Con Chung - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3349


Con Chung


Phần 15


Tôi không biết mình ngủ bao lâu chỉ đến khi có tiếng chuông báo thức mới giật mình tỉnh lại. Khi vừa mở mắt đã thấy mình nằm trên chiếc đệm trắng, chăn đắp ngang người. Tôi bật dậy đốc chăn ra đột nhiên sững sờ lại khi thấy Thành đang nằm cạnh mình… trần truồng. Suýt chút nữa tôi đã kêu gào lên, nhưng đầu óc đau như búa bổ, một mớ hỗn lộn ùa về. Quả thực đến tận bây giờ tôi vẫn không nhớ rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có hai điều tôi lại nhớ rất rõ. Rượu là do tôi gạ anh uống! Tình là do tôi gạ anh làm! Tôi day day trán, vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao khi uống rượu vào tôi lại trở thành người vô sỉ như vậy. Từ trước đến nay tôi rất ít khi uống rượu, có đi cùng trường trong những buổi tiệc cũng chỉ là những cái nhấp môi. Điên thật rồi! Tôi điên thật rồi! Cái vẻ nghiêm túc, đàng hoàng của tôi chỉ trong một đêm đã mất sạch. Thành vẫn còn ngủ say, hơi thở đều đều. Tôi nhìn Thành, tự vả mình một cái đau điếng rồi nhè nhẹ đi xỏ dép đi ra ngoài tìm quần áo, người tôi trần như nhộng, xấu hổ không để đâu cho hết. Người ta hay nói khi say rượu có một loại người sẽ không kiểm soát được bản thân, không biết mình làm gì, nói gì. Tôi chính là loại người như vậy.

Khi tôi vừa ra khỏi giường đột nhiên có tiếng Thành cất lên:

– Uyên!

Mới nghe anh gọi tên tôi, tim tôi đã như thót lại suýt chút nữa thôi là nhảy cả ra ngoài. Tôi không dám quay lại nhìn Thành, cả người không mảnh vải che thân vội vã chạy ra ngoài. Thế nhưng mắt nhắm mắt mở thế nào tôi không thấy cánh cửa khoá cứ thế lao vào rồi đập uỳnh một phát ngã vật ra đất. Thành thấy vậy hốt hoảng nhảy xuống lao về phía tôi vội hỏi:

– Uyên, em có sao không?

Tôi nhìn Thành, đau đến choáng váng nhưng vẫn cố đáp lại:

– Tôi… tôi không sao.
– Em làm gì mà vội vàng thế, còn sớm mà.

Hai cơ thể trần truồng sát cạnh nhau, tôi đỏ mặt đẩy Thành ra, cô gắng gượng đứng dậy rồi mở cửa đi ra ghế sofa nhặt quần áo lí nhí nói:

– Tôi phải đi dạy học.
– Tôi đưa em đi
– Không cần đâu
– Sao lại không cần? Mặc quần áo rồi tôi đưa đi.

Nghe vậy tôi liền nổi cáu cầm bộ quần áo định đi về phía nhà vệ sinh để mặc vừa đi vừa gắt lên:

– Tôi đã bảo không cần là không cần. Tránh ra tôi đi mặc quần áo.

Thành bỗng bật cười rồi nói:

– Sao phải vào nhà vệ sinh mặc? Em xấu hổ à?
– Kệ tôi.
– Đập đầu vào cánh cửa nên đầu óc có chút lú hả? Em đang trần truồng đứng trước tôi thì em mặc luôn ở đây chứ có gì phải chui vào nhà vệ sinh để mặc? Lúc cởi quần áo em không xấu hổ, lúc mặc đồ lại giấu giếm như thể nó là chuyện tế nhị vậy?

Tôi nghe Thành nói, mặt lúc này đã chuyển từ đỏ sang đen tự dưng thấy mình hớ quá. Thế nhưng vì nhục tôi vẫn mặc kệ đi vào nhà vệ sinh xả nước lên mặt rồi mặc vội bộ quần áo. Đến khi ra ngoài cũng thấy Thành mặc bộ vest chỉnh tề rồi nói:

– Được rồi, mau xuống dưới đi không em lại muộn giờ lên lớp đấy
– Không cần tôi bắt taxi cũng được.
– Em đừng có đụng tí lại cãi lời tôi như thế. Muốn đẻ hết trứng với tôi thì ngoan ngoãn một chút đi.

Tôi nhìn Thành, chưa kịp load đến khi hiểu ra mới nhớ lại mấy lời hôm qua mình nói. Thế nhưng lúc này tôi cũng không còn thời gian đôi co với anh ta đành ngoan ngoãn nghe theo. Thành chở tôi về nhà thay quần áo rồi lại đưa tôi lên trường, cũng may cái Quyên đi học rồi nên tôi không mất thêm thời gian giải thích nữa. Trên xe tôi và Thành chẳng ai nói với ai câu nào, chuyện hôm qua dù sao cũng là sự cố ngoài ý muốn nên tôi không muốn nhắc lại. Thế mà khi tôi vừa xách cặp ra khỏi cửa xe anh liền hạ cửa kính xuống rồi nói:

– Cô giáo Uyên đi dạy vui vẻ, tối về tôi qua đón.
– Không cần đâu, tôi tự đi được, hôm nay cũng không phải ngày tôi được đón Bin, Bom mà đón làm gì?
– Đón để lai giống.

Tôi nghe vậy cả người lại nóng bừng tức giận không thèm đáp đi thẳng vào trường. Khi đang bước chân vào phòng giám hiệu tôi bỗng lại nghe tiếng chị Thu cất lên:

– Thật, tao chẳng hiểu sao con Uyên mặt dày đến như thế. Cho dù là anh tổng giám đốc kia có lập quỹ cho trường, lại xây thư viện nên hiệu trưởng không đuổi nó đi thì cũng nên biết điều tí chứ. Phụ huynh người ta bàn tán xôn xao, loại người đâu nhìn thì thánh thiện mà lại cướp chồng người ta.

Mấy người đồng nghiệp lại hùa vào:

– Ừ đấy, nãy em còn thấy đưa nhau đến trường, khiếp thật công khai cả rồi đấy. Hình như bà ấy không có dây thần kinh xấu hổ hay sao ấy. Mang tiếng là giáo viên đi làm cái trò nhục nhã ấy chẳng hiểu dạy học sinh kiểu gì? Ông kia giàu nên dùng tiền bịt miệng thiên hạ chứ ai chẳng biết. Cái quái gì mà đánh ghen nhầm, cái quái gì mà xin lỗi. Khổ thân chị vợ, nghe nói hai vợ chồng xích mích rồi gửi cả đơn lên toà ly hôn rồi. Đàn ông là thế, vợ đẹp con khôn cũng không bằng của lạ.
– Các bà cũng cẩn thận ấy, con Uyên nó mồi chài được anh kia thì nó cũng không phải dạng vừa. Từ sau có họp mặt dâu rể để chồng ở nhà đi không nó thấy ngon lành cành đào nó cuỗm luôn thì vỡ mồm.

Tôi nghe xong uất đến nghẹn cổ, hoá ra không riêng chị Thu mà cả đám người bàn tán sau lưng tôi. Khi tôi định bước vào thì nghe tiếng cái Tâm gắt lên:

– Mấy chị bớt bớt lại đi, ngồi đây bàn tán nói xấu sau lưng người ta chắc hay? Chuyện của chị Uyên thế nào còn chưa rõ, toàn cứ nghe nói rồi làm như biết thật ấy. Chị Uyên không phải người như các chị nói đâu.
– Mày ngây thơ vừa thôi Tâm ạ, mày còn trẻ không hiểu sự đời nên nhìn đời bằng con mắt non dại lắm.
– Non dại cũng được nhưng các chị ngồi nói xấu chị ấy thế này em thấy cũng không tốt đẹp gì cả.

Cái Tâm vừa nói xong chuông báo vào giờ cũng reo lên. Mấy đồng nghiệp vội bước ra, khi nhìn thấy tôi ở cửa thì có chút giật mình nhưng rồi rất nhanh chóng cười như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng xách cặp lên lớp, cố gạt đi mấy lời nói không hay nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu.

Buổi chiều khi tôi vừa tan tiết học Thành gọi cho tôi cười nói:

– Cô giáo dạy xong chưa tôi qua đón nhé?

Tôi nghe xong liền đáp lại:

– Tôi tự đi xe về rồi, không cần anh qua đón.
– Uyên! Tôi bảo chờ tôi qua đón mà. Sao lại…

Thành chưa nói xong tôi liền gắt lên:

– Tôi đã bảo không cần rồi, từ nay anh đừng có đưa đón tôi đến trường nữa.

Nói xong tôi tắt phụt máy ra bắt một con xe ôm trở lại phòng trọ, Thành gọi lại mấy cuộc nhưng tôi không nghe để mặc cho tiếng chuông vang lên. Bỗng dưng tôi lại cảm thấy mình cô đơn lẻ loi quá. Ngoài trừ Quyên, hai đứa con thì đến một người để tâm sự tôi cũng không có. Dù cho tôi đã tự an ủi mình rằng chỉ cần mình không làm gì sai thì mình không có gì phải hổ thẹn nhưng những lời nói của mấy người đồng nghiệp vẫn như xát muối vào lòng. Cảm giác bị cô lập trong chính môi trường làm việc của mình thực sự rất khó chịu. Khi tôi đang ngồi bỗng nghe bên ngoài có tiếng xe ô tô quen thuộc của Thành rồi tiếng bước chân của anh trên nền đất quen thuộc. Thành gõ cửa phòng trọ nói vọng vào:

– Uyên, mở cửa cho tôi.

Tôi nghe Thành nói liền đáp lại:

– Anh đến đây có việc gì?
– Sao em không nghe máy của tôi. Có chuyện gì à?
– Không có chuyện gì cả, anh đi về đi
– Không có chuyện gì sao em lại không để tôi đón em về, phải bắt xe về làm gì? Gọi cũng không nghe máy, rốt cuộc có chuyện gì nói tôi nghe.
– Tôi đã bảo không có gì rồi
– Không có gì thì em mở cửa ra đi.
– Anh bị làm sao đấy? Tôi đã bảo tôi không cần anh đưa đón rồi mà, anh không hiểu tiếng Việt à?

Thành nhìn tôi, hai hàng lông mày hơi chau lại hỏi:

– Uyên, rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng phải đêm qua chúng ta vừa… sáng nay cũng còn vui vẻ, sao giờ tự dưng em lại cáu kỉnh với tôi như vậy?
– Có chuyện gì thì cũng mặc kệ tôi đi. Hôm qua là tôi say không kiểm soát được bản thân mình nên anh đừng nghĩ nhiều về nó.
– Có phải đồng nghiệp của em nói gì không? Sáng nay tôi đưa em đi làm có ai nói gì à?
– Nói gì thì sao? Từ đầu tôi đã bảo tôi tự đi được, tôi không mượn anh rồi còn gì?
– Vậy từ mai tôi đưa em đến gần cổng thôi rồi dừng lại nhé. Đợi một thời gian nữa mọi chuyện lắng xuống rồi…
– Thành! Anh không hiểu tôi nói gì à? Anh có biết anh phiền lắm không? Vì anh mà tôi mang tiếng là kẻ thứ ba, vì anh mà tôi hết lần này đến lần khác bị hiểu nhầm. Tốt nhất anh tránh xa cuộc đời tôi ra. Từ lúc gặp anh cuộc đời tôi chẳng một chút yên ổn một chút nào cả.

Thành nhìn tôi, đôi tay đang chạm lên cửa bỗng dưng buông thõng xuống, đôi mắt trở nên trầm uất rồi cất giọng đều đều:

– Uyên! Em coi tôi là gì vậy? Em luôn để ý đến lời nói, cảm xúc của người khác nhưng đã bao giờ em để ý đến cảm xúc của tôi chưa? Tôi cũng là con người, cũng có hỉ nộ ái ố, em đã bao giờ nghĩ tôi cũng đau lòng khi nghe mấy lời em nói chưa? Nếu tôi có gì không đúng, có gì khiến em thấy không hài lòng em có thể góp ý để tôi sửa chứ không phải vì mấy lời nói của người ta em xua đuổi tôi như bây giờ.

Tôi nhìn Thành, chợt cảm thấy không thở nổi, mấy lời anh nói như kim đâm vào lồng ngực tôi nhói lên. Rõ ràng tôi rất đau lòng, rõ ràng rất muốn đưa đôi tay chạm vào tay anh vậy mà cuối cùng tôi lại cúi mặt rồi nói:

– Anh đi đi.

Thành lặng yên nhìn tôi, rồi gật đầu đáp:

– Được! Tôi đi.

Nói rồi anh xoay người đi ra phía ngoài. Tôi nhìn theo bỗng thấy bóng lưng anh cô đơn đến tội nghiệp. Sống mũi tôi bất chợt cay xè, muốn mở lời xin lỗi mà lại nghẹn ở cổ. Khi tiếng xe ô tô đi khuất tôi cũng nhận ra mình sai rồi. Những áp lực ở trường tôi mang về trút giận lên anh, chỉ vì người ta đàm tiếu tôi mà tôi lại cho rằng đó là lỗi của Thành. Tôi không muốn làm tổn thương anh, nhưng lại không kiểm soát nổi cảm xúc của mình để rồi làm tổn thương anh. Cả tối ấy tôi không sao ngủ được cứ trằn trọc cầm máy lên rồi lại đặt xuống. Muốn nhắn cho anh một cái tin, gọi cho anh một cuộc điện thoại rốt cuộc cũng không làm được.

Ngày hôm sau tôi đi làm trong tâm trạng không chút vui vẻ. Mấy người đồng nghiệp có lẽ vẫn bàn tán sau lưng nhưng tôi cũng không để ý nữa chỉ chăm chăm cái điện thoại chờ một cuộc gọi từ Thành. Thế nhưng anh không gọi tôi, tôi lại không đủ can đảm gọi cho anh. Lúc này tôi mới nhận ra hình như trong lòng tôi vị trí của anh không hề nhỏ. Đều là tự tôi phủ nhận, thấy anh hiền lành nên được thể trút giận lên anh. Buổi chiều ba giờ khi tôi vừa được ra chơi thì thấy tiếng chuông điện thoại của Thành. Tôi suýt không tin nổi vào mắt mình vội chạy ra nhà vệ sinh nghe. Vừa thấy giọng tôi Thành liền nói:

– Hôm nay ông bà nội Bom, Bin đi dự tiệc, tôi có cuộc họp đến sáu giờ mới xong. Chiều em tranh thủ qua đón hai đứa về nhà giúp tôi nhé. Địa chỉ trường học tôi sẽ gửi qua cho em.

Tôi nghe xong gật đầu đáp:

– Vâng.

Khi còn định nói thêm thì Thành đã tắt máy. Tôi bị chưng hửng nhưng cũng không gọi lại. Tôi vào lớp dạy đến khoảng bốn rưỡi liền lên xin hiệu trưởng cho về sớm chút để đón con. Thế nhưng vừa định lên tiếng hiệu trưởng đã nhìn tôi rồi nói:

– Uyên xuống báo mọi người cho học sinh nghỉ sớm để họp nhé, có văn gấp trên phòng vừa gửi.
– Sếp! Phải họp gấp sao ạ? Có thể để tôi đi đón con…
– Cô Uyên, tôi hiền quá nên cô định trèo đầu cưỡi cổ à. Văn gấp trên phòng gửi xuống thông báo họp khẩn toàn bộ giáo viên. Con thì nhờ ai đón chẳng được?

Nghe hiệu trưởng nói vậy tôi cũng không dám mở mồm thêm nữa mà gọi điện cho Quyên để nó đón hai đứa rồi báo mọi người họp. Năm giờ kém cuộc họp bắt đầu đến tận năm rưỡi mới xong. Khi tôi vừa bước ra ngoài thì điện thoại của cái Quyên gọi tới. Vừa nhấn nút nghe tôi đã thấy giọng nó run lên:

– Chị Uyên ơi, em đến trường đón mà không thấy Bom đâu, hỏi Bin cũng không biết. Em tìm đến giờ vẫn không thấy thằng bé đâu cả.

Tôi mới nghe đến đây toàn thân cũng gần không đứng vững vội vội vàng vàng phóng thẳng xe máy đến trường của Bin. Vừa đến nơi tôi thấy cái Quyên với Bin đang đứng ngoài cổng trường liền lao vào hỏi:

– Rốt cuộc có chuyện gì?
– Em đến đón thì bọn nó đã tan được một lúc, Bin nó bảo hai anh em chơi ở góc sân đến lúc Bin đi nhặt bóng phía sau trường quay lại đã không thấy Bom đâu rồi.

Tôi cúi xuống hỏi Bin, cố hỏi xem con có thấy ai đến đón anh Bom, hay anh Bom chạy về phài nào không nhưng thằng bé chỉ lắc đầu. Lòng dạ tôi nóng như lửa đốt chạy quanh sân trường tìm vẫn không thấy bóng dáng Bom đâu. Thằng bé rốt cuộc đã đi đâu? Tôi nhìn Quyên dặn con bé đưa Bin về trước rồi đi ra ngoài tìm Bom. Ở trường có mấy hẻm nhỏ, tôi vừa đi vừa gọi tên nhưng không thấy tiếng con trả lời. Tôi tìm mãi, tìm mãi nhưng chẳng nóng dáng con, liền lấy máy gọi điện cho Thành. Vừa nghe tôi nói Thành đã gấp gáp đáp:

– Được rồi, em bình tĩnh, tôi đến ngay đây.

Đúng mấy phút sau Thành có mặt, vừa nhìn thấy anh tôi liền chạy lại giọng như lạc đi:

– Tôi tìm hết các hẻm rồi, không thấy thằng bé đâu cả. Nó đi đâu được chứ? Hay bố mẹ anh có đón nó không?
– Tôi vừa gọi ông bà bảo không đón.
– Vậy nó đi đâu được? Nó đi đâu?
– Uyên, em bình tĩnh đã đừng cuống. Tôi báo cảnh sát rồi, chúng ta tìm loanh quanh thêm ở đây chút đã

Tay chân tôi lúc này đã không còn đứng vững. Tôi rất sợ, sợ đến mức trong đầu tôi đã mường tượng ra cả trăm ngàn điều xấu. Thành với tôi chia nhau ra đi tìm thêm mấy khu vực gần đó, trời mỗi lúc một tối. Chân tôi đi dọc cả mấy vệ đường nhưng vẫn không thấy Bom. Đến tận khi ánh mặt trời tắt, đèn đường lên, tôi gọi khản cổ nhưng không ai trả lời. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến vậy, đã cố ngăn cho mình không khóc vậy mà cuối cùng khoé mắt cũng cay xè. Chân tôi chạy trên mấy đoạn đường tối tăm giọng nghẹn đi:

– Bom, Bom ơi.

Đáp lại tôi chỉ là tiếng còi xe, tiếng người cười nói. Tôi gần như không kiểm soát nổi bản thân mình bật khóc tu tu, nước mắt chảy nhoè trên mặt gào tên con thêm mấy lần. Vậy mà con ở đâu không nghe tiếng tôi gọi. Tôi đứng lại gốc cây bằng lăng đấm mạnh lên ngực mình. Là tôi sai, tôi sai rồi. Thằng bé là tôi tàn nhẫn để nó đi từ khi mới lọt lòng, còn chưa bú no sữa mẹ đã phải rời xa tôi, đến giờ khi lớn lên, tôi lại để ý nhiều đến Bin hơn con. Tôi cứ nghĩ Bom có bà nội, có bố rồi nên không gần gũi với con được như Bin, đến tận bây giờ mới thấy nơi lồng ngực đang quặn thắt lên vì đau đớn, con còn chưa biết tôi là mẹ, còn chưa một lần tôi được ôm con vào lòng dỗ dành nói hai tiếng “mẹ đây”. Ngay cả việc đón con tôi cũng không làm tròn trách nhiệm để giờ thằng bé ở đâu tôi cũng không biết, nếu thằng bé có gì tôi sẽ không sống nổi mất. Tôi nhớ lại lúc tôi ôm Bin khi Bin ốm, thằng bé lại đứng ngay góc cửa ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn đầy thèm khát. Cùng là con vậy mà tôi lại chưa bao giờ ôm con như vậy, cùng là con nhưng tôi lại để thằng bé cô đơn tủi thân. Tôi gần như không thở nổi, nước mắt chảy xuống miệng gào lên:

– Bom, con ơi, con ở đâu?

Gió vẫn rít, chỉ là gọi mãi, gọi nữa đều không thấy con trả lời tôi lấy một lần. Tôi cứ chạy mãi, đến khi thấy Thành liền lao về phía anh hỏi:

– Tìm thấy thằng bé chưa?

Thành nhìn tôi, gương mặt đầy mệt mỏi lắc đầu:

– Chưa! Phía cảnh sát cũng chưa thấy gì.

Nghe vậy hai tay tôi đang bấu lên anh cũng buông thõng xuống!

***

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN