Con Chung
Phần 13
Chiều giờ này rất nhiều xe, tôi lách con xe máy chỉ muốn ném luôn đi mà bay thẳng đến nhà Thành. Con mụ An khốn kiếp, càng nghĩ càng thấy sôi máu. Mãi hơn ba mươi phút sau tôi mới đến được căn biệt thự sa hoa ở Hà Đông. Thế nhưng hình như muộn rồi, khi tôi đến mụ An cũng bước ra ngoài vẻ mặt tươi rói còn cầm tệp phong bì đút túi. Thấy vậy tôi liền lao đến, mụ ta nhìn tôi, vội tóm chặt lấy cái túi hất hàm hỏi:
– Nhìn cái gì?
– Dì làm trò gì ở đây?
Ở ngay cổng chị Loan đang đứng, thấy tôi chị cười nhẹ nhàng nói:
– Cô Uyên đấy à? Có vào nhà thăm Bom với Bin không, anh Thành chưa về chỉ có mẹ chồng tôi ở nhà thôi.
Mụ An nhìn chị ta cúi đầu lên tiếng:
– Cảm ơn cô, chào cô tôi về đây ạ
– Ôi có gì đâu mà cảm ơn cảm huệ hả cô? Cháu phải cảm ơn cô vì nuôi dưỡng Bin ấy chứ. Bạn Uyên bạn ấy ngại không nhận tiền thì cháu đưa cho cô luôn.
Nói rồi chị ta lại quay sang tôi mỉa mai:
– Uyên, sau cô muốn nhận tiền cứ nói thẳng với gia đình tôi chứ đừng bắt cô An đi tận từ Long Biên sang đây thế này tội cô ấy ra.
Tôi nghe xong, gần như không kìm chế nổi cơn tức giận đang bùng cháy. Mụ ta dám cầm tiền của gia đình Thành? Còn cả chị Loan và mẹ Thành, hai người họ rốt cuộc nghĩ cái quái gì mà đưa tiền cho mụ ta chứ? Rõ ràng chị ta cố tình làm vậy để lấy cớ sỉ nhục tôi mà. Tôi nhìn chị Loan uất ức nói:
– Nếu tôi cần tiền tôi đã không ngại đưa ra một con số lớn, chị đừng thích gắp lửa bỏ tay người như vậy. Còn nữa, tiền nuôi duõng chị có muốn đưa cũng đưa thẳng cho tôi chứ không phải đưa cho bà ta, bà ta không có quyền nhận, chị cũng không có quyền đưa.
– Kìa cô Uyên sao phải tức giận thế làm gì? Tôi là mẹ của Bin, Bom tôi có quyền được trả tiền nuôi dưỡng cho cô chứ sao không? Cô dù sao cũng là người đẻ thuê, nếu không vì tiền thì vì cái gì được? Mà có vì gì đi nữa tôi nghĩ vẫn phải nên đưa tiền cho cô cho sòng phẳng. Cô không nhận, cô giục dì cô đến đây nhận hộ giờ lại nói với tôi về quyền với nghĩa vụ là thế nào? Thôi cô với dì cô cứ đứng ngoài chia chác đi, tôi vào nhà còn có việc
Nói rồi chị ta đóng rầm cánh cửa trước mặt tôi rồi đi thẳng vào trong nhà. Trước kia ở nhà mụ An tôi cũng đã trăm lần bị sỉ nhục chửi mắng, thế nhưng có chửi thì cũng là những lời thoá mạ vô học tôi cũng chẳng thèm đáp lại. Còn chị Loan lại khác, lời lẽ của chị ta cay nghiệt, nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy miệt thị khinh rẻ. Tôi nhìn mụ An giật lấy túi xách gào lên:
– Dì đưa ngay tiền cho tôi để tôi trả lại cho người ta.
Thế nhưng mụ ta giữ chặt khư khư khiến tôi không làm gì nổi rồi chạy thẳng về phía trước bắt một chiếc taxi. Tôi vứt chiếc xe máy cà tàng ở gốc cây đuổi theo, khi mụ ta vừa leo lên tôi cũng tóm được lôi xuống dưới. Mụ ta thấy vậy hai tay càng giữ chặt túi rồi tru tréo:
– Ối làng nước ơi, cướp trắng trợn giữa ban ngày. Cứu tôi với
Người tài xế taxi thấy vậy liền bước xuống, tôi không quan tâm, dùng hết sức lực tóm lấy túi đáp lại:
– Dì trả lại ngay tiền cho người ta, dì có quyền gì mà đến đây đòi tiền? Trả lại mau
– Tao đéo trả đấy, sao tao phải trả, sáu năm nay tao cũng nuôi thằng con mày lớn
– Dì nói mà không ngượng mồm à? Trả lại mau lên
– Mẹ mày nhé con đĩ này, mày muốn đòi lại để trả hay thật sự là mày định lấy số tiền này cho riêng mình? Có một trăm triệu bạc phí người ta cho tao nuôi thằng con mày mấy năm mà mày cũng phải tranh giành với tao à? Tiền trong sổ tiết kiệm của mẹ mày có hai trăm cơ mà, mày thích trả thì tự lấy mà trả, tao có chết cũng đéo đưa.
Một trăm triệu! Nó không nhỏ, nhưng lại quá ít và bèo để chị Loan mang nó ra để xúc phạm tôi. Mụ An nhất quyết không đưa, chân cứ thế đạp thẳng lên người tôi gào thét rồi nhìn người tài xế nói:
– Anh kéo nó ra cho tôi tôi đi xe lát trả anh một triệu.
Nghe vậy gã tài xế lao đến túm mạnh tôi đốc xuống đường. Mụ An nhân cơ hội đó lao vào xe đóng chặt cửa. Tôi lồm cồm bò dậy, nhưng đã không còn kịp nữa, chiếc xe cũng phóng thẳng đi. Lúc này tôi mới nhận ra cánh tay tôi bị chảy máu, thế nhưng tôi không còn quan tâm ngồi xuống vệ đường gào lên! Tôi ức! Ức đến mức phát khóc, mái tóc rũ rượi dính đầy cát tung bay trước gió. Khốn nạn!
Khi còn đang chửi mụ An thì đột nhiên có ai đó kéo tôi lên. Mặt mũi tôi tèm nhem cả nước, cát rồi tóc tai dính đầy, lúc nhìn lên mới nhận ra là Thành. Đoạn này chỉ cách nhà anh ta một khoảng không xa. Anh ta nâng cánh tay dính máu của tôi lên khẽ hỏi:
– Đau không?
Đau cũng không đau bằng sự nhục nhã của tôi lúc này, đau cũng không bằng việc tôi sợ chị Loan lấy cớ tiền bạc để hạn chế cho tôi thăm Bin, Bom. Tôi nhìn Thành, không biết anh ta đã biết mụ An đến đòi tiền chưa, cũng không biết anh ta đứng đây từ bao giờ liền phân bua:
– Anh Thành, ban nãy dì tôi…
Nhắc đến hai chữ dì tôi tôi lại cảm thấy lợm giọng. Tôi khẽ thở dài nói tiếp:
– Dì ta có đến đòi phí nuôi dưỡng Bin, Bom nhưng thực ra tôi không hề đứng sau lưng giục. Dì ta mang tiếng là dì ruột tôi nhưng tôi đã từ mặt lâu rồi. Tôi sẽ gom tiền lại trả cho anh, nếu lần sau dì ta có đến anh dặn người nhà đừng đưa cho dì ta xu nào. Dì ta với tôi không còn là người thân thích gì cả.
Thành nghe tôi nói một hơi dài dường như không quan tâm mà nói:
– Xe máy cô cứ vứt ở kia cũng được, lát tôi nhờ thằng em mang đến cho. Lên xe tôi lau vết thương cho.
– Anh Thành…
– Cứ lên xe đi, lau xong vết thương thì chúng ta nói chuyện.
Tôi thấy vậy đành theo Thành lên xe, anh ta đánh xe ra một chỗ vắng vẻ rồi dừng lại lấy túi thuốc ở ngăn kéo lau cánh tay đang rỉ máu của tôi, vừa lau vừa thở dài:
– Từ sau cô đừng làm thế này nữa chỉ thiệt thân thôi. Tiền mụ ta đã cầm cô đòi thế nào được mà tranh giành cho bị thương?
– Tôi… nếu không đòi lại tôi không biết phải làm thế nào? Tôi thật sự không hề có ý giục dì ta đến đòi tiền, nếu tôi thích tiền tôi đã tự chủ động đề nghị với anh.
– Tôi hiểu! Tôi tin cô.
Ba chữ tôi tin cô từ miệng Thành phát ra đầy kiên định. Nghe đơn giản mà lại khiến khoé mắt tôi cay cay. Giữa những uất ức tôi vừa chịu bỗng dưng lòng lại cảm thấy có chút bình an. Tôi nhìn Thành, khẽ nói:
– Mai tôi sẽ gửi anh lại một trăm triệu, phiền anh đưa cho mẹ anh, rồi nói với mẹ anh vài câu. Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn được thăm hai con của mình thôi.
– Cô lấy tiền đâu ra? Định dùng tiền tích cóp của bản thân đền thay cho dì cô à?
Tôi cúi gằm mặt, tôi nào làm gì có xu nào tích cóp, thực ra đó là khoản tiền năm xưa gia đình Thành trả cho tôi tôi còn giữ lại được chút. Đến ngay cả số tiết kiệm của mẹ tôi còn tiêu bằng sạch khi cái Quyên ốm thì lấy đâu ra mà có của riêng. Một trăm triệu này trước tôi định dành dụm cho Bin, cố nhịn ăn nhịn mặc để không đụng đến. Dù giờ bỏ ra rất xót xa nhưng tôi không biết phải lấy đâu ra nữa. Con mụ An chết tiệt chắc chắn sẽ giữ một trăm triệu kia hơn cả mạng sống, tôi không còn cách nào. Tôi nhìn Thành đáp lại:
– Nếu không anh nghĩ tôi lấy đâu ra? Tôi tiếc tiền nhưng cũng còn hơn giờ nhận tiền của gia đình anh thế này lại mang tiếng, hơn hết còn sợ mẹ anh đổi ý cho tôi là tham lam rồi không cho mấy mẹ con tôi gặp nhau.
– Đồ ngốc!
Đang nói chuyện Thành phun ra hai chữ chẳng liên quan khiến tôi sượng sùng cả lại. Anh ta lau sạch sẽ cánh tay rồi nói:
– Số tiền một trăm triệu kia của dì cô cô không phải lo. Trong vòng tối nay không nôn sạch ra cho tôi thì chỉ có nước cút ra khỏi đất Hà Nội này thôi.
Nghe xong tôi há hốc mồm kinh ngạc, định hỏi lại anh ta nói tiếp:
– Cô yên tâm mẹ tôi ấu trĩ chứ tôi không thế đâu. Tôi theo bố kinh doanh từ nhỏ, có là mười nghìn cũng phải tiêu chính đáng chứ đừng nói là một trăm triệu. Cô là mẹ của các con tôi đã lên tiếng thế này thì một xu mụ ta cũng không giữ được. Tối tôi lấy tiền về cũng sẽ nói chuyện đàng hoàng với mẹ. Cô cứ về tắm rửa cho sạch sẽ, giữ cánh tay cho khô khan mai còn đi dạy. Chẳng hiểu cô làm giáo viên gì mà có cái tay viết bảng dạy học hai ba ngày lại bị thương.
Thành nói đến đâu, đôi tay thon dài lại tháo miếng băng trắng băng vế thương cho tôi đến đấy. Đầu anh ta cúi xuống rất gần đến khi ngẩng lên thì chạm khẽ vào tôi. Tôi ngượng đỏ mặt quay đi, anh ta cũng bối rối băng xong vết thương vội đi ra ngoài gọi điện cho ai đó. Tôi không nghe được nhiều chỉ loáng thoáng thấy anh ta bảo làm ngay đi, trong ba mươi phút đến lấy lại tiền. Nhìn anh ta mặc chiếc áo vest là lượt phẳng phiu, vẻ mặt nghiêm túc tôi tự dưng lại bật cười. Nói gì thì nói anh ta cũng giúp tôi nhiều như vậy, nghĩ lại cái hôm vả anh ta chảy cả máu mồm lại thấy day dứt vô cùng. Một lúc sau Thành bước vào, lái xe đưa tôi về nhà. Ngay khi đến cổng anh ta lại nghe điện thoại một lúc rồi trở lại xe nói với tôi:
– Xong! Thằng em tôi lấy lại được tiền rồi đấy! Nhưng mụ ta tiêu hết hai triệu rồi còn có chín mươi tám triệu thôi.
Tôi nghe xong suýt nhẩy cẫng lên, với mụ An đòi được nửa số tiền đã là kì tích rồi, đúng là vỏ quýt dài phải có móng tay nhọn. Trước nay tôi chỉ nghĩ Thành giỏi kinh doanh, không ngờ giờ còn biết thêm cả nấu ăn ngon đòi nợ giỏi. Tôi nhìn anh ta rối rít hỏi:
– Sao anh đòi lại được thế? Ừ mà mụ ta không quyền không thế, chỉ to mồm tham lam sao đấu được lại với anh. Hai triệu mụ ta tiêu để tôi tự bỏ tiền của tôi ra bù vào cho đủ
– Khỏi cần! Mụ ta tiêu thì tự lấy tiền khác đập vào. Với loại người này một nghìn cũng không cho!
Tôi định lên tiếng Thành đã giục tôi đi về để anh ta qua thẳng nhà mụ An giải quyết nốt. Cuối cùng tôi đành vào nhà, đến tối Thành gọi cho tôi đã mang tiền về đến nhà trả lại cho mẹ anh ta. Giải quyết xong vụ của mụ An mà lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại cũng thấy mình ngốc thật, với loại người như mụ ta cũng chỉ có Thành giải quyết vài phút là xong chứ tôi có dây dưa vào chỉ thiệt thân như Thành nói.
Buổi đêm hôm ấy tôi ngủ rất ngon, trước kia mỗi khi ban ngày xảy ra chuyện đêm tôi không ngủ được. Không hiểu sao tự dưng đêm nay tôi lại có cảm giác rất an tâm, giống như thể dù có giông bão gì tôi cũng không sợ hãi nữa. Mặc dù đó chỉ là cảm giác nhất thời tôi tự nghĩ ra nhưng lòng thật sự là không còn thấy chới với, mênh mông nữa.
Buổi trưa hôm sau sau khi kết thúc giờ lên lớp đang định ăn cơm thì cái Tâm chạy xồng xộc từ đâu tới nhìn tôi nói:
– Chị Uyên, ra cổng trường đi có ai tìm chị ấy.
– Ai? Phụ huynh à?
– Em không biết, đi xe ô tô, trung niên, quý phái lắm
Tôi nghe xong vẫn chưa mường tượng được ra ai đành nhờ cái Tâm trông lớp rồi chạy ra ngoài. Khi vừa ra đến nơi tôi mới sững sờ khi thấy bà Hoài đang đứng trước cổng trường. Vừa thấy tôi bà lạnh nhạt nói:
– Lên xe đi, tôi muốn nói chuyện với cô một lúc
Tôi không có cách gì từ chối đành phải theo bà Hoài lên xe. Vừa lên đến xe bà đã nói:
– Tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với cô nên nói luôn ở đây. Cô cần bao nhiêu tiền, nói thẳng ra đi. Một trăm triệu cô chê ít nên trả lại cũng đúng, rốt cuộc con số cô muốn là bao nhiêu?
Điều hoà trong xe không làm tôi thấy vơi bớt nhiệt, tôi bặm môi đáp lại:
– Tôi không cần tiền thưa bà. Nếu cần tôi đã đưa ra con số ngay từ khi giao lại Bin cho Thành rồi ạ
– Vậy cô muốn gì? Cô muốn mồi chài thằng con ngu ngốc của tôi? Cô nghĩ đẻ được hai đứa ra thì cô đươc phép trở thành vợ của nó? Sáu bảy năm trôi qua rồi, lẽ ra giờ cô chỉ cần giao lại Bin, nhận một số tiền rồi biến mất như trước kia thì tốt hơn đấy.
– Tôi chưa từng có ý nghĩ như bà nói!
– Chưa từng? Chưa từng mà năm lần bảy lượt thằng Thành nó bỏ mặc vợ nó đi tìm cô? Chưa từng mà cô dạy thằng Bin nói nó muốn thằng Thành đón cô về ở cùng. Loại con gái như cô tôi gặp không ít rồi. Tôi cũng nói thẳng luôn, dù cho cô có mồi chài con trai tôi thì cũng đừng mơ có cửa bước chân vào nhà tôi
– Tôi không mồi chài, thực sự…
– Cô không cần nói thêm hay giải thích thêm, tôi cũng không muốn mang mấy đứa cháu tôi ra để mà doạ ép cô. Nhưng tốt nhất cô biết điều một chút, đối với tôi chỉ có con Loan là con dâu, còn thằng Thành qua lại tình ái với những loại đàn bà lẳng lơ như cô, nếu là chơi bời tôi không quan tâm, còn nếu cô mảy may có suy nghĩ khác thì tôi sẽ không để cô được toại nguyện đâu. Cô Uyên ạ, cô là phụ nữ, lại làm giáo viên, mặt mũi dáng dấp xinh đẹp tôi nghĩ cô không thiếu người theo đuổi thì nên chọn cho mình người phù hợp. Tôi nói thật đàn bà làm kẻ thứ ba nhục lắm, vừa nhục vừa tanh tưởi. Tôi nghĩ cô cũng không đến mức không biết điều thế chứ nhỉ? Mà thằng Thành nó có thích cô thì cũng chỉ là kiểu đàn ông thích của mới lạ thôi, chứ yêu đương gì. Cô đừng biến mình thành miếng giẻ lau mà ai đi qua cũng chùi được. Tôi nói xong rồi cô xuống xe đi!
Nói rồi không đợi tôi đáp tài xế của bà Hoài đã mở cửa lôi tôi xuống xe. Trời trưa mùa thu nắng chang chang, chiếc xe cũng phóng vội đi. Tôi thở dài, quay lại trường cơm cũng không nuốt nổi. Việc bà Hoài tìm đến tôi không ngạc nhiên, chỉ là mấy lời cuối cùng bà ta nói khiến tôi cảm thấy có chút man mác buồn mà không rõ vì sao.
Đến chiều khi tôi đang ra chơi tiết cuối thì Thành gọi. Tôi nhìn màn hình không muốn nghe anh ta lại gọi cuối cùng tôi đành để chế độ im lặng. Bốn rưỡi tiếng chuông tan học mới cất lên. Tôi thu dọn cặp sách rồi đi xe cổng lòng nặng trĩu. Hôm qua xe máy Thành chưa mang đến nên hôm nay tôi vẫn phải đi xe bus. Khi vừa ra cổng rất nhiều phụ huynh đang đợi đón con. Thế nhưng khi tôi vừa bước ra chợt thấy mọi người nhìn mình chằm chằm còn chỉ trỏ, xì xào. Chưa kịp hiểu có chuyện gì định hỏi một phụ huynh có con học lớp tôi thì bất chợt một vật thể lạ từ đâu bay thẳng lên đầu tôi. Tôi đứng sững lại, thứ nước lỏng tanh lòm vàng trắng trắng chảy dài xuống mặt. Trứng thối? Tôi ngước mắt lên, lại là liên tiếp những quả trứng ném thẳng vào mặt, vào đầu, vào người. Một nhóm đàn bà lạ mặt lao đến, kẻ ném trứng, kẻ ném rau, kẻ đè tôi ra gào lên:
– Con đĩ này, mặt thì đẹp, mác làm giáo viên mà đi cướp chồng người khác. Mọi người xem giáo viên gì mà làm cái trò khốn nạn này dạy sao được học sinh?
Mấy người phụ huynh xì xào to nhỏ:
– Giáo viên mà đi cướp chồng thì xứng đáng bị đuổi việc thôi
– Khiếp… để cho loại này đi dạy có khi cướp luôn chồng phụ huynh
– Chứ còn gì, cái mặt xinh thế kia không tìm thằng tử tế mà lại làm kẻ thứ ba. Cho đáng kiếp
Tôi bị quây đánh, gào thét lên:
– Các người là ai, buông tôi ra, tôi không quen
– Không quen cái địt mẹ mày, mày cướp chồng của bọn tao mà còn bảo không quen. Đánh cho nó chừa đi, lột mẹ quần áo nó ra
Mấy người đàn bà được thể lao vào tóm lên bộ quàn áo công sở của tôi. Tôi lấy hết sức lực để chống chọi nhưng sức voi cũng không chống lại được số đông như vậy, cố van xin mấy phụ huynh giúp đỡ nhưng ai cũng chỉ đứng trơ mắt nhìn tôi. Hai tay tôi bám lên một người đàn bà, giọng nghẹn đi:
– Dừng tay lại đi, đừng để tôi báo công an
– Báo mà bà sợ à? Đánh chết mẹ nó đi
Liên tiếp là những cái tát, đấm, vung tay vào người, cả người tôi ướt đẫm trứng thối, mắt còn không mở nổi. Toàn thân bị đánh đến mức tê liệt, phân bua giải thích van xin cũng chỉ nhận được những ánh nhìn hờ hững. Tôi cố cắn chặt tay một mụ đàn bà lại bị những mụ khác đánh cho đến không thở được.
– Dừng tay! Dừng tay lại ngay.
Khi tôi tưởng mình sắp ngất đi bất chợt nghe tiếng người đàn ông rất quen. Tôi đưa tay quệt ngang đôi mắt, chỉ lờ mờ nhận ra Thành. Anh ta lao vào, nhìn mấy người phụ nữ quát lại lần nữa:
– Muốn chết đúng không? Muốn chết cả lũ đúng không?
Đám người đang đánh dừng lại hất hàm hỏi:
– Mày là thằng nào?
Có tiếng ai đó lại cất lên:
– Các chị ơi dừng tay đi, sao lại đánh người ra nông nỗi này? Tôi báo cảnh sát rồi đấy, đây là anh Thành, tổng giám đốc tập đoàn Thành Công…
Cả người tôi lúc này cũng đã đầy vết thương, chiếc áo không còn lành lặn nằm thõng trên đất. Thành cúi xuống, anh cởi chiếc áo vest mặc lên người tôi chùm kín rồi ôm chặt tôi bế thẳng ra xe giục người tài xế mau chở đến bệnh viện. Tôi không còn đủ sức lực cứ thế dựa vào vai anh hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống miệng vừa đắng vừa tanh. Thành đưa tay chạm lên khoé mắt, đôi mắt anh đỏ ngầu khẽ nói:
– Là lỗi của tôi, đừng khóc, là lỗi của tôi, tất cả là tại tôi.
Tôi muốn nói nhưng miệng không mở ra nổi, nước mắt đã ướt nhoè cả gương mặt. Mấy ngón tay thon dài của Thành kiên nhẫn lau từng giọt, đến khi quá nhiều không lau nổi anh bất chợt ôm chặt lấy tôi giọng nghẹn lại:
– Đừng khóc, đừng khóc nữa, tôi đau!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!