Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó


Chương 27


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

King liếc mắt: “… Đứa nào từng nói nó xưng thứ hai không thằng nào đứng nhất?”

Shane vùi đầu gõ điên cuồng: “… Đứa nào từng nói cả đời nó không tìm bạn đời không sinh con?”

Jason: “…”

“Xong xong, tới tới rồi!” Shane phát điên hô to.

King lấy ra hai cây súng ở chỗ sau thắt lưng đưa cho Jason: “Chuẩn bị cho tốt.”

“Còn em?” Jason hỏi.

King kéo ống quần lấy ra một con dao mỏng được thiết kế khéo léo: “Tôi dùng vũ khí của mình là đủ rồi.”

Jason: “Khoan, chờ đã, em đi ra ngoài rồi vào ngược lại trong này”

Shane: “…”

Shane sắp khóc rồi, nếu lần này vì thế mà hại chết King, cả đời cậu sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.

King lại lấy ra một cái tai nghe mini nhét vào trong lỗ tai Jason, bản thân cũng mang 1 cái, rồi mò lấy một cánh cửa bí mật ở đằng sau, Jason nâng súng lên, chuẩn bị chờ người tới phá cửa nhào vào bắt họ.

Hay khi hai người họ đã chuẩn bị tốt trạng thái đang trong lúc cực kỳ tập trung, thì tiếng kêu thét của Shane chợt vang bên tai: “A a a ~~~”

King: “Mày đủ rồi.”

“Không phải tao, mở cửa nhanh đi, tắt điện rồi, khóa mở rồi.” Shane ngắn gọn mà nói năng lộn xộn.

King lập tức nắm lấy tay cửa mà vặn, quả nhiên mở ra.

Bên ngoài ngoại trừ ngọn đèn khẩn cấp đang sáng ra, toàn bộ các chỗ khác đều tối đen như mực, King cùng Jason đưa mắt nhìn nhau: “Đi!”

Jason nhanh chóng lẻn ra ngoài, lúc đi ngang qua King không quên nháy mắt nhìn y: “Ngoan ngoãn chờ anh.”

Jason dựa theo chỉ thị của Shane mà vừa đi, vừa yểm hộ cho King lui lại.

King suốt cả đường đi tương đối may mắn, chỉ có vài người lẻ tẻ, phỏng chừng tên già kia phát hiện mục tiêu của Jason chính là gã, nên đã điều động người tới bên cạnh bảo hộ mình hết rồi.

Chỉ có Shane đang nói thầm bên tai: “Có người.. có người đang hỗ trợ cho chúng ta, vừa nãy việc tắt điện cũng là người đó, hiện tại đang nhiễu loạn hệ thống thông tin bên đám người …”

King mắt trắng dã: “Là Jeff.”

Shane: “Gì?”

Bỗng nhiên trong hệ thống tai nghe chợt vang lên một thanh âm nam trầm thấp: “Xin chào, anh dâu.”

Shane hoảng hốt: “Cái quái gì đây hả? Đây là ai vậy? Jeff là ai cơ? Vừa nãy tên đó gọi mày là anh dâu hả King? King?”

King giơ tay chém chết một tên bảo vệ: “… Tao chính là anh dâu của y đó, mày hét cái gì hả?”

Jeff: “… Anh dâu, em giờ sẽ đi hỗ trợ anh hai, bên chỗ anh cơ bản đã sạch sẽ rồi, dựa theo lộ trình ban đầu đã đặt ra thì có thể an toàn rút lui.”

“Được, cậu đi đi.” King trả lời.

Sau đó King gọi Shane: “Alô?”

“… Kênh trò chuyện hai người kia đã mở, hiện tại kênh này chỉ còn có hai đứa mình thôi.” Shane nói, thanh âm chợt trở nên đứng đắn hiếm hoi. “Còn có một hacker nữa hỗ trợ, sao mày không nói cho tao biết trước?”

“Tao vốn cũng đâu có biết, vừa nãy là đoán đó.” King trả lời. “Jeff hiện tại còn đang là sinh viên, cho nên tao cũng không biết Jason sẽ kéo nhóc đó vào trong chuyện này.”

Nhưng họ thuộc gia đình quân nhân mà, hai ông già kia nhất định từ sớm đã dạy cho con mình phải tinh trung báo quốc, cái gì mà tuổi tác nhỏ kinh nghiệm ít chẳng còn màng tới đâu.

Hiển nhiên hai người họ cũng biết việc này, nên Shane cũng trở nên an tĩnh hơn, King cũng lười nói, đường rút cơ bản đã sạch sẽ, nên quá trình rút lui cực kỳ thuận lợi.

Tới địa điểm chỉ định, King mới mở miệng nói 1 câu: “Jeff rất thích mấy cái đồ dưỡng da gì đó, mày có thể mua một bộ làm quà gặp mặt.”

Shane: “Ý mày là gì?”

“À, không có gì, hình như nhớ Jason từng nói qua, Jeff trong giới hacker cũng có chút tiếng tăm đó, có một nickname gì đó, JJ?”

“… Jeff&Jeff?” Shane nói.

“Ờ.” King gật đầu.

Sau đó Shane nóng vội trở về kênh trò chuyện bên kia.

Jason lựa chọn 1 con đường tắt để đến bên chỗ của lão già kia, nhưng không nghĩ là sẽ khiến bản thân gặp kẻ địch nhiều như vậy, thế nhưng nhờ sự trợ giúp của Jeff, coi như thuận lợi mà vượt ải, tuy rằng cũng bị thương, nhưng dọc đường đi không chỉ ra tay mau chuẩn giết chết khá nhiều tên bảo vệ, còn sẵn tiện lấy luôn vũ khí cảu chúng để làm được bẩy rập ngăn trở được truy binh ở phía sau.

Súng trong tay không có đạn, liền nhặt cây súng kế bên thi thể dùng tiếp, chỉ có một mình ở trong chỗ hang địch, tất cả mọi người đều là kẻ thù, nhưng nhờ vậy mà có thể ra tay thống khoái hơn. Tiếng của Jeff lãnh tĩnh rõ ràng, cùng Shane một bên vừa làm nhiễu thông tin, một người thì hỗ trợ chỉ đường, lần đầu tiên phối hợp tuy rằng không tính phi thường hoàn mỹ, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.

Thế nhưng Shane bất chợt trở nên trầm ổn, suốt cả quá trình chẳng có chút hồ nháo gì cả, khiến cho Jason có chút không quen. Nhưng nếu King chẳng lên tiếng nói gì, thì chắc là chẳng có vấn đề gì.

Có thể do thằng em mình ảnh hưởng chăng? Jason tay không vặn cổ một tên, suy nghĩ trong đầu miên man.

Rất nhanh đã tới được bên ngoài của văn phòng của lão già, đã sớm có sẵn mấy tên ALPHA đang cầm súng máy đứng chờ.

Jason lách người qua, dùng súng giết chết 1 tên, sau đó ném cây súng hết đạn, trốn vào phần lửng giữa thang mà dùng tường để né tránh.

“Jeff?” Jason thở dốc.

“Chờ chút.” Jeff nói.

Chốc lát sau chợt có một tiếng mệnh lệnh của chính tên trợ thủ đắc lực của tên già kia vang lên trong bộ đàm tai nghe của mấy tên canh gác kia: “Bên khu C có tình huống khẩn cấp, Oersted mau tới hỗ trợ.”

Bọn chúng liền nhìn nhau: “Thế nhưng …”

“Nghe lệnh!” Thanh âm đó có chút tức giận.

Thế là một tên liền nhanh chóng chạy tới khu C.

“David tiếp tục ở lại canh gác, Simon vào chỗ tao gặp có chút chuyện.” ‘tên trợ lý’ tiếp tục ra lệnh.

Tên bị gọi liến nhìn tên còn lại, xoay người đẩy cửa bước vào.

Mới vừa vào cửa đã bị tên đeo kính râm quát: “Mày vào trong đây làm gì? Mau ra ngoài canh cửa!”

Mới vừa nói xong, thì tên kính râm cùng Simon kia liền thấy có gì đó không ổn, Simon lập tức quay người lại, nhưng cũng không kịp.

Vừa mới giải quyết xong tên David ngoài cửa, Jason lập tức lấy cây súng tự động của tên đó bắn thẳng vào đầu của tên Simon.

Tên đeo kính râm lập tức nâng giúp lên bắt đầu giao chiến, đồng thời rống to lên vào trong bộ đàm: “Con mẹ nó, người đâu mau lập tức tới văn phòng sếp.”

Jason trốn ở sau sofa nhún vai: “không cần phải kêu nữa đâu.”

Tên đeo kính râm: “…?”

“Tụi nó bị nhốt sau mấy cánh cửa điện tử hết rồi.” Jason tốt bụng giải thích.

Tên đeo kính râm: “…”

John Lee trốn ở phía sau bàn công tác cười ra tiếng: “Đám nhóc tụi mày thật quá thú vị.”

Jason trả lời: “Đúng vậy, ông già, ông mau đầu hàng đi, để khiến cho tao dễ dàng một chút nào.”

John Lee trả lời: “Không muốn, với lại, mày cũng không giết tao đâu? Cũng giống như tao không muốn giết mày vậy, một người sống có giá trị hơn nhiều với một người chết mà.”

Jason gật đầu: “Đúng rồi, cho nên rất là phiền đó.”

“Cho nên tao càng phải cố gắng mà chạy trốn rồi.” John Lee nói.

Chợt Jeff lên tiếng: “Gã muốn chạy từ hông cửa.”

Jason cũng lập tức đứng lên, tránh được đường đạn của tên đeo kính, vài bước tiến lên đá bay súng của tên đó, thế nhưng tên đeo kính râm cũng không yếu thế gì, mau chóng mà đá bay súng của Jason.

Trong lúc nhất thời hai bên đều mất súng, chỉ còn bàn tay không.

“Đối thủ của mày là tao.” Tên đeo kính râm lắc cổ, sau đó đưa ra tư thế chuẩn bị đánh nhau. “Chỉ cần giúp cho ông chủ có thời gian lên thuyền là được, tới nào.”

Jason nhíu mày, mạnh mẽ xông tới, tựa theo tiếng nói trầm thấp lãnh tĩnh bên tai: “Mục tiêu đã xuống lầu hai,” “Mục tiêu đã ra khỏi tòa nhà,” “Mục tiêu chạy hướng về một du thuyền cỡ trung,” Thế tiến công của hắn càng lúc càng tàn nhẫn, thế nhưng cũng vì vậy mà kẽ hở cũng càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng Jason bị trúng vài cú đá vào bụng, phải lùi về sau, mà tên đeo kính râm cũng chẳng kém gì hắn, lúc này Jeff nói: “Mục tiêu cách du thuyền còn có 500m … A!”

Jason đang không hiểu sao tự dưng em trai mình lại đột ngột không nói gì nữa như thế, thì tiếng nổ vang kinh thiên động địa bên ngoài chợt vang lên, hắn hướng mắt nhìn ra ngoài, thì thấy bến tàu đang bốc lửa ngùn ngụt.

“Anh dâu cùng tên nhóc con kia hình như cho du thuyền nổ rồi.” Jeff nói.

Jason: “…”

Thừa dịp tên đeo kính râm đang nhìn ra ngoài, Jason nhanh chóng trở người lấy cây súng vừa rớt hồi nãy, lập tức nổ súng bắn vào cái tên đeo kính râm phản ứng không còn kịp.

Ở bên cạnh bến tàu, lau đi vết máu của người khác trên mặt mình, rồi quay đầu muốn xem thử vết thương ở phía sau người, King nói: “Bên Jason thế nào rồi?”

“Giết được tên đeo kính râm rồi, đang chạy theo mục tiêu.” Shane trả lời. “Mục tiêu hình như có Plan B, đang vòng vèo chạy hướng Tây.”

“Phía Tây có gì?” King hỏi, đồng thời cũng di chuyển,

“Tao đang xem … À, một cái phi cơ trực thăng.” Shane nói.

King trợn trắng mắt, chạy về hướng Tây.

Đã tới tận giờ mà còn để tên đó chạy thoát thì sẽ cực kỳ khó chịu lắm đây.

Jason đang đuổi theo John Lee chợt nhận ra gì đó, có chút biểu tình vừa ưu thương vừa phiền muộn vừa quấn quýt.

“Rõ ràng là đã hứa sẽ rút lui an toàn mà … Jeff,” Jason vừa chạy vừa mở miệng, lại như đang lẩm bẩm. “Anh dâu em hình như học xấu từ anh rồi.”

Jeff: “…”

Jason chạy tới chỗ phi cơ trực thăng nhanh hơn King, lúc đó cánh quạt đang xoay tròn.

Hắn nổ súng, nhưng John Lee bất vi sở động, cuối cùng Jason nhíu mày thì thầm một tiếng, trong lúc John Lee né tránh đường đạn khiến cho trực thăng hơi lệch lập tức nắm lấy được phần chân của phi cơ trực thăng.

King chạy tới thì thấy cảnh đó, nói thầm với Shane: “Tên đó quả thực là bộ đội đặc chủng … Chẳng khác gì đóng phim mà còn chẳng cần phải tốn tiền làm hiệu ứng đặc biệt.”

Một mình Jason hiển nhiên không thể ngăn cản được phi cơ trực thăng cất cánh.

Rất nhanh, phi cơ trực thăng liền biến mất ở phạm vi nhìn của King.

Shane rất nhanh lấy được toàn bộ thông tin từ các máy giám sát, có thể nói là toàn quốc, sau đó chuyển toàn bộ hình ảnh chân thực nhất về hướng đi của nó cho King xem.

Nhưng King chỉ liếc nhìn 1 cái, lấy cái tai nghe mini ném vào trong ba lô, vừa nhíu mày quay đầu nhìn vết thương sau lưng, sau đó đi về.

Shane lúc mà quen biết King, thì cả hai bên đều chỉ mới có 4 5 tuổi, nhưng hai đứa nhỏ này nhờ nghèo đói rèn luyện mà khiến cho bản thân trưởng thành sớm.

Bọn họ ở trong một con đường hầm trong phố người Hoa, chỉ có 3 đứa nhỏ.

Khi đó King không gọi là King, mà gọi là Bối Bối, bởi vì chị của y tên là Bảo Bảo, cũng gọi là King, Shane vì muốn nhận diện được hai người họ, mà chữ Bối Bối trong tiếng Anh phát âm dễ hơn chữ Bảo Bảo.

Kim Bối Bối cùng Kim Bảo Bảo đều là OMEGA, bọn họ sinh ra ở phố người Hoa, từ lúc nhận thức được vấn đề thì đã không có cha mẹ bên cạnh, hai chị em họ sống nương tựa vào nhau, sau đó gặp được Shane thì xác nhận được cậu vô hại, thì ba người họ ở cùng 1 chỗ.

Đến 1 ngày, Bảo Bảo Bối Bối cùng ra ngoài, nhưng khi trở về chỉ còn lại 1 mình Bối Bối cả người ướt đẫm tay bị trói.

Shane hỏi, nhưng Bối Bối chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, đến tận cuối cùng thì khóc lớn như vỡ tan, lúc đó Shane mới biết.

Hai chị em họ như bình thường mà lúc chạng vạng sẽ chạy ra ngoài, chờ ở tiệm bánh mì, chờ ông chủ rạp bánh mì vứt mấy cái bánh bán không được ra ngoài.

Hôm nay tiệm bánh mì bán rất được, cho nên hai chị em họ chờ cũng tới gần khuya, cuối cùng lúc ôm được bánh mì trở về, thì ven đường đã có rất nhiều cửa tiệm đóng cửa, bên cạnh có những đèn đường sáng mờ tỏ.

Bối Bối rất sợ, Bảo Bảo nắm lấy tay y, vừa an ủi vừa chạy về.

Nhưng hai chị em họ bị bọn buôn người theo dõi.

OMEGA còn nhỏ rất dễ bán được tiền, chúng vừa nhu nhược dịu ngoan, cũng không có sức phản kháng.

Hai chị em họ cũng vậy, lúc bị đám đàn ông cao to vây ngăn chặn, thì hai người họ chỉ có thể tuyệt vọng bất lực, bởi vì phản kháng dù có cũng chẳng có bao nhiêu sức.

Do hai đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, nên bọn buôn người không có dùng thuốc mê, dù sao cũng không chống lại được, nên chỉ trói lại hai tay hai chân, mang về ổ.

Lúc đi ngang qua một cây cầu, Bảo Bảo nhìn dòng nước mênh mông chảy siết đục ngầu dưới cầu, đau thương nhìn Bối Bối, nhưng mỉm cười nhìn y dùng tiếng Trung nói: “Bối Bối, tin chị, về nhà ngoan ngoãn chờ chị.”

Bối Bối đang sợ hãi nghe không hiểu ý của chị mình, đến tận khi lên giữa cầu, Bảo Bảo cố sức mà đẩy y ra ngoài vòng vây của đám người đó, khiến cho y té xuống sông, trong nháy mắt bị dòng nước cuốn đi xa.

Kỹ năng bơi bỗng nhiên xuất hiện theo cùng dục vọng sinh tồn khiến cho dù y đang bị trói cũng cố sức mà bơi lên được tới bờ, sau đó y chạy dọc theo dòng nước, y không thể bỏ lại Bảo Bảo.

Nhưng khi y chạy được tới chỗ cây cầu, thì ở trên đó chẳng còn ai.

Y vừa sợ vừa tuyệt vọng ở đó chờ, sau đó nhớ tới lời Bảo Bảo, mới một mình trở ngược về chỗ ở.

Nhưng mà Bảo Bảo cho đến giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa của mình, chưa hề trở về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN