Come Lie With Me
Chương 10
Dione lùi giật lại, đôi mắt vàng kim của nàng lóe lên. “Có phải mọi đàn ông đều dùng đến sức mạnh khi phụ nữ họ không sẵn sàng không?” nàng nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Em cảnh báo anh, Blake, em sẽ chống lại đấy. Có thể em không dừng anh lại được nhưng em sẽ khiến cho anh đau.”
Anh cười nhẹ. “Anh biết em có thể.” Anh nâng một nắm tay của nàng kề lên môi mình, nơi anh hôn lên từng khớp ngón một. “Em yêu, anh không định dùng sức cưỡng bức em. Anh sẽ hôn em và cho em biết em đáng yêu biết bao, và anh sẽ làm mọi thứ anh có thể để mang lại sự thỏa mãn cho em. Lần đầu tiên là của anh, em nhớ chứ, nhưng lần thứ hai sẽ dành cho em. Chẳng lẽ em nghĩ anh không thể cho em thấy ư?”
“Anh đang cố quyến rũ em,” nàng ngắt lời.
“Mmmm. Nó có hiệu quả không?”
“Không!”
“Chết tiệt. Thế thì anh sẽ phải thử biện pháp khác, đúng không?” anh lại cười, ấn bờ môi ấm áp lên nắm tay nàng. “Em quá ngọt ngào, thậm chí cả khi em nổi điên với anh.”
“Em không hề!” nàng phản đối, hầu như bị xúc phạm bởi lời tán dương của anh. “Chẳng có một cái xương ‘ngọt ngào’ nào trên người em hết!”
“Em có mùi thật ngọt ngào,” anh phản công. “Và cũng có vị thật ngọt ngào nữa. Và cảm giác về em là một sự tra tấn ngọt ngào. Tên em đáng lẽ nên là Champagne thay vì Dione bởi em khiến anh say ngây ngất đến chẳng biết mình đang làm gì nữa.”
“Nói dối.”
“Anh đã tìm kiếm sự kích động như thế nào trước khi anh gặp em nhỉ?” anh chế giễu hỏi. “Đấu lại với em khiến cho việc leo núi chỉ là một thứ mờ nhạt.”
Sự thích thú trong giọng anh quả là quá sức chịu đựng của nàng. Nàng quá bối rối và khổ sở, nhưng anh có vẻ lại nghĩ nó hài hước. Nàng quay đầu giấu đi hai hàng lệ đang chực trào ra. “Em mừng là anh cũng thấy nó thú vị thế.”
“Chúng ta sẽ nói về nó sau,” anh nói, rồi hôn nàng. Nàng cứng nhắc trong tay anh, từ chối để môi mình mềm đi và tan chảy với anh. Sau một lúc anh lùi lại.
“Em không muốn anh chút nào à?” anh thì thầm, dụi mũi vào tóc nàng. “Đêm qua anh làm em đau à? Có chuyện gì không ổn vậy?”
“Em không biết đang có chuyện gì nữa!” nàng quát lên. “Em không hiểu em muốn gì hay anh muốn gì. Em không hiểu luật của trò chơi này và em không thích thế!” Sự thất vọng nàng cảm thấy ở mình và ở anh lớn dần trong nàng, nhưng đó chính là sự thật. Đầu óc nàng đang rối tung đến mức nàng chẳng thấy dễ chịu chút nào. Nàng cảm thấy bạo lực, nhưng không biết cho nó thoát ra thế nào. Nàng đã từng bị cưỡng bức, bị tổn thương, và dù bao nhiêu năm đã trôi qua, lúc này cơn giận dữ mới thoát ra được cái hầm băng sâu thẳm nơi nàng đã nhốt những cảm xúc của mình.
Nàng muốn làm anh đau, muốn đánh anh, bởi anh là một người đàn ông, là tượng trưng cho những thứ đã xảy ra với nàng, nhưng nàng lại biết rằng anh vô tội, ít nhất là về chuyện đó. Tuy nhiên, đêm qua anh đã thống trị nàng, thao túng nàng cả bằng những lời nói dối và những lời nói thật. Bây giờ anh ta lại đang muốn thao túng nàng lần nữa.
Nàng tức giận xô anh, đẩy anh lăn ra nằm ngửa. Trước khi anh có thể làm bất kì hành động nào, nàng đã trèo lên người anh, khuôn mặt nàng căng ra bởi sức mạnh nguyên sơ của cảm xúc. “Nếu có bất cứ hành động quyến rũ nào ở đây thì tôi sẽ là người làm điều đó!” Nàng đe dọa anh. “Khốn kiếp anh! Đừng có hòng mà dám cử động!”
Đôi mắt xanh lục của anh mở lớn, một biểu hiện đầy hiểu biết lướt qua mặt anh. “Anh sẽ không” anh hứa, giọng hơi khàn.
Với một tiếng gầm gừ thỏa mãn, nàng tấn công anh, sử dụng miệng, tay và cả cơ thể nàng. Nàng chưa bao giờ có được bản năng giới tính của một nàng đàn ông, nhưng giờ người đàn ông này đã tự hiến tế bản thân anh, và nàng khám phá anh với sự đói khát dữ dội. Nàng đã biết nhiều phần trên cơ thể anh: sức mạnh của những lớp cơ săn chắc dưới những ngón tay nàng, sự thô ráp từ những sợi lông trên ngực và ở chân anh; mùi hương nam tính khiến đồng tử nàng mở lớn. Nhưng lúc này nàng khám phá vị của anh khi nàng gặm nhấm vành tai anh, cằm anh, miệng anh; nàng nhấn môi mình lên phần mềm mại nơi thái dương anh và cảm nhận từng nhịp đập điên cuồng tại đó. Nàng hôn đôi mắt anh, yết hầu mạnh mẽ ở cổ anh, đường dốc ở vai anh, nơi nhạy cảm dưới khuỷu tay anh.
Bàn tay anh xoắn lại khi lưỡi nàng lướt qua chúng, rồi anh rên lên khi nàng ngậm lấy những ngón tay anh. “Nằm yên!” nàng nói dứt khoát, chuồi thấp xuống. Nàng không muốn có gì quấy rầy sự tập trung của mình. Khi nàng tìm hiểu anh, cả cơ thể nàng trở nên sống động, ấm áp và nóng bừng lên như thể có thứ gì đó bị đóng băng đã lâu nay đang dần tan ra. Nàng di chuyển lên trên, liếm xương đòn của anh, rồi lưỡi nàng uốn lượn xuyên qua lớp lông cho đến khi nàng tìm thấy hai núm vú bé xíu ẩn trong đó. Chúng đã săn lại, cứng như những viên kim cương nhỏ. Nàng cắn chúng khiến anh rùng mình hoang dại.
Cái bụng phẳng lì của anh, nổi lên những lớp múi giờ đây quặn lại dưới từng cái động chạm từ nàng, nài xin cái miệng cướp bóc của nàng. Nàng theo dấu lớp lông xuống thấp hơn, chơi một trò chơi ướt át với rốn anh, rồi trượt xuống nữa. Mái tóc mượt mà của nàng kéo trên người anh khi nàng hôn hai chân anh từ đùi tới tận bàn chân, cắn vào phần sau của đầu gối, chơi đùa bằng lưỡi mình dọc mu bàn chân, rồi lại trở lên.
Anh đang run rẩy dữ dội đến từng múi cơ một, cả người anh cong lên đến mức chỉ còn gót chân và vai anh là còn chạm vào giường. Anh đang ghìm chặt lấy cột giường, hai tay gân lên trong sự mê ly đầy tra này. “Làm ơn…làm ơn!” anh khàn giọng cầu xin. “Chạm vào anh! Khốn kiếp, anh không thể chịu thêm nữa!”
“Có, anh có thể!” nàng nhấn mạnh, hổn hển lấy hơi. Nàng chạm vào anh, bàn tay nàng khám phá anh, vuốt ve anh, và một âm thanh gần giống tiếng sói tru vỡ òa từ cổ họng anh.
Bất thình lình, nàng biết. Cái sức mạnh sống động, cái quyền lực dịu dàng ấy chỉ được chứa đựng tại một nơi, ấy là chiều sâu bí hiểm của sự nữ tính trong nàng. Đàn ông và đàn bà, họ được tạo ra để kết hợp với nhau, hai nửa cùng nhau làm thành một khối hoàn thiện. Nàng chợt thấy khó thở, choáng váng như thể cả thế giới vừa đảo lộn và chẳng còn gì giống với trước kia được nữa.
Cơ thể anh cong lên như cánh cung, căng cứng và đau đớn. “Chiếm lấy…anh!” anh rít lên, vừa van xin vừa đòi hỏi. Dione nở một nụ cười bừng sáng đầy bí ẩn khiến anh gần như thăng hoa vì niềm vui tỏa sáng trong nụ cười ấy.
“Vâng,” nàng nói, và trèo lên người anh với một sự dịu dàng đến đau đớn. Nàng chấp nhận anh dễ dàng. Anh hét lên nhưng vẫn nằm im, để cho nàng cử động như nàng muốn. Nàng nhìn anh, và đôi mắt vàng kim gặp đôi mắt lục, trao đổi với nhau không lời. Nàng kinh sợ cảm giác đúng đắn của sự kết hợp giữa họ, trước sức nóng hừng hực của đam mê bắn xuyên qua cơ thể. Tất cả rào chắn đều đã tan biến. Nỗi sợ hãi và những cơn ác mộng đã ngăn nàng khỏi sự sung sướng từ phép màu của việc trao bản thân cho người đàn ông nàng yêu cũng đã biến mất. Nàng ưa thích khoái cảm nhưng những việc xảy ra đã dạy nàng từ chối cái phần đó của con người nàng. Không còn như thế nữa. Ơn trời, không còn như thế nữa. Anh đã giải phóng nàng, không chỉ cho phép nàng được là chính mình mà còn có thể hãnh diện về người đàn bà chình là nàng. Điều đó hiển hiện trong cái nhìn lạc lối, mê đắm, trong những chuyển động nhấp nhô lơ đãng của cơ thể anh.
Nàng say sưa với anh. Nàng tôn sùng anh, sử dụng anh, nàng ngập sâu trong dòng xoáy cảm giác và sẵn sàng chết chìm trong đó. Nàng bị thiêu đốt bởi sức nóng từ chính cơ thể mình khi khoái lạc trở nên không thể chịu nổi, nhưng nàng lại không thể dừng lại. Những tiếng rên và tiếng kêu hổn hển thoát ra từ cổ họng anh khi anh chiến đấu để giữ lấy sự kiểm soát hòa lẫn với tiếng kêu khoái cảm từ nàng, cho đến khi khoái cảm đó trở thành một ngọn lửa hoang dại và nàng bị thiêu rụi bởi nó. Nàng nghe thấy một tiếng kêu không lời vang lên kéo dài trông bầu không khí ban đêm mà không nhận ra nổi âm thanh đó là từ nàng, cũng không nhận ra là nó sau đó được hòa cùng bởi tiếng kêu trầm đục khi cuối cùng Blake cũng giải phóng bản thân khỏi sự tra tấn ngọt ngào. Nàng rơi xuống, sâu thật sâu, rồi yếu ớt nằm dài lên trên người anh. Anh vòng cánh tay lên và ôm nàng, giữ nàng thật an toàn, chắc chắn tại đó.
Anh hôn nàng, môi anh di chuyển khắp gương mặt nàng trước khi đậu xuống môi nàng và uống vào say mê. Lưỡi nàng gặp lưỡi anh, và họ nằm đó cùng nhau trao đổi những nụ hôn nhàn nhã mệt mỏi.
“Em đã xé tan anh ra,” anh lẩm bẩm.
“Rồi em đã gắn anh lại rồi,” nàng ngái ngủ đáp trả.
“Anh đang không nói đến Humpty Dumpty* đâu, quý cô mồm mép ạ. Anh đang nói về cái mà em đã làm với anh cơ.”
(*Humpty Dumpty : một bài hát cổ của trẻ con Anh nói về một quả trứng tên là Humpty Dumpty bị rơi xuống từ trên bờ tường)
“Anh không thích à?”
“Anh thích điên lên ấy chứ.” Một tiếng khúc khích phát ra từ lồng ngực anh “Cứ như là em còn phải hỏi nữa ấy.” Rồi anh nghiêm túc trở lại và gạt mớ tóc khỏi mặt nàng để anh có thể đọc được mắt nàng. “Em có thấy thích không?”
Nàng mỉm cười và dụi đầu vào anh. “Cứ như anh còn phải hỏi nữa ấy.”
“Không có lúc nào em thấy khó chịu chứ, còn những khoảng khắc tệ nữa không?”
“Không hề,” nàng trả lời và ngáp.
“Khỉ thật, em đang tính ngủ biến đi đấy à?” anh giả vờ phẫn nộ, nhưng hai tay anh lại dịu dàng vuốt ve nàng. “Em mệt rồi đúng không? Vậy thì ngủ đi em yêu. Anh sẽ ôm em. Đừng cử động gì cả, anh muốn được ở trong em suốt cả đêm.”
Nàng đáng lẽ phải đỏ mặt, tuy nhiên nàng đã quá mệt, quá thỏa mãn, và anh là một cái giường thật tuyệt vời. Nàng mềm nhũn, phủ lên người anh, được bảo vệ bởi anh. Nàng dễ dàng chìm vào giấc ngủ với tiếng tim anh đập đều đều bên tai.
Anh đánh thức nàng lúc bình minh bằng những cử động chậm rãi âu yếm. Căn phòng lúc này lạnh cóng nhưng họ lại ấm áp do được sưởi ấm bằng sự kích thích đang dần hình thành bên trong. Không hề gấp gáp, cũng chẳng cần vội vàng. Anh nói chuyện với nàng, trêu chọc nàng, kể những câu chuyện hài hước khiến nàng cười, và tiếng cười của nàng bằng cách nào đó đã làm tăng thêm sức nóng ở bên trong nàng. Anh biết rõ cơ thể nàng cũng như nàng hiểu rõ cơ thể anh, biết cách chạm vào nàng thế nào để khiến nàng cong lên vì khoái cảm, biết cách dần dần đưa nàng đến cực đỉnh thỏa mãn. Niềm tin của nàng là một vật hữu hình giữa họ, hiển hiện trong đôi mắt trong vắt, lấp lánh của nàng khi nàng cho phép anh đối xử với nàng theo cách anh muốn. Thậm chí cả lúc anh lăn nàng nằm ngửa, đè lên nàng bằng trọng lượng của anh, thì nỗi sợ hãi xưa cũ cũng chẳng hề phủ bóng lên niềm vui của nàng. Anh đã giành được niềm tin của nàng vào đêm trước khi anh hiến dâng cơ thể mình khiến cho nàng có thể hưởng thụ khoái lạc. Giờ thì làm sao nàng có thể từ chối không cho anh hưởng khoái lạc từ nàng?
Nàng cũng nhận được khoái cảm, một khoái cảm sâu sắc và rực rỡ khiến cho nàng nín thở. Nó quá mãnh liệt đến mức làm nàng gần như hét lên lời yêu anh, nhưng nàng nghiến chặt răng ngăn lại những từ này. Thời gian bên anh thật là quý giá nhưng cũng sẽ qua nhanh, vì thế không cần phải đè nặng lên anh một tình cảm mà anh không thể đáp trả.
“Anh rất muốn ở trên giường với em cả ngày,” anh thì thầm lên làn da mềm mại của nàng. “Nhưng Alberta sẽ lên đây sớm thôi nếu chúng ta không thò mặt ra. Ngày hôm qua bà ấy đã lo lắng về em, cũng nhiều gần bằng anh vậy.”
Nàng lùa bàn tay vào mái tóc dày sẫm mầu của anh. “Vì sao anh lại lo lắng? Anh biết tại sao em khó chịu mà.”
“Bởi vì anh chưa bao giờ muốn làm em buồn. Anh không muốn làm em nhớ lại những việc đã khiến em đau đớn nhưng anh đã làm điều ấy. Em đã quá nhợt nhạt và lạnh lùng.” Anh hôn lên đường dốc hấp dẫn ở vú nàng và mỉm cười khi thấy sự hưởng ứng lăn tăn có thể nhìn rõ dưới làn da nàng.
Họ cùng nhau tắm rửa. Sau đó anh nằm ườn ra trên giường chỉ đạo nàng mặc quần áo. Anh muốn nàng mặc lại cái quần short bó sát gợi cảm nàng đã mặc trước đây, mắt anh long lanh khi anh ngắm nàng xỏ chúng vào. Anh quay trở lại phòng mình để mặc đồ. Khi anh đến phòng nàng anh hoàn toàn trần truồng thì khi quay trở lại phòng anh cũng trần truồng y như thế, bước đi qua hành lang chậm rãi nhưng ngày càng đầy tự tin và duyên dáng. Những giọt nước mắt hãnh diện ngập đầy mắt nàng khi nàng ngắm anh.
“Hôm nay là một ngày đẹp trời,” Alberta nói với một sự ranh mãnh kì lạ khi bà phục vụ bữa sáng, và việc Alberta tán gẫu thật bất thường đến nỗi Dione phải liếc bà sắc bén, tuy nhiên vẫn không đọc được gì trên khuôn mặt khắc kỉ của người phụ nữ.
“Đẹp thật,” Blake nghiêm trang lặp lại và gửi Dione một nụ cười chậm rãi khiến máu trong người nàng bắt đầu chảy rần rật.
Hôm đó họ tập luyện cực kì nhàn nhã và ngắn một cách khác thường. Blake dường như thích thú với việc ngắm nhìn nàng hơn nâng tạ hay luyện đi. Anh hoàn toàn thư giãn, sự thỏa mãn tỏa ra từ anh như thể ánh sáng rực rỡ. Thay vì hạ tốc độ làm việc, Dione lại la mắng anh vì tập luyện quá ít. “Em sẽ giảm khẩu phần thức ăn của anh xuống đấy nếu anh chỉ làm được có thế này thôi.”
“Thế nào cũng được,” anh lẩm bẩm, mắt dán chặt lên chân nàng. “Em là sếp.”
Nàng bật cười và bỏ cuộc. Nếu anh không tập nặng thì anh cũng có thể đi dạo. Thời tiết gần đây đã ấm hơn nên họ tản bộ xung quanh vườn; anh chỉ vòng cánh tay quanh eo nàng để trợ giúp. Nàng để ý thấy anh đã ít tập tễnh hơn, thậm chí chân trái của anh đã bước đi mà không còn lê nhiều như trước đây nữa.
“Anh đang nghĩ,” anh nói khi họ quay lại nhà. “Không cần phải đợi đến tận đầu năm sau để quay trở lại làm việc nữa. Anh sẽ quay lại làm việc vào thứ hai. Anh sẽ làm quen lại với nơi làm việc và tình hình công việc trước khi Richard đi.”
Dione dừng lại nhìn chằm chằm vào anh, gò má nàng nhợt đi. Anh trông thấy biểu hiện đó và hiểu nhầm nó; anh cười khi anh ôm chặt nàng vào anh. “Anh sẽ không làm mình đau đâu,” anh cam đoan với nàng. “Anh sẽ chỉ làm việc vào buổi sáng. Một nửa ngày, anh hứa. Rồi anh sẽ về nhà và lại giao phó mình cho em, và em có thể xoay anh cho đến khi kiệt sức nếu em muốn.”
Nàng cắn môi. “Nếu anh đã có thể quay trở lại làm việc thì sự có mặt của em ở đây sẽ không hề cần thiết nữa,” nàng lặng lẽ nói.
Anh cau mày, vòng tay siết chặt quanh nàng. “Cần quá đi chứ. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi anh, em yêu, bởi anh sẽ không để em làm thế đâu. Em là một phần của anh. Chúng ta đã bàn chuyện này một lần rồi, và cũng đã quyết định. Em sẽ ở lại đây.”
“Mình chưa quyết định gì cả,” nàng phủ nhận. “Em phải làm việc, để nuôi thân-”
“Trong mọi trường hợp hãy cứ làm việc nếu em muốn,” anh cắt ngang. “Nhưng em không phải đi làm. Anh có thể nuôi em.”
Nàng giật lùi lại, màu sắc phẫn nộ nhuốm đầy khuôn mặt nàng. “Em không phải là gái gọi,” nàng cáu kỉnh. “Hay một con chó cảnh.”
Anh đặt tay lên hông nàng. “Anh hoàn toàn đồng ý điều đó, nhưng anh không hề nói đến bất kì điều gì trong hai thứ trên,” anh nói, cũng ngày càng cáu kỉnh. “Anh đang nói đến hôn nhân, quý cô, về cái phần “cho đến khi cái chết chia lìa hai ta” ấy.”
Nàng không thể hoảng hốt hơn được nữa ngay cả khi anh có biến thành màu xanh lá trước mặt nàng. Nàng nhìn anh chăm chăm. “Anh không thể có ý đó.”
“Sao anh lại không thể?” anh cáu kỉnh hỏi lại. “Đây thật là câu trả lời tồi tệ cho lời câu hôn duy nhất mà anh đã từng đưa ra đấy.”
Nàng không thể chịu nổi: nàng phá lên cười vì sự giận dữ trong giọng anh, cho dù sâu trong lòng nàng biết anh sẽ sớm quên nàng. Anh vẫn đang bị cuốn vào mối quan hệ bệnh nhân-bác sĩ mật thiết và bị cô lập, lại còn bị rắc rối thêm bởi những dính líu về thể xác giữa họ. Nàng biết làm tình với anh là một sai lầm, nhưng nàng cũng không thể ngờ rằng anh lại đi xa đến mức cân nhắc chuyện kết hôn.
“Em không thể cưới anh,” nàng nói, lắc đầu để nhấn mạnh sự từ chối của mình.
“Sao lại không?”
“Việc kết hôn sẽ không ổn đâu.”
“Sao lại không ổn? Chúng ta cũng đã sống với nhau gần được nửa năm rồi, và em không thể nói rằng chúng ta không hòa hợp. Chúng ta đã có những khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng ta đã cãi nhau, đúng thế, nhưng đó cũng là một phần của niềm vui. Và em không thể nói là em không yêu anh bởi vì anh biết rằng em yêu anh,” anh kết thúc một cách chặt chẽ.
Dione nhìn chằm chằm anh trong sự kinh hoàng câm nín. Nàng đã rất cố không để anh biết nhưng anh vẫn nhìn xuyên qua qua được hàng rào phòng thủ đáng thương của nàng. Anh đã phá đổ mọi bức tường nàng xây lên. Nàng không thể ở lại nữa. Nàng phải đi ngay, tránh xa khỏi anh khi còn có thể. “Chẳng còn lí do gì để kéo dài chuyện này thêm nữa,” nàng nói, kéo mình ra xa khỏi anh. “Em sẽ rời đi ngay hôm nay.”
Một khi đã thoát khỏi cái ôm của anh, nàng biết anh sẽ không thể đuổi kịp nàng. Lương tâm nàng cắn rứt khi bỏ anh ở lại một mình và anh phải tự đi về nhà – nếu anh ngã thì sao? Nhưng nàng đang bị ma dẫn lối quỷ đưa đường, và ma quỷ thì đang thúc giục nàng một cách không thương tiếc. Nàng đi thẳng về phòng, bắt đầu lôi quần áo của mình ra. Nàng làm việc nhanh nhẹn và hiệu quả; nàng đã xếp tất cả quần áo của mình lên giường thành những xấp gọn ghẽ thì lại nhớ ra đám quần áo nàng mới mua khiến nàng không thể nhét hết mọi thứ vào vừa hai vali của mình. Nàng hoặc là phải để chúng ở lại, hoặc là mua thêm một vali nữa. Nếu nàng muốn mua thêm một vali nữa, nàng sẽ phải đi nhờ xe ai đó…không, nàng đã để đầu óc ở đâu vậy? Nàng luôn có thể gọi một chiếc tắc xi. Nàng không cần phải nhờ vả ai cả.
“Dee, em sẽ không đi đâu hết,” Blake nói nhẹ nhàng từ ngưỡng cửa. “Cất hết mọi thứ lại và bình tĩnh nào.”
“Em phải đi. Không còn lí do gì để ở lại.” Anh thật là phí hơi khi bảo nàng bình tĩnh lại. Nàng đang cực kì bình tĩnh, hoàn toàn biết mình đang làm gì.
“Anh không đủ là lý do để em ở lại à? Em yêu anh. Anh đã biết điều đấy một thời gian rồi. Nó ở trong mắt em khi em nhìn anh, trong cái chạm của em, trong giọng nói của em, trong mọi thứ về em. Em làm anh cảm thấy rất nở mũi đấy, em yêu. Và nếu như anh vẫn cần bằng chứng thì anh đã có nó khi em để anh làm tình với em. Em không phải là kiểu phụ nữ trao thân mình cho bất kì người đàn ông nào mà không có tình yêu. Em yêu anh, ngay cả khi em quá bướng bỉnh đến mức em không nói ra miệng với anh .”
“Em đã bảo anh rồi,” nàng nói, giọng nghẹn lại bởi nỗi đau. “Em luôn luôn phải lòng mọi bệnh nhân của mình. Trên thực tế điều đó là cần thiết.”
“Nhưng em không lên giường với tất cả mọi bệnh nhân của em đúng không?”
Anh đã biết câu trả lời. Anh ta không cần được đảm bảo bởi cái lắc đầu nhẹ khốn khổ của nàng hay lời thì thầm “Không”.
“Nó không chỉ từ một phía,” anh rì rầm, lại gần phía sau nàng để quàng tay ôm lấy vòng eo nàng. “Anh yêu em nhiều đến mức đau đớn. Em yêu anh, và anh yêu em; như thế chúng ta kết hôn là điều hết sức tự nhiên.”
“Nhưng anh không yêu em!” nàng thét lên, bị làm cho mất kiểm soát khi nghe những từ quý giá ấy. Thật không công bằng khi nàng bị trừng phạt nhiều thế vì đã yêu anh, nhưng mọi thứ đều có giá của nó. Vì đã dám vượt quá giới hạn, nàng sẽ phải trả giá bằng trái tim mình. Nàng cố thoát khỏi vòng kiềm tỏa của những cơ bắp đang bao quanh mình, nhưng anh đơn giản chỉ siết chặt cái ôm, không đủ để làm đau nàng nhưng nàng lại bị giữ chặt lại. Sau một lúc cố thử mà vô ích nàng thả đầu mình dựa vào vai anh. “Anh chỉ nghĩ là anh yêu em thôi,” nàng khóc, giọng nghẹn lại vì nước mắt đầy cuống họng. “Em đã từng trải qua việc này rồi; một bệnh nhân quá phụ thuộc vào em, quá gắn bó với em đến nỗi anh ta nhầm lẫn cảm giác cần thiết với tình yêu. Nó sẽ không kéo dài lâu đâu, Blake, tin em đi. Anh không thật sự yêu em, chẳng qua em là đồ chơi duy nhất anh có trên sân chơi hiện giờ. Sau khi quay trở lại làm việc anh sẽ nhìn thấy những phụ nữ khác, và mọi thứ sẽ quay trở lại đúng trật tự của nó. Sẽ là ác mộng nếu em kết hôn với anh rồi anh nhận ra tất cả chỉ là sai lầm.”
“Anh là đàn ông,” anh chậm rãi nói. “Có những phụ nữ khác anh đã từng muốn, những phụ nữ đã khiến anh có hứng thú, nhưng hãy tin rằng anh đủ thông minh để biết được sự khác biệt giữa cảm giác của anh về họ và cách mà anh cảm nhận nơi em. Anh muốn được ở bên em, nói chuyện cùng em, cãi nhau với em, ngắm em cười, làm tình với em. Nếu đó không phải là tình yêu, em yêu à, thì sẽ chẳng có ai biết nó khác tình yêu ở chỗ nào nữa đâu.”
“Em sẽ biết được sự khác biệt, và anh cũng thế.”
Anh thở dài nôn nóng. “Em vẫn sẽ không thèm nghe lẽ phải đúng không? Vậy hãy thỏa thuận thế này. Em có sẵn sàng thỏa thuận không?”
Nàng nhìn anh cảnh giác. “Còn tùy.”
Anh vẫn cười ngay cả khi anh lắc lắc đầu. “Căn cứ vào cái kiểu em nhìn anh chắc em nghĩ anh là tên giết người hàng loạt. Chỉ là một thỏa thuận đơn giản thôi. Em nói rằng khi anh ra ngoài nhiều hơn và gặp những người phụ nữ khác và so sánh với em, anh sẽ nhận ra anh chỉ mê mẩn em một chút thôi. Mặt khác, anh nói rằng anh yêu em và sẽ mãi yêu em, mặc kệ cho anh có gặp bao nhiêu phụ nữ đi chăng nữa. Thỏa thuận thế này nhé, tất cả những gì em phải làm là ở yên đây cho tới khi anh có thể tiến hành sự so sánh ấy. Đơn giản chưa?”
Nàng nhún vai, “Em thấy anh có lợi gì ở thỏa thuận này rồi; cách nào thì anh cũng sẽ thắng. Em biết thừa anh đang lên kế hoạch ngủ với em và em thông minh đủ để hiểu rằng nếu em ở lại, đó chính xác là điều sẽ xảy ra. Nếu lúc nào đó anh quyết định rằng đó chỉ là một chút vui thú thoáng qua, thì anh sẽ chẳng mất gì cả, lại có một đối tác trên giường cả trong khi anh suy nghĩ về điều đó.”
“Em cũng được hưởng lợi từ điều đó mà,” anh toe toét.
Tia nhìn đen tối trong mắt anh đã làm lộ anh. Nàng có thể đá anh một phát nhưng dường như anh luôn có thể khiến nàng cười cho dù nàng đang có khó chịu đến thế nào chăng nữa. “Em biết rồi, biết rồi,” nàng nói, bắt đầu khúc khích. “Em buộc phải ngủ với anh.”
“Thỏa thuận này chẳng tệ tí nào,” anh hoàn toàn trơ trẽn trả lời.
“Anh giỏi thuyết phục quá nhỉ, ngài Remington,” nàng nói, vẫn còn cười mặc dù nàng đã cố hết sức nén lại.
“Anh không chỉ giỏi thuyết phục không đâu,” anh nói, với lấy nàng và ôm nàng sát vào anh. Môi anh tìm thấy đường cong nơi cổ họng nàng và nàng rùng mình, hàng mi rủ xuống che đi đôi mắt. “Cứ coi đấy là trị liệu nhé,” anh khuyến khích. “Một kiểu báo đáp lại sự hiểu biết về trị liệu của em. Em cho anh một lý do để sống, và anh sẽ cho em thấy phải sống như thế nào.”
“Tự cao tự đại.”
“Thật thà thôi.”
“Em không thể làm điều này.”
Anh lay nàng, rồi lại kéo sát nàng vào người anh rồi bắt đầu phủ lên môi nàng, tấn công rào chắn là hàm răng nàng, chiếm lấy kho báu phía trong đó. “Em sẽ làm điều này,” anh khăng khăng một cách êm ái. “Vì em yêu anh. Bởi vì anh cần em”
“Thì quá khứ: anh đã cần em. Đấy là trong quá khứ rồi. Giờ anh đã tự thân vận động và anh vẫn làm tốt đấy chứ.”
“Anh sẽ không làm tốt nếu em rời bỏ anh. Anh thề anh sẽ ngồi lại vào cái xe lăn và không thèm bước ra nữa. Anh sẽ không đi làm nữa: Anh sẽ không ăn nữa, không ngủ nữa. Anh cần em chăm sóc anh.”
“Này hiếp không có tác dụng” nàng cảnh báo, cố không lại bật cười.
“Thế thì anh phải thử chiến thuật khác vậy. Làm ơn ở lại với anh. Anh yêu em, và em cũng yêu anh. Nếu em sai thì sao? Sẽ ra sao nếu mười năm nữa anh vẫn còn điên lên vì em như ngày hôm nay? Em sẽ quẳng cơ hội đó đi chỉ bởi vì em sợ phải tin rằng nó có thể sẽ xảy ra?”
Nỗi đau đang làm héo mòn trái tim bảo nàng rằng ít nhất anh cũng đã đánh trúng vào lý do tại sao nàng muốn bỏ đi. Nàng sợ phải tin vào tình yêu bởi trước giờ chưa từng ai yêu thương nàng. Nàng chăm chú ngắm anh, ở sâu trong lòng nhận thức được mình vừa chạm đến một cột mốc của riêng mình. Nàng có thể chơi kiểu chắc ăn rồi bỏ chạy, nhưng những người chơi theo kiểu chắc ăn không bao giờ cảm nhận được sự say sưa khi chơi hết mình, khi mạo hiểm trái tim mình. Họ chưa bao giờ mạo hiểm bất cứ điều gì vậy nên họ cũng sẽ không bao giờ thắng được gì cả. Mọi thứ đều có giá của nó; nàng tự nhắc mình một lần nữa. Tất cả những gì nàng có thể làm là thử. Nếu nàng thắng, nếu như nhờ một phép màu nào đó nàng đoạt được trái táo vàng, thì đời nàng sẽ được trọn vẹn. Nếu nàng thua, liệu nàng còn có thể tệ hơn bây giờ được nữa chăng? Nàng thật sự yêu anh. Liệu rời bỏ anh bây giờ có ít đau đớn hơn là rời bỏ anh sau này?
“Được rồi,” nàng nói giọng khàn khàn, nhận thức được đường rút đang bị chặn đằng sau lưng mình. Nàng có thể cảm nhận được tiếng đổ ầm ầm của nó. “Em sẽ ở lại với anh. Đừng đòi hỏi em phải cưới anh, chưa phải bây giờ. Hãy xem mọi chuyện diễn ra thế nào đã. Dễ hồi phục lại từ một chuyện tình đổ vỡ hơn là từ một cuộc hôn nhân đổ vỡ.”
Anh nhướn một bên lông mày nhìn nàng. “Em có vẻ không quá tự tin, nhỉ?”
“Em…thận trọng,” nàng thừa nhận. “Hôn nhân đã từng làm em tổn thương. Hãy để em khắc phục từng trở ngại một. Nếu….nếu mọi thứ ổn thỏa, em sẽ cưới anh bất kì lúc nào anh muốn.”
“Anh sẽ bắt em giữ lời hứa đấy,” anh lẩm bẩm. “Anh thích được cưới em ngay bây giờ cơ. Nếu có thể anh muốn làm cho em mang bầu ngay bây giờ. Anh mong muốn chúng ta sẽ dành hầu hết thời gian của mình cho dự án đó nhưng giờ thì anh sẽ phải có biện pháp phòng ngừa. Con chúng mình đều sẽ được ra đời sớm nhất là chín tháng sau khi chúng ta kết hôn. Không một ai được phép đếm những ngón tay và cười mỉa những đứa trẻ của chúng ta.”
Mắt nàng là những cái bể to lớn màu vàng kim đầy ắp những điều kỳ diệu, đến mức nó làm lu mờ hết phần còn lại của khuôn mặt. Ý nghĩ về những đứa con quá hấp dẫn đến mức nàng thèm được nói với anh rằng nàng sẽ cưới anh ngay lập tức. Nàng luôn luôn muốn có những đứa con, muốn phủ lên chúng tình yêu thương đang dồn ứ trong nàng. Sự quan tâm và chăm chút mà nàng chưa bao giờ nhận được từ mẹ mình đang có ở đó, kiên nhẫn chờ đợi những đứa trẻ của nàng. Con của Blake: mắt xanh, tóc sẫm màu, nụ cười duyên dáng làm lộ ra một bên núm đồng tiền ẩn.
Nhưng một đứa trẻ là một điều mà nàng không thể mạo hiểm, vậy nên nàng không tranh cãi với anh. Thay vào đó, nàng lặng lẽ đề nghị, “Em sẽ gặp bác sĩ và lấy thuốc.”
“Không,” anh từ chối, có chất thép trong giọng anh. “Không thuốc men gì cả. Em sẽ không mạo hiểm, dù chỉ là một chút với cơ thể của em. Anh sẽ xử lí chuyện ấy mà không cần phải mạo hiểm, và chúng ta sẽ làm cách đó.”
Nàng không phiền lòng. Ý nghĩ về việc anh sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm cho việc làm tình của họ thật tan chảy và ngọt ngào. Nàng vòng tay quanh người anh, nép mình vào anh, uống lấy từng mùi hương của anh.
“Nói với anh em yêu anh đi,” anh đòi hỏi, khum tay dưới cằm nàng và đẩy mặt nàng nhìn lên anh. “Anh biết em có nhưng anh muốn nghe nó.”
Một nụ cười bẽn lẽn nở trên môi nàng. “Em yêu anh.”
“Anh cũng nghĩ thế” anh nói đầy thỏa mãn rồi hôn nàng như để thưởng. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, em yêu. Hãy chờ xem.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!