Hàn Cẩm Thư là người có lòng biết ơn, đương nhiên sẽ chân thành cảm ơn “công chăm sóc” của Ngôn Độ. Còn về tin nhắn anh gửi sau đó “Em tắm cho anh” thì cô lựa chọn bỏ qua.
Cô cứ coi như ông chồng hờ của mình phát bệnh thần kinh, không thèm để ý đến.
Thời tiết hôm nay thật sự kỳ lạ.
Đã vào thu được mấy ngày nhưng nhiệt độ tới gần ba mươi độ, ánh mặt trời chói chang khiến Hàn Cẩm Thư không mở nổi mắt.
Say rượu vốn đã khó chịu, lại thêm thời tiết nóng nực, cô rất muốn lười biếng nằm nhà một ngày.
Nhưng vừa thấy di động, giao diện hiện lên trên màn hình vừa hay là lịch công việc mà Diêu Oái Oái gửi tối qua, công việc dày đặc, chẳng cần tốn sức cũng bóp ch3t ý tưởng muốn đình công một ngày của Hàn Cẩm Thư từ trong trứng nước.
Hàn Cẩm Thư thở dài, bật điều hòa trong xe xuống mức lạnh nhất, hạ tấm che nắng, lái xe đi đến Thịnh Thế.
Buổi sáng sắp xếp khám cho hai bị khách, đều là khách quen của Hàn Cẩm Thư. Một người là một anh chàng ngôi sao livestream nổi tiếng, một người là một phu nhân sắp đến độ năm mươi.
Khám xong, hai người làm một chút thủ tục, chuyện ký thỏa thuận còn lại đều do trợ lý phụ trách. Hàn Cẩm Thư trở lại văn phòng, ngáp dài một cái, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, đủ để cô đánh một giấc.
Nhưng cô vừa cởi áo blouse trắng thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cốc cốc.
Hàn Cẩm Thư: “Mời vào”.
Cửa phòng mở ra, Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn, người bước vào mặc bộ trang phục công sở may riêng, tóc ngắn cá tính, da trắng mặt xinh, trang điểm tinh xảo, dưới chân đi giày cao gót tạo ra tiếng trầm đục cứng rắn.
“Viện trưởng Hàn”. Vưu Lị đưa một túi hồ sơ cho Hàn Cẩm Thư, nói: “Đây là hợp đồng do phía Mỹ Hoán soạn thảo, mời cô xem qua”.
Vưu Lị là Giám đốc Marketing của Thịnh Thế, tính cách trầm ổn, năng lực làm việc xuất chúng, nhận chức bốn năm đã mang về rất nhiều khách hàng cho Thịnh Thế. Thông qua các hoạt động marketing, một tay cô ấy đã đưa danh tiếng của Thịnh Thế bay cao trong ngành.
Có thể nói người đẹp tóc ngắn này là phụ tá đắc lực của Hàn Cẩm Thư.
“Mỹ Hoán” mà Vưu Lị nói là một nền tảng y tế, thẩm mỹ. Khách hàng có thể tìm kiếm, lựa chọn bệnh viện thẩm mỹ trên trang web của Mỹ Hoán, cũng có thể hẹn trước trên nền tảng này.
“Vất vả cho cô”. Hàn Cẩm Thư mỉm cười, kéo ghế đối diện cho Vưu Lị, “Ngồi đi”.
“Cảm ơn Viện trưởng Hàn”. Vưu Lị ngồi xuống.
Hàn Cẩm Thư lắc chiếc ly trong tay, không hề đưa mắt lên, tự nhiên hỏi: “Vẫn là cà phê chứ”.
Vưu Lị: “Cần thiết cho người đang làm việc, cô thật hiểu tôi”.
Không lâu sau, Hàn Cẩm Thư bê một ly cà phê sữa từ bàn trà tới, ngồi xuống đối diện, vừa uống sữa bò nóng vừa trêu ghẹo, “Làm cô bị liên lụy thành thói quen, xem ra bà chủ này nên kiểm điểm”.
Vưu Lị cười thành tiếng, nhìn sữa bò trong tay Hàn Cẩm Thư, “Cà phê đen giúp đầu óc tỉnh táo, đây chính là câu nói kinh điển của Viện trường Hàn, sao bỗng nhiên thay đổi khẩu vị thế?”.
Hàn Cẩm Thư: “Ăn cơm xong tôi muốn ngủ trưa, buổi chiều cũng không có ca phẫu thuật, không cần phải quá tỉnh táo”.
Ánh mắt Vưu Lị dừng trên bầu mắt hơi sưng của Hàn Cẩm Thư, chậm rãi quan sát mới hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon ư?”.
“Uống hơi nhiều”. Nói xong, Hàn Cẩm Thư không nhịn được cơn buồn ngủ, há miệng ngáp vài cái, sau đó mới lười biếng đi vào việc chính, “Thảo luận với phía Mỹ Hoán thế nào rồi?”.
Vưu Lị buông tay, khẽ nhướng cằm, ý bảo cô tự xem hợp đồng.
Hàn Cẩm Thư mở tập tài liệu, lấy ra một xấp hợp đồng rất dày, căng mắt giở ra đọc. Vài phút sau, cô đập xấp hợp đồng lên bàn phát ra một tiếng giòn vang, nhướng mắt nói: “Cắt 20%?”.
Vưu Lị nói: “Sau lưng Mỹ Hoán có ba nhà tư bản nâng đỡ, tài chính dồi dào, thực lực hùng hậu. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Mỹ Hoán chiếm vị trí số một trong ngành là chuyện sớm muộn”.
Hàn Cẩm Thư cau mày: “Thì sao”.
Vưu Lị lại nói: “Phía Mỹ Hoán nói, các bệnh viện khác đều phải cắt 30% cho họ, để cho chúng ta 20% đã là thấp nhất rồi”.
Nghe xong, Hàn Cẩm Thư cúi đầu cười khẩy.
Một lát sau, cô cười đủ rồi liền ngẩng đầu nhìn Vưu Lị, nhàn nhạt nói: “Chuyển lời cho Mỹ Hoán giúp tôi, Thịnh Thế không thiếu danh tiếng không thiếu khách hàng. Hợp tác lần này là do họ ba lần bảy lượt gửi lời mời. Nếu đã mời chúng ta hợp tác thì làm ơn có thành ý đàng hoàng”.
Vưu Lị gật đầu: “Tôi đã hiểu”.
“Trích 10%, hơn dù là 0.1% cũng không được”.
Vưu Lị lại nói: “Rõ thưa Viện trưởng Hàn, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
“Vất cả sếp Vưu rồi”.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin ra ngoài trước”. Nói xong, Vưu Lị liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Sếp Vưu chờ chút đã”. Hàn Cẩm Thư lên tiếng.
Vưu Lị quay đầu lại.
Hàn Cẩm Thư kéo ngăn kéo dưới bàn làm việc, lấy ra một hộp quà màu đỏ đậm, đưa cho cô ấy, cười vui vẻ nói: “Nhớ không nhầm thì mai là sinh nhật của cô. Sinh nhật vui vẻ”.
Vưu Lị ngẩn người một lúc, có chút cảm thấy được yêu mà sợ, trấn tĩnh một lúc sau mới cười nói: “Viện trưởng Hàn khách sáo rồi, chưa bàn xong chuyện hợp tác, tôi hổ thẹn không dám nhận quà quý giá như vậy”.
“Có gì mà hổ thẹn”. Hàn Cẩm Thư mở hộp quà, lấy ra một chiếc vòng cổ tinh xảo. Cô đi ra phía sau Vưu Lị, cẩn thận đeo lên giúp cô ấy.
Xong xuôi, cô quay lại trước mặt Vưu Lị, vừa lòng cong môi cười, “Ừm, đẹp. Kiểu này rất hợp với dáng cô:.
Vưu Lị thấy không thể từ chối đành phải nhận lấy, nói: “Cảm ơn sếp”.
“Được rồi, người một nhà cả, không cần khách sáo”. Hàn Cẩm Thư thật sự rất buồn ngủ, nói xong lại há miệng ngáp một cái, xua tay nói: “Cô đi làm việc đi”.
Vưu Lị xoay người đi ra cửa, đi được mấy mét lại nhớ ra gì đó, chợt dừng bước quay đầu lại.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Còn có việc gì ư?”.
Vưu Lị xoa cánh tay, nhắc nhở cô: “Đã vào thu rồi, đừng bật điều hòa quá thấp, dễ cảm lạnh”.
Hàn Cẩm Thư xua tay có lệ, “Biết rồi biết rồi”.
…
Biểu chiều, Thịnh Thế có một cuộc họp nội bộ cao cấp. Hàn Cẩm Thư ghét nhất là họp hành với sếp các bộ phận, cô cầm máy tính bảng, có gì nói đó, mười lăm phút sau đã kết thúc cuộc họp.
Trở lại văn phòng, cô mở điều hòa mát lạnh, đi làm mà được đánh một giấc ngon nghẻ, đúng là không gì thích bằng.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Oái Oái tiến vào nói: “Viện trưởng Hàn, Tôn Hiểu Giai hẹn cô cùng ăn cơm tối”.
Không biết là do vẫn chưa tỉnh ngủ hay nguyên nhân khác, Hàn Cẩm Thư cảm thấy hơi choáng váng, mất kiên nhẫn xua tay, “Nói với cô ấy tôi bận rồi”.
Diêu Oái Oái tỏ vẻ khó xử, khuyên nhủ: “Đây là lần thứ tư cô từ chối Tôn Hiểu Giai rồi. Sắp phải hợp tác livestream rồi, dù gì cũng nên nể mặt người ta một chút”.
Hàn Cẩm Thư cân nhắc cẩn thận, cảm thấy cũng có lý nên đành gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.
Phòng Kế hoạch của Thịnh Thế gần đây có một hoạt động, chuẩn bị để nghệ sĩ từng sử dụng dịch vụ của Thịnh Thế livestream bán hàng… trẻ hóa da Thermage FLX,trẻ hóa da laser công nghệ Châu Âu, nâng cơ săn chắc da HIFU… ưu đãi cho tất cả người hâm mộ của Tôn Hiểu Giai.
Hạng mục hợp tác lần này do đoàn đội của Tôn Hiểu Giai chủ động tìm đến Thịnh Thế.
Tôn Hiểu Giai ra mắt bảy năm nhưng vẫn luôn diễn vai phụ trong những phim điện ảnh lớn, không nóng không lạnh. Năm trước, cô nàng tin lời một vị đại sư đắc đạo nói thứ trở ngại con đường thành danh của cô ta chính là “Khuôn mặt không có tướng nổi tiếng”. Vì thế cô ấy quyết tâm hiên ngang đến bệnh viện thẩm mỹ, động dao kéo lên khuôn mặt mình.
Sau khi không biết phải chịu bao nhiêu nhát dao, Tôn Hiểu Giai quả nhiên đã thay đổi.
Da mặt sần sùi, mũi nhọn như dao, vừa xuất hiện đã lập tức khiến cộng đồng mạng dậy sóng. Cư dân mạng mắng cô ấy ngu ngốc nên mới bị lừa, khuôn mặt đang yên đang lành lại biến thành như người ngoài hành tinh. Độ thảo luận trên weibo rất lớn, chớp mắt đã lên vị trí số một bảng tìm kiếm.
Từ đây Tôn Hiểu Giai thành công hắc hồng nhờ khuôn mặt dao kéo thất bại.
Vốn dĩ Tôn Hiểu Giai còn thấy rất vui vẻ, nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện nổi tiếng như vậy chẳng có ý nghĩa gì, không chỉ không mang đến tài nguyên tốt cho cô ấy mà còn khiến cư dân mạng chê cười.
Thậm chí mọi người còn khoác cho cô nàng một biệt danh, gọi là “Chị gái dị dạng”.
Trong lúc tuyệt vọng, đoàn đội của Tôn Hiểu Giai ôm chút hy vọng cuối cùng tìm đến Hàn Cẩm Thư.
Khuôn mặt của Tôn Hiểu Giai cơ bản đã bị một tên bác sĩ không có đạo đức phá hủy, chữa trị cực kỳ khó khăn. Hàn Cẩm Thư cân nhắc nhiều lần, cuối cùng mới đưa ra lộ trình chữa trị dài đến mấy tháng cho cô ấy.
Sau đó, “chị gái dị dạng” sau nhiều ngày mai danh ẩn tích đã xuất hiện trên thảm đỏ liên hoan phim, trang điểm kiểu nữ thần Hy Lạp áp đảo quần hùng, nhờ đó lại lên đỉnh bảng tìm kiếm một lần nữa.
Lúc này, cư dân mạng không hề cười nhạo cô nàng sửa mặt thất bại nữa mà là quỳ xuống bái phục lẫn chiêm ngưỡng vẻ đẹp không tì vết của cô.
Từ đó tiếng tăm của Tôn Hiểu Giai bắt đầu đổi gió, đoàn đội chớp được thời cơ, bắt đầu tạo dựng hình tượng “chân thành gần gũi”. Không chỉ thoải mái thừa nhận đã sửa mặt mà còn tỏ vẻ nếu có cơ hội sẽ giới thiệu bác sĩ thẩm mỹ cho mọi người.
Kết quả là hợp tác “Livestream bán hàng” mà Diêu Oái Oái nói.
…
Tôn Hiểu Giai đặt ăn tối tại một nơi tên là “Huyền Cơ Các”, đây là một nhà hàng Trung Quốc gia đình, chỉ phục vụ cho khách hàng VIP, rất nổi tiếng ở thành phố Ngân Hà. Rất nhiều người có máu mặt đều đổ xô đến đó tựa như có thể ăn cơm ở đó là một sự khẳng định về địa vị.
Huyền Cơ Các được tu sửa từ một dinh thự của gia đình giàu có, ngói cong màu xanh trông rất cổ kính.
Đúng 7 giờ tối, Hàn Cẩm Thư uể oải, lê lết tấm thân mềm nhũn đến Huyền Cơ Các. Nhân viên đón khách mặc sườn xám may thủ công cười ngọt ngào với cô, đưa cô vào phòng riêng có tên “Quỷ Họa”.
Vừa bước vào cửa, một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên, không giấu ý cười, nói: “Cuối cùng cũng tới! Hiếm có được Hàn tiểu thư đồng ý ăn tối”.
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu, mỹ nhân mặc chiếc váy dài màu mơ, tóc dài đến vai, vô cùng xinh đẹp thuần khiết.
Khuôn mặt này do chính bàn tay cô tỉ mỉ điêu khắc mà thành, Hàn Cẩm Thư nhìn trước nhìn sau vẫn cảm thấy cô cùng vừa ý. Cô cong môi chuẩn bị tươi cười chào hỏi với Tôn Hiểu Giai, chợt thoáng thấy trong phòng còn có mấy người khác.
Trong số đó có người đại diện của Tôn Hiểu Giai, trợ lý cá nhân của cô ấy, còn cả người ở ghế chủ vị, tai to mặt lớn bụng phệ, trang phục trên người gần tám chữ số, đâu đâu cũng như muốn viết hai chữ “dầu mỡ” lên đó.
Hàn Cẩm Thư thầm nhíu mày nhưng nụ cười vẫn treo trên môi, nói: “Có thể dùng bữa tối với Tôn tiểu thư là vinh hạnh của tôi. Mấy lần trước bận quá bỏ lỡ, hy vọng không khiến cô hiểu lầm”.
Tôn tiểu thư tiến đến, thân thiện kéo Hàn Cẩm Thư ngồi xuống, sau đó nói: “Hàn tiểu thư, tôi giới thiệu một chút với cô, vị này chính là chủ tịch Tập đoàn Trục Nhật, chủ tịch Phạm. Chủ tịch Phạm, đây là Viện trưởng Hàn mà tôi đã kể với ông rất nhiều lần, người đẹp, năng lực cũng giỏi”.
Hàn Cẩm Thư để ý ngữ khí khi Tôn Hiểu Giai nói chuyện với chủ tịch Phạm vô cùng khép nép lấy lòng.
Nữ minh tinh trẻ tuổi và chủ tịch trung niên, quan hệ giữa hai người này là gì không cần nói cũng biết.
Hàn Cẩm Thư suy tư, mỉm cười chào hỏi với chủ tịch Phạm.
Chủ tịch Phạm kinh diễm với sắc đẹp của Hàn Cẩm Thư, đôi mắt to bằng hạt đậu căng ra nhìn cô, vươn tay tới: “Hàn tiểu thư, hân hạnh”.
Hàn Cẩm Thư liếc mắt nhìn bàn tay béo u dầu mỡ kia, mỉm cười đoan trang không hề có khuyết điểm: “Ngại quá, chủ tịch Phạm, tôi bị mồ hôi tay”.
Chủ tịch Phạm bị từ chối, sắc mặt khẽ thay đổi, cười hậm hực sau đó im lặng không lên tiếng.
Thấy tình hình trước mặt, người đại diện vội vàng hòa giải: “Hàn tiểu thư đã tới rồi, tôi gọi phục vụ lên món, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.
Bữa ăn thế này chẳng có gì thú vị.
Cả bữa ăn cô phải nghe người đại diện kia nịnh nọt kim chủ. Uống vài chén rượu, vì để lấy lòng kim chủ mà người đại diện thậm chí còn bảo Tôn Hiểu Giai nhảy ngẫu hứng một điệu.
Tôn Hiểu Giai sửng sốt, nhất thời không biết làm sao.
Hàn Cẩm Thư nhận thấy ánh mắt không tình nguyện của cô ta, chủ động lên tiếng giải vây: “Một người nhảy thì có gì vui, chi bằng mọi người cùng chơi trò chơi”.
Mọi người lập tức hùa theo lời đề nghị của cô.
Chủ tịch Phạm nói: “Hàn tiểu thư, chơi thì chơi, nhưng dù sao cô cũng phải uống rượu chứ? Coi như nể mặt tôi”.
Hàn Cẩm Thư lắc đầu cười hì hì, nói thẳng sẽ không uống. Dựa vào tính cách của cô, vô duyên vô cớ sao phải vì nể mặt người ta mà khiến bản thân chịu thiệt thòi.
Mấy lượt trò chơi kết thúc, hai má trắng ngần của Tôn Hiểu Giai đã ửng đỏ, càng thêm phần kiều diễm ướt át. Còn Hàn Cẩm Thư đã uống mấy lon nước có ga, vốn đã cảm thấy không thoải mái, lại thêm bị đôi mắt bé tẹo của chủ tịch Phạm soi mói khiến đầu óc cô càng thêm choáng váng ghê tởm.
Vì thế, cô lấy lý do đi nhà vệ sinh để ra ngoài cho thoáng khí.
Không hổ là nhà hàng tư nhân nổi tiếng nhất thành phố Ngân Hà, cách trang trí ở Huyền Cơ Các rất có ý nghĩa. Hành lang tối mờ, quầng sáng đong đưa lúc đậm lúc nhạt như những đốm sáng lấp lánh.
Hàn Cẩm Thư xối nước lạnh lên mặt, nhắm mắt một lúc, phát hiện cảm giác khó chịu vẫn chưa thuyên giảm. Đầu óc cô nhức nhối quay cuồng, toàn thân mỏi mệt không có sức.
Cô tắt vòi nước, dùng khăn lau khô tay, lúc xoay người lại, đúng lúc đụng phải một bóng dáng xinh đẹp quyến rũ.
Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ lưng trần kiểu retro, mái tóc xoăn dài, đôi môi đỏ thẫm, làn da trắng như tuyết, vóc dáng bốc lửa, gợi cảm đến nỗi Hàn Cẩm Thư cũng không kìm được nhìn thêm một lúc.
Nhìn kỹ, Hàn Cẩm Thư trợn mắt kinh ngạc.
Người đẹp nóng bóng trước mắt này không phải Trần Tình Sa thì còn là ai được đây?
Hàn Cẩm Thư có chút bối rối, thầm nghĩ vận hạn gì thế này, tự dưng lại gặp bạch nguyệt quang của Ngôn Độ ở đây.
Mà vị nữ thần bạch nguyệt quang này đương nhiên không quen biết Hàn Cẩm Thư.
Trần Tình Sa vẫn chưa nhìn Hàn Cẩm Thư, nghiêng người tránh cô đi rửa tay, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm. Xong xuôi, cô ta quay đầu lại, vẫn thấy Hàn Cẩm Thư nhìn mình không rời mắt bèn không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Xin hỏi cô muốn ký tên hay là chụp ảnh?”.
Hàn Cẩm Thư cười xua tay, liêu xiêu đi ra ngoài.
Thân thể cô bây giờ cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Đến một chỗ rẽ khác, hai chân nặng như chì của Hàn Cẩm Thư như bị rút cạn sức lực, đột nhiên lại bị thứ gì đó ngáng đường. Cô lảo đảo hai bước bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa thì vấp ngã.
Nhưng, cảnh tượng mất mặt ấy không hề xảy ra. Bả vai cô cảm thấy luồng khí lạnh lẽo, ngay trước khi cô té ngã đã được một bàn tay vững vàng đỡ lấy.
Ngay lúc đó, Hàn Cẩm Thư ngửi thấy mùi gỗ mun quen thuộc cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ mát lạnh trong không khí.
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đối phương nửa ôm cô vào ngực, đôi mắt đen rủ xuống nhìn cô, trầm mặc không nói, màu mắt đen thâm trầm khó đoán.
“Ngôn tổng?”. Hàn Cẩm Thư chớp mắt, “Sao anh cũng ở đây?”.
Cô vừa dứt lời, giọng nữ tươi mát dễ nghe mang theo ý cười vui mừng và dịu dàng truyền đến bên tai: “Ngôn Độ?”.
Hàn Cẩm Thư được ôm trong ngực Ngôn Độ quay đầu lại.
Trần Tình Sa chậm rãi đi tới, hai má ửng đỏ, e lệ ngượng ngùng, nào còn giống nữ minh tinh nóng bỏng trên tivi, rõ ràng chỉ là một cô gái thẹn thùng khi đứng trước người trong lòng.
Hàn Cẩm Thư hiểu ra, hai người này hẳn là đi cùng nhau. Hàn Cẩm Thư cực kỳ tự giác, cô trụ vững thân mình, nhích người thoát khỏi cái ôm ấm áp của Ngôn Độ. Thế nhưng cô tránh trái tránh phải, ngọ ngoạy thế nào vẫn không nhích ra được.
Hai vòng tay của Ngôn Độ ôm lấy cô, chặt muốn nghẹt thở.
Hàn Cẩm Thư hoang mang, khó hiểu ngẩng cổ quắc mắt với anh, dùng ánh mắt nói: Anh làm gì thế, không sợ Trần Tình Sa ghen à?
Ngôn Độ không hề đáp lại ánh mắt của Hàn Cẩm Thư. Anh quan sát cô vài giây, tay phải khẽ nâng lên nhẹ nhàng áp lên trán cô.
Quả nhiên nóng rẫy.
Ngôn Độ: “Còn đi được không?”.
Hàn Cẩm Thư: “?”
Hàn Cẩm Thư: “Có thể, anh hỏi chuyện này làm gì…”.
Lời còn chưa dứt, cả người cô bỗng nhiên bị Ngôn Độ bế bổng.
Hàn Cẩm Thư bất ngờ, hoảng hốt nói: “Này, anh điên à!”. Làm gì đây chứ? Tự nhiên ôm kiểu công chúa trước mặt bàn dân thiên hạ, sao lại bắt chước mấy tổng tài bá đạo trong mấy truyện ngôn tình não tàn thế này.
Ngôn Độ: “Có bệnh là em đó”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Anh trầm mặt ôm cô đi thẳng ra cửa, ngữ khí không tốt: “Bị sốt còn chạy lung tung, có phải em muốn anh tức chết không”.
…
Câu nói của Ngôn Độ khiến Hàn Cẩm Thư ngây ngốc ngộ ra điều gì đó.
Bị sốt?
Chẳng trách cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người khó chịu, thì ra là bị sốt. Có thể lẽ trưa nay mở điều hòa quá thấp để ngủ, lại không đắp chăn nên cô mới nhiễm lạnh.
Nhưng mà, dù cô có bị sốt đi chăng nữa thì anh cũng không cần đột nhiên bế cô đi chứ.
“Em và đối tác ăn cơm ở đây, có chạy lung tung đâu”. Hàn Cẩm Thư nói, lại bắt đầu vùng vẫy, “Anh thả xem xuống, em không thể đi trước mà không chào hỏi người ta được”.
Ngôn Độ nói: “Tinh thần chuyên nghiệp của Viện trưởng Hàn thật khiến người ta cảm động”.
“Cảm động thì thả em xuống đi”. Chuyện này thì chuyên nghiệp nỗi gì, chỉ là lễ nghi giao tiếp cơ bản mà thôi.
Nếu là ngày thường thì Hàn Cẩm Thư đã hờn dỗi bỏ về rồi, nhưng bây giờ cô đang mệt mỏi, không có nhiều sức mà đối phó với Ngôn Độ.
Ngôn Độ rủ mắt nhìn cô, đôi mày chau lại, trầm giọng nói: “Bây giờ em phải uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Hàn Cẩm Thư, em nghe lời đi”.
“Em biết, em quay lại chào bọn họ rồi đi”.
Hàn Cẩm Thư xụ mặt, học theo anh nói: “Ngôn Độ, anh cũng nghe lời đi”.
Hai ánh mắt giao nhau.
Ngôn Độ lạnh lùng, Hàn Cẩm Thư lại bình tĩnh.
Ánh mắt giao tranh tóe lửa, giằng co không ai chịu nhường ai khiến không khí căng như dây đàn.
Hàn Cẩm Thư hiểu rõ vị này của nhà họ Ngôn rất cao ngạo, làm việc dứt khoát, nói dễ nghe thì là “Thủ đoạn quyết liệt” nhưng thực ra là ngang ngược không nói lý lẽ.
Thường ngày cô sống khá mềm mỏng, phần lớn thời gian đều không so đo với anh, chỉ muốn duy trì bề ngoài hài hòa với Ngôn Độ.
Nhưng nếu anh can thiệp vào công việc của cô, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Hàn Cẩm Thư đã tính sẵn, nếu Ngôn Độ nhất quyết muốn đưa cô đi, cô sẽ không ngại làm ầm ĩ với anh trước mặt mọi người.
Thế nhưng, giằng co kết thúc, điều Hàn Cẩm Thư không ngờ là Ngôn Độ lại chấp nhận nhượng bộ.
Anh hơi cúi người thả cô xuống, động tác cô cùng nhẹ nhàng.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy cả người khó chịu, chân vừa chạm đất đã vịn tường, lắc đầu cho tỉnh.
Cô nghe thấy Ngôn Độ hỏi: “Em ở phòng nào”.
Hàn Cẩm Thư trả lời: “Quỷ Họa, rất gần nhà vệ sinh”.
Ngôn Độ: “Được. Em quay vào đó chào hỏi xong liền đi ra, anh ở đây chờ em”.
Hàn Cẩm Thư vô cùng kinh ngạc, biểu cảm trên mặt cực kỳ vi diệu. Cô hơi liếc mắt nhìn Trần Tình Sa ở cách đó không xa, động tác hoàn toàn theo bản năng.
Mỹ nhân rất đẹp, bóng dáng lẻ loi cô độc, vòng veo tinh tế, váy đỏ quyến rũ, tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Trần Tình Sa ngẩn ngơ nhìn bọn họ ở bên này, ánh mắt có vài phần tò mò, thêm vài phần buồn bã.
Thấy vậy, Hàn Cẩm Thư nói với Ngôn Độ: “Anh không cần đưa em đi. Em bị cảm nhẹ thôi, lát nữa em tự đi mua thuốc là được”.
Ngôn Độ trả lời ngắn gọn: “Tóm lại em có vào chào hay không”.
“Có có có”. Đành vậy, thích đưa thì đưa, Hàn Cẩm Thư cũng mặc. Dù sao thì xưa nay bạo quân chưa bao giờ sắp xếp chuyện gì theo lẽ thường cả, bất kể chuyện gì khác thường đặt trên người Ngôn Độ đều trở thành bình thường.
Hàn Cẩm Thư trở lại phòng tiệc, không hề chú ý đến biểu cảm của Trần Tình Sa.
Mấy người Tôn Hiểu Giai đang chơi trò chơi với chủ tịch Phạm, vừa có rượu ngon vừa có mỹ nhân bên cạnh, dĩ nhiên ông ta chơi cực kỳ vui vẻ, liên tiếp cụng ly với Tôn Hiểu Giai, cười đến nỗi mỡ trên người không ngừng run lên.
Có thể thấy tửu lượng của Tôn Hiểu Giai rất tốt, uống vài bình rượu trắng rồi mà cô ta vẫn tươi cười như hoa, đọc hết một đoạn “Phượng hoàng trên tường đỏ”.
Thấy Hàn Cẩm Thư quay lại, ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức đổ dồn vào cô.
Chủ tịch Phạm lớn tiếng nói: “Viện trường Hàn đi lâu quá, ít nhất cũng phải phạt ba ly!”.
Hàn Cẩm Thư cười xin lỗi với mấy người, nói: “Ngại quá, chủ tịch Phạm, Tôn tiểu thư, tôi hơi sốt, trong hơi khó chịu nên xin lỗi hôm nay không tiếp mọi người được nữa. Hôm khác tôi sẽ mời các vị ăn cơm”.
Mấy người trong phòng lập tức sôi nổi quan sát Hàn Cẩm Thư, thấy sắc mặt cô không tốt, biết cô không nói dối nên cũng tỏ vẻ thông cảm.
“Được được, Viện trưởng Hàn cứ về nghỉ ngơi trước”. Tôn Hiểu Giai rất lịch sự, đứng dậy muốn đỡ Hàn Cẩm Thư, “Không biết Viện trưởng Hàn ở chỗ nào? Tôi gọi người đưa cô về”.
Hàn Cẩm Thư vội xua tay nói không cần.
Lúc này chủ tịch Phạm cũng đứng lên, lấy di động ra đưa tới trước mặt Hàn Cẩm Thư, nói: “Hàn tiểu thư, chúng tôi sau này cũng muốn khai thác hạng mục làm đẹp, kết bạn Wechat nhé, sau này có cơ hội sẽ hợp tác”.
Bây giờ Hàn Cẩm Thư chỉ muốn chuồn thật nhanh nên đành phải kết bạn với ông ta.
“Được, được”. Chủ tịch Phạm cười không khép được miệng, “Sau này Hàn tiểu thư chính là bạn của tôi, có việc gì cần cứ nói”.
Hàn Cẩm Thư: “Hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác với Trục Nhật, mọi người cứ chơi thoải mái, tôi về trước”. Nói xong, cô không nán lại lâu mà lập tức xoay người đi ra cửa.
Cô xách túi, vịn tường, mơ màng đi dọc theo hành lang, cảm thấy mỗi bước chân đều như dẫm lên bông.
Mơ hồ nhìn thấy bóng dáng phía trước.
Là Ngôn Độ.
Anh chỉ lặng lẽ đứng ở chỗ cũ, không làm gì khác.
Hàn Cẩm Thư hắt xì một cái, đến khi hoàn hồn thì cánh tay cô đã bị anh nắm chặt. Ngươi cô cứng đờ giây lát, vô thức xoa mũi, không còn cự cãi gì nữa mà mặc ý Ngôn Độ dắt mình rời khỏi nhà hàng.
…
Lên xe, Hàn Cẩm Thư vừa chui vào hàng ghế sau đã nhoài người ra ngủ. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có thứ gì đắp lên người mình.
Mí mắt nặng trĩu giống như bị hồ dính chặt. Cô ngủ một lát, cố gắng mở mắt ra mới phát hiện thứ mà mình coi là chăn chính là áo khoác bộ âu phục của Ngôn Độ.
Lúc này Ngôn Độ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu ngồi trên ghế lái, im lặng lái xe.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay anh lại tự lái xe? A Kiệt đâu?”.
“Cậu ta nói vợ mới sinh, đi bệnh viện chăm vợ, xin nghỉ phép một tuần”. Ngôn Độ thuận miệng trả lời.
“Ồ, có cơ hội chúc mừng anh ta giúp em”.
Hàn Cẩm Thư nói xong chợt cảm thấy do dự: Nếu là A Kiệt lái xe thì cô còn có thể yên tâm đánh một giấc ngủ ngon, nhưng hiện tại tài xế lại đổi thành tổng tại cao quý đây, ngủ còn ngon được nữa không?
Giữa lúc cô còn rối rắm, Ngôn Độ bỗng nhiên mở miệng nói: “Chờ anh một lát”.
Nói xong, Ngôn Độ dừng xe bên đường, đẩy cửa xuống xe. Hàn Cẩm Thư buồn ngủ không chịu nổi, chỉ mơ màng thấy Ngôn Độ đi vào một hiệu thuốc. Ít giây sau, cô không chịu được hai mắt mỏi mệt, hoàn toàn thiếp đi.
…
Nhà hàng cách căn hộ rất gần, Ngôn Độ lái xe mười lăm phút đã về đến nhà.
Anh đỗ xe vào gara ngầm, tắt động cơ, xách túi thuốc đặt ở ghế phụ, xuống xe mở cửa ghế sau.
Hàn Cẩm Thư đắp chiếc áo khoác âu phục, cuộn mình trên ghế, đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt tái chợt, vài sợi tóc buông xuống trước mặt, trông rất có cảm giác xinh đẹp dễ vỡ.
Ngôn Độ khom lưng, duỗi tay vỗ cánh tay Hàn Cẩm Thư, nhẹ giọng gọi: “Hàn Cẩm Thư?”.
Anh gọi liên tiếp ba tiếng, cô ngủ rất sâu, không hề có phản ứng. Anh vươn tay ôm cô lên, chân dài đá ra sau đóng cửa xe.
Trở về nhà, Ngôn Độ ôm Hàn Cẩm Thư về phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó lấy thuốc hạ sốt trong túi vừa mua, pha thuốc theo liều lượng trong hướng dẫn rồi đặt tới bên giường.
Anh ngồi ở mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ không được an ổn, giọng nói vô thức dịu dàng hơn rất nhiều: “Hàn Cẩm Thư, dậy uống thuốc nào”.
Hàn Cẩm Thư bây giờ chỉ muốn ngủ, ai muốn quấy rầy giấc ngủ của cô là cô muốn đánh người đó. Trong lúc mơ ngủ, cô bực bội lắc đầu, cựa mình, cả khuôn mặt quay quắt sang một bên.
Ngôn Độ cúi đầu sát lại, cánh tay trái nhẹ nhàng nâng cổ cô, ôm nửa người trên của cô vào lòng.
Cũng may Hàn Cẩm Thư vẫn phối hợp uống thuốc.
Đút thuốc xong, anh đặt cô nằm thẳng xuống giường, còn mình thì đứng dậy vào phòng tắm.
Thuốc hạ sốt rất đắng.
Thuốc vừa vào miệng đã khiến Hàn Cẩm Thư tỉnh táo chút ít. Trong lúc mê man, cô nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng tắm, hình như có ai đó đang hứng nước.
Ồn quá đi mất.
Cô đưa tay dụi mắt, kéo chăn vùi mình bên trong.
Lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, chợt chăn ấm bị người ta xốc lên. Hàn Cẩm Thư khó chịu, vừa định phản kháng thì đột nhiên cảm thấy có người đang cởi cúc áo của cô.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Lần này thì thật sự Hàn Cẩm Thư không nhịn được nữa, hăng máu ngồi bật dậy.
Cô mở trừng mắt, đập vào bàn tay đang cởi cúc áo mình của Ngôn Độ, khuôn mặt tràn đầy giận dữ lẫn xấu hổ đan xen: “Em đã ốm rồi mà anh còn thú tính quá độ? Ngôn Độ, làm người đừng quá đáng quá”.
Không khí thoáng chốc im lìm chết chóc.
Ngôn Độ ngồi thẳng bên mép giường đối diện với cô giây lát, thần sắc tỏ vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
Anh nhìn cô chằm chằm, thong thả giơ tay trái lên, nhướng mày cho cô nhìn đồ vật trong tay mình.
Hàn Cẩm Thư chăm chú nhìn lại.
Há?
Cô lập tức quay đầu, lúc này mới chú ý một chậu nước âm đang bốc hơi được đặt trên tủ đầu giường, hoàn toàn ăn khớp với chiếc khăn bông ấm nóng trong tay Ngôn Độ.
“Bị sốt phải dùng nước ấm lau người, làm vậy có thể hạ nhiệt độ cơ thể tự nhiên”. Mấy chữ thản nhiên bay đến bên tai, “Anh cho rằng đây là kiến thức thường thức ai cũng biết chứ”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư ỉu xìu héo hon, lửa giận nháy mắt đã bị dập bằng sạch, còn lại chỉ là xấu hổ và lúng túng. Cô túm chăn, phình má, nhất thời không biết nên nói gì.
Đang lúc không biết giấu mặt đi đâu thì chiếc khăn ấm đã đắp lên trán cô.
Vừa ướt vừa nóng, cực kỳ thoải mái.
Hàn Cẩm Thư vô thức giơ tay giữ chiếc khăn không cho nó rơi xuống.
Ngôn Độ hơi rủ mi, ung dung cởi nút cổ tay áo sơ mi, xắn tay áo lên cao. Hàn Cẩm Thư ngây ngốc quan sát động tác của anh, xương cổ tay thon gầy rắn chắc, lạnh lẽo xinh đẹp nhưng rất có lực. Ma xui quỷ khiến cô cảm thấy bản thân mình quả thật có số hưởng.
Chỉ xắn tay áo thôi cũng có thể khiến người khác say mê, gợi cảm mà lạnh nhạt, tuyệt thế vô song, độc nhất vô nhị.
Cô vẫn chưa nhìn xong nhưng Ngôn Độ đã lên tiếng nói: “Vừa hay em tỉnh, không muốn anh giúp thì em tự làm đi”.
Hàn Cẩm Thư mù mờ: “Muốn em làm gì?”.
“Anh phải lau người cho em”. Ngôn Độ nhướng mắt nhìn cô, ngay khoảnh khắc ấy, vẻ mặt cùng ngữ điệu của anh cứ như bị mẹ Bùi Uyển Từ nhập vào vậy: “C ởi quần áo ra”.