Con Chó Quỷ
Chương 1: Người Bí Ẩn.
Chương 1: Người bí ẩn.
– Hừm, lại có thêm người bị sát hại ư? – Thám tử Hà Duy Cẩm nói với cô thư ký Trịnh Lâm Ngân.
– Vâng thưa sếp! Em cũng vừa mới biết tin này thôi. – Trịnh Lâm Ngân đáp.
– Kẻ sát nhân này đầu óc rất tinh vi. Chúng ta luôn chậm hơn hắn một bước. Tại sao vậy cô Ngân? – Hà Duy Cẩm hỏi Trịnh Lâm Ngân.
Trịnh Lâm Ngân nhún vai đáp:
– Em chịu thua.
Hà Duy Cẩm cau mày nghĩ ngợi giây lát. Rồi nói:
– Không biết hắn đã dùng thứ hung khí gì cắt cổ những nạn nhân. Theo như kết luận của bên pháp y đó là vết cắn chứ không phải vết dao. Tôi không thể nào tin nổi cái giả thiết ngây ngô của “lão râu kẽm”. Không biết đầu óc lão nghĩ cái quái quỷ gì mà nói rằng những nạn nhân chết là do bị chính hung thủ cắn vào cổ. Lão cứ làm như hung thủ là một con mà cà rồng không bằng. Tôi mới châm biếm lão Tôm: “Thưa anh! Có khi nào anh cho rằng hung thủ là một con quái vật lông lá đầy mình, với một hàm răng bén như dao cạo không nhỉ? Tôi thấy nhiều khả năng là do một con quái vật ngoài hành tinh gây ra.” Lão đáp lại tỉnh bơ: “Suy đoán của anh sao mà lại giống tôi đến vậy kia chứ? Chúng ta quả là kỳ phùng địch thủ.” Cô Ngân à! Thật không thể tin được. Với một trí óc ảo tưởng như vậy sao có thể làm thám tử nhỉ? Mà lại còn nổi tiếng như cồn nữa chứ! Đúng là thời vận có khác. Hây dà… – Hà Duy Cẩm thở dài ngao ngán.
Trịnh Lâm Ngân cũng không biết được lý do vì sao lão thám tử nhà vườn “Tôm râu kẽm” lại thành công đến vậy. Cô ta bỗng mỉm cười giống như thích thú lắm. Hà Duy Cẩm liền đằng hắng, nói:
– Trịnh Lâm Ngân, cô làm sao thế?
– Dạ…
– Ôi, đã quá rõ rồi. Nhất định cô đã bị thằng cháu trai của lão hớp hồn.
– Không có như sếp nghĩ đâu.
– Cô ạ! Tôi là thám tử chuyên nghiệp đấy! Tôi chỉ cần nhìn qua ánh mắt là biết ngay thôi. Đừng giấu giếm nữa, hãy thẳng thắng thừa nhận đi. Trái tim cô đã bị trói chặt vào Lâm Viễn Chi rồi.
Trịnh Lâm Ngân đỏ mặt, nói lấp liếm:
– Vụ án mạng lần này, cũng được lên kế hoạch rất chu toàn sếp nhỉ?
– Cái anh chàng Lâm Viễn Chi đó sao lúc nào cũng ở cạnh lão Tôm thế nhỉ? Đúng là bộ đôi hoàn hảo, cả hai ông cháu đều sống ảo như nhau. Thái độ cũng ngạo mạn như nhau. Khùng khùng cũng giống nhau tuốt. Hừm! – Hà Duy Cẩm không đáp lời Trịnh Lâm Ngân. Thay vào đó cứ nói đến hai ông cháu “Tôm râu kẽm”.
– Hình như sếp không ưa hai ông cháu họ cho lắm? – Trịnh Lâm Ngân đánh bạo hỏi.
– Làm sao mà ưa cho được. Hay là kiếp trước tôi có nợ nần gì với lão? Mà sao vụ án nào tôi tham gia cũng có cái mặt của lão. Chỉ cần nhìn thấy bộ mặt phách lối của lão là tôi đã thấy ghét rồi. Lão cứ làm như là mình tài giỏi lắm vậy. Mà có siêu phàm gì đâu, chẳng qua là được một kẻ đứng đằng sau lưng mách nước cho.
– Sếp bảo sao? Có người giúp cho hai ông cháu họ? Lạ nhỉ? Nhưng sao sếp biết được…
– Hừm, chỉ cần một ít kỹ năng nghề nghiệp là biết thôi. Cô hãy vận dụng một chút óc suy luận xem sao. Một lão khờ kết hợp với một chàng ngố kết quả của phản ứng hóa học đó sẽ như thế nào? Theo như kiến thức từ bộ môn di truyền của tôi thì “tỉnh” cộng với “tỉnh” sẽ cho ra “tỉnh”; “tỉnh” cộng với “điên” sẽ cho ra ba trường hợp: một là “tỉnh”, hai là “điên”, ba là “nửa tỉnh nửa điên”. Còn “điên” cộng với “điên” sẽ cho ra gì nhỉ? – Hà Duy Cẩm nhướng mày nhìn Trịnh Lâm Ngân.
Trịnh Lâm Ngân cười đáp:
– Theo em, kết quả sẽ cho ra bộ gen “tỉnh”.
Hà Duy Cẩm liền xua tay, nói:
– Ồ, không phải… không phải cô Ngân à! Tôi cá với cô một ăn mười. “Điên” cộng “điên” sẽ cho ra “điên”. Cô đừng mất công đặc niềm tin ở thằng cháu “lão râu kẽm”. Anh chàng đó cũng giống như ông lão thôi. Hai ông cháu họ giống như trái ổi vàng ươm thơm phức vậy, nhìn bề ngoài thì đẹp thật đấy! Nhưng bên trong thì… ôi thôi, tôi không nên nói nữa… bởi như thế sẽ mang tội. Thánh nhân đã dạy rồi: “không được nói xấu người thứ ba khi vắng mặt họ.” – Hà Duy Cẩm bỉu môi.
– Cho nên sếp đoán là sau lưng họ còn có một người khác nữa? Người này đã âm thầm điều tra những vụ án giúp bác Tôm? – Trịnh Lâm Ngân hơi nghiêng đầu, cảm thấy chuyện này thật mơ hồ.
– Đúng vậy. Nhất định có kẻ đã ngầm giúp cho hai ông cháu đó. Tôi không biết kẻ bí ẩn đó là ai. Nhưng… – Hà Duy Cẩm bỗng dừng lại, nét mặt suy tư nghĩ ngợi.
– Ý của sếp là sao?
– Tôi có lời khen cho hắn. Một kẻ có đầu óc suy luận không phải đơn giản đâu cô Ngân à! – Hà Duy Cẩm chắp tay sau lưng, đứng nhìn ra cửa sổ.
Những điều Hà Duy Cẩm nói, Trịnh Lâm Ngân cũng thấy có lý. Cô đã không ít lần tiếp xúc với Lâm Viễn Chi và ông bác Tôm của anh ta. Thấy khả năng hai ông cháu này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng cái “kẻ lạ mặt” đó thì… “Thật đáng nghi.”
Trịnh Lâm Ngân nhớ đến gã đàn ông có khuôn mặt điển trai thường xuất hiện ở văn phòng thám tử Tôm. Cách ăn mặc và phong thái của gã không khác gì một trai hư chính hiệu. Nhớ có lần ngang qua Trịnh Lâm Ngân, gã đánh rơi chiếc ví. Cô đã nhặt trả cho gã. Trịnh Lâm Ngân nhớ lại…
– Anh gì ơi! Anh đánh rơi chiếc ví nè.
Gã quay lại, nhìn Trịnh Lâm Ngân chằm chằm. Ánh mắt gã giống như tia laser quét lên cơ thể Trịnh Lâm Ngân. Gã xăm soi như thể cô là một sinh vật lạ. Cử chỉ khiếm nhã đó của gã làm Trịnh Lâm Ngân bối rối, sợ sệt, và khó chịu. Cô có một ấn tượng không tốt về gã đàn ông có tâm địa không tốt, Trịnh Lâm Ngân nghĩ: “Có khi nào hắn ta bị biến thái không nhỉ?”
– Nhìn cũng được đấy! – Gã gật đầu, tự nói với gã.
Trịnh Lâm Ngân chau mày. “Bực rồi đó nha. Anh tưởng mình là ai mà… thái độ thấy mà ghét!” Trịnh Lâm Ngân cúi đầu, lầm bầm trong miệng.
– Đưa đây! – Gã nói như ra lệnh.
Trịnh Lâm Ngân như người vừa mới rớt trên cung trăng xuống. Từ trước đến giờ chưa ai cư xử với cô bất lịch sự như vậy cả.
– Ơ…
– Bị làm sao vậy?
Gã giật lấy chiếc ví trên tay Trịnh Lâm Ngân. Động tác của gã rất nhanh gọn và cũng… “rất thô bạo”.
– Ở đó mà mơ nhé người đẹp. – Gã nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều. Gã làm như mình tự tin lắm vậy. Trịnh Lâm Ngân dù rất bực mình nhưng phải khách quan thừa nhận gã bad boy có nụ cười vô cùng quyến rũ.
Gã bước đi tỉnh rụi. Trịnh Lâm Ngân chỉ còn biết tròn xoe mắt đứng ngây ra. Cô thấy choáng váng. Đôi môi trái tim đỏ mọng mấp máy, cô nàng không thể tin nổi việc mình đã để cho gã ra đi một cánh êm thấm như vậy. “Sao trên đời lại có những kẻ như vậy? Bất lịch sự, vô duyên và đáng ghét! Nhưng hắn là ai nhỉ? Lúc nào đến đây mình cũng gặp hắn là sao? Nhìn bộ dạng hắn nhân viên văn phòng cũng không phải, bảo vệ lại càng không đúng. Có khi nào hắn là bà con họ hàng của anh Lâm Viễn Chi không nhỉ? Mong sao không phải vậy.”
– Trịnh Lâm Ngân. – Giọng nói khàn đục của Hà Duy Cẩm vang lên, đánh thức Trịnh Lâm Ngân.
– Dạ… Sếp…
– Hồn vía cô để đi đâu vậy hả? Đừng nói với tôi là cô đang nghĩ đến thằng cháu trai ngô nghê của “lão râu kẽm” nhé!
Trịnh Lâm Ngân đã hoàn hồn, đáp:
– Không có đâu sếp, em đang nghĩ đến vụ án đó thôi.
– Cô nói xạo mà cũng chẳng có năng khiếu. Xưa giờ có khi nào mà cô bận tâm đến những vụ án? Lúc nào cô cũng than “hại não”, vừa rảnh ra là cô liền dụ tôi cùng với cô hết đi chơi, lại đi ăn uống. Tâm hồn và trí não của cô mấy khi mà nghĩ đến công việc điều tra phá án? Ối trời ơi! Không biết bao giờ tôi mới hết nợ với cô nữa. Ây… – Hà Duy Cẩm lắc đầu, thở ra.
Trịnh Lâm Ngân mỉm cười lộ chiếc răng khểnh, đáp:
– Sếp còn nợ em nhiều lắm!
Hà Duy Cẩm đứng hai tay chóng nạnh, chau mày, nhìn Trịnh Lâm Ngân giống như người cha nhìn đứa con gái nghịch ngợm. Hà Duy Cẩm hỏi lại:
– Nói tôi nghe thử xem nào!
Thay cho câu trả lời, Trịnh Lâm Ngân cất cao giọng hát trong trẻo:
– Anh còn nợ em công viên ghế đá… công viên ghế đá lá đổ chiều êm… Và còn nợ em dòng xưa bến cũ… dòng xưa bến cũ… con sông… – Trịnh Lâm Ngân kéo dài giọng.
– Thôi! Stop! – Hà Duy Cẩm đưa tay che miệng Trịnh Lâm Ngân lại.
– Sếp! Ít ra cũng để em hát hết câu chứ! – Trịnh Lâm Ngân dậm chân, nhăn nhăn chiếc cằm duyên dáng, nói nhỏng nhẽo.
– Tôi biết cô có giọng hát hay rồi, tôi nghe miết rồi, khỏi thử. Cô còn hát nữa, chắc tôi còn phải nợ cô thêm trăm vạn kiếp quá!
Trịnh Lâm Ngân lại cười tươi, khoác tay Hà Duy Cẩm nói:
– Chúng ta đi thôi sếp! – Trịnh Lâm Ngân ngẩn mặt trái xoan nhìn lên Hà Duy Cẩm. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô bên cạnh tướng mạo cao lớn, bệ vệ của Hà Duy Cẩm trông giống hai cha con hơn là thư ký và sếp.
– Đi đâu? – Hà Duy Cẩm hỏi lại.
– Ơ… thì tất nhiên là đi điều tra vụ án rồi ạ.
– Chúa ơi! Hôm nay cô làm tôi ngạc nhiên đấy Ngân à! Không phải đi ăn sao? Thật kỳ lạ.
– Ưm, sếp cứ làm như lúc nào em cũng chỉ có tâm hồn ăn uống vậy. Coi chừng em giận sếp luôn đó. – Trịnh Lâm Ngân lại nhăn chiếc cằm duyên dáng.
– Thôi được rồi. Đừng đùa nữa, chúng ta bắt đầu vào công việc. Nhưng, trước tiên cô phải buông tay tôi ra đã… tôi không muốn bị phu nhân tôi xé xác đâu. Phải rồi… còn thùng đồ nghề tác nghiệp nữa, cô lên phòng lấy xuống đây giúp tôi luôn.
Trịnh Lâm Ngân liền buông tay khỏi Hà Duy Cẩm. Đứng trong tư thế nghiêm trang, đưa tay phải lên đầu làm động tác giống như chào cờ.
– Yes sir!
Trịnh Lâm Ngân mỉm cười, rồi chạy đi lấy thùng đồ nghề tác nghiệp cho Hà Duy Cẩm. Trông cô hồn nhiên, lanh lợi giống như con Chi Chi vậy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!