt may tỉ mỉ, tóc vàng mắt xanh, là người châu Âu, vậy mà tiếng Trung lại nói vô cùng lưu loát.
Hàn Cẩm Thư theo bản năng nhướng mắt nhìn phía sau anh châu Âu đẹp trai kia nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh đẹp trai tóc vàng để ý đến bãi chiến trường bên cạnh Hàn Cẩm Thư, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, tự nhiên nói: “Tiểu thư, nơi này cứ giao cho tôi xử lý đi”.
Hàn Cẩm Thư liếc nhìn anh ta, gật đầu khen ngợi: “Trợ lý Franc ngày càng nhạy bén”.
Franc mỉm cười rất đẹp: “Cảm ơn tiểu thư đã khích lệ. Dù sao ông chủ cũng nói, nếu cô không gặp rắc rối thì sẽ không nói cho ngài ấy địa chỉ”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư đờ người mất ba giây, mỉm cười: “Vậy xin hỏi ông chủ của anh đang ở đâu thế?”.
Franc nói: “Ở phòng nghỉ chờ cô”.
Hàn Cẩm Thư không nhiều lời, thẳng tay đưa chai Coca mới uống xong cho Franc, không quên bồi thêm một câu nghe chừng rất lịch sự, “Giúp tôi vứt nhé, cảm ơn”, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Franc lập tức quay sang nói với đám tóc bạc: “Chào các vị, tôi thay mặt ông chủ đến thương lượng với các vị”.
Tóc bạc nghi ngờ hỏi: “Ông chủ của anh là ai?”.
Franc cười rất xa cách, “CEO Tập đoàn Ngôn thị, Ngôn Độ tiên sinh”.
…
Ngôn thị, tập đoàn tài chính đa quốc gia, gia tộc vinh hiển trăm năm, lịch sử thâm sâu dày dặn.
Tổ tiên nhà họ Ngôn là người gốc Vân Thành, Trung Quốc. Vào những ngày đầu dân quốc, gia đình họ Ngôn đã vượt biển sang châu Âu, sau đó kiếm được bộn tiền từ cuộc cách mạng công nghiệp, càn quét bốn phương, đến nay vẫn đứng vững như núi Thái Sơn. Trong cuộc đại cải cách và mở cửa ở thế kỷ trước, Ngôn thị đã dần chuyển trọng tâm phát triển về Trung Quốc để đáp ứng nhu cầu phát triển của đất nước. Chỉ trong vài năm, Ngôn thị đã nhanh chóng xâm chiếm thị trường nội địa, phát triển như vũ bão. Họ được công nhận là gia tộc giàu có số một trong giới thượng lưu.
Hàn Cẩm Thư đi giày đế bằng, miễn cưỡng lê lết đi vào khu nghỉ ngơi của bãi đua xe.
Giải đua siêu xe, ý trên mặt chữ, đây là trò chơi chỉ dành cho giới nhà giàu. Ngoài ra còn có phòng nghỉ nằm trong khuôn viên trường đua, phòng VIP nằm ở trong cùng. Hàn Cẩm Thư vào một gian phòng có thể sánh với một phòng suite của khách sạn 5 sao, chỉ dùng để tiếp đón khách cao quý nhất đến nghỉ ngơi.
Cô lập tức đi đến cửa phòng VIP, đánh mắt nhìn lên, cửa chỉ khép hờ, bên trong vẫn tối om, không hề bật đèn.
Hàn Cẩm Thư âm thầm hít một hơi thật sau, đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.
Giọng nói bên trong truyền tới, thanh âm trầm thấp rắn rỏi rất êm tai k1ch thích thính giác của người nghe, đáng tiếc lại lạnh lùng không có hơi thở con người, vỏn vẹn chỉ một chữ: “Ai?”.
Hàn Cẩm Thư nhẹ giọng nói: “Là em”.
Bên trong im lặng một lát mới nói: “Vào đi”.
Hàn Cẩm Thư đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa.
Giờ là tháng chín, đang độ vào thu, phòng VIP rõ ràng có bật điều hòa nhưng nhiệt độ vẫn nóng hơn so với bên ngoài.
Không khí thoang thoảng mùi thuốc lá còn sót lại. Hàn Cẩm Thư nhướng mắt lên, nương theo ánh trăng đậm bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cô cũng thấy được người ngồi giữa bóng tối mịt mờ của căn phòng.
Anh mặc âu phục đi giày da, tất cả đều toát ra vẻ nghiêm trang cực độ, màu đen tuyền từ trên xuống dưới gần như khiến anh hòa cùng một thể với đêm tối trong căn phòng. Đôi chân dài thẳng tắp sau lớp quần tây cắt may tỉ mỉ, tư thái quý tộc ưu nhã, dáng ngồi ung dung tùy hứng, thân hình cao lớn dựa vào sô pha, màu xanh trắng lạnh nhạt, đôi mắt hơi khép lại, dường như đang nghỉ ngơi.
Ánh trăng lạnh mơ hồ soi sáng khuôn mặt của người đàn ông, ngũ quan sắc nét nổi bật, hình dáng sắc bén tràn ngập tính xâm lược.
Hàn Cẩm Thư vỗ hai má.
Rõ ràng là anh rất yên tĩnh, không hề lên tiếng tựa như đã ngủ rồi nhưng cô vẫn cảm thấy cảm giác uy hiếp lẫn công kích tràn ngập trong không khí.
Hàn Cẩm Thư vô cùng sầu não.
Đúng là gặp quỷ mà. Mỗi lần gặp người này cô đều cảm thấy sợ mất mật.
Bên kia, nghe thấy tiếng cô bước vào, người đàn ông chậm rãi mở mắt ra.
Người đàn ông với trái tim sắt đá, sát phạt quả quyết, đôi mắt hoa đào lạnh lùng đang lẳng lặng nhìn về phía cô, bình tĩnh và lạnh lẽo, dứt khoát và trụi.
Hàn Cẩm Thư bị nhìn như vậy không kìm được hoảng hốt, ra vẻ trấn tĩnh nghịch lọn tóc, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tầm mắt của Ngôn Độ cũng dịch chuyển theo hành động của cô, nhàn nhạt quan sát cô hết một lượt từ trên xuống dưới.
Mỹ nhân ăn vận rất mát mẻ, trên là chiếc áo hai dây ôm sát, mái tóc xoăn dài đen nhánh buông xuống bên bả vai và tấm lưng trần trắng nón. Sự kết hợp giữa thuần khiết và khơi dậy muốn rất vừa phải, vừa tươi sáng vừa mê hoặc, không gì có thể sánh được.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Hàn Cẩm Thư ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định chủ động mở lời: “Vừa rồi em thi đấu bất cẩn đâm phải một chiếc xe bản giới hạn, ước chừng bồi thường hơi nhiều. Còn cả chiếc xe tuần trước em mới mua cũng hỏng. Nếu có thể, phiền anh…”.
Ngôn Độ: “Đền hộ em?”.
Hàn Cẩm Thư lúng túng đáp, “Đại loại vậy”.
Ngôn Độ cười nhạt, đôi mày hơi nhíu lại, ngón tay thong thả vén một lọn tóc của cô trêu đùa vòng qua vòng lại, “Hàn tiểu thư, cầu xin phải có thái độ của người đi cầu xin”.
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư trầm mặc một lát. Sau đó cô hít thở thật sau, hạ quyết tâm quay đầu lại, vươn tay ôm cổ anh vô cùng thân mật.
Đêm nay là lần đầu tiên cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Ngôn Độ.
Đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm, đen láy sáng ngời, hung ác nham hiểm, sâu không lường được.
Hàn Cẩm Thư bất chấp cúi người lại gần anh, khóe miệng cong lên, hai má lúm đồng tiền xuất hiện, ngay cả thanh âm cũng cố ý mềm mỏng làm nũng.
Cô mềm giọng nói: “Chồng đi mãi không về, bảo bối rất nhớ anh. Xe của bảo bối bị đâm hỏng rồi, chồng nhớ phải đền cho bảo bối đấy nhé”.
Ngôn Độ vẫn không hề phản ứng.
Giây tiếp theo, một tay anh vươn đến giữ chặt eo nhỏ của Hàn Cẩm Thư, dứt khoát ôm cô tới ngồi lên đùi mình, cử chỉ quen thuộc và thân mật không nói nên lời.
Lớp mặt nạ mới đeo lên lẫn tứ chi của Hàn Cẩm Thư lập tức cứng đờ.
Cô: “…”.
???
Tiêu đời rồi. Có phải diễn lố rồi không?
Cứu mạng!
Ngôn Độ nắm cằm Hàn Cẩm Thư, nâng lên cao với mình. Anh rủ mắt, tầm mắt ung dung thong thả đảo qua xương quai xanh hút mắt, tiếp đó lại đi xuống cánh tay trắng như tuyết, mảnh mai nhưng không gầy gò, thậm chí còn có cảm giác da thịt mềm mại không muốn buông tay.
Hàn Cẩm Thư co người căng thẳng, lông tơ trên người kéo nhau dựng ngược, đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng người đàn ông lười biếng mở miệng, trầm giọng nói: “Tiểu thư tình, em không ngoan gì hết”.