Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 121-2
“Ừ, tôi sẽ sớm cho người tạo ra một số cơ hội để hợp tác với tập đoàn Y Đằng (Itou).”
“Cơ hội hợp tác không khó, nhưng dù sao thời gian thì vẫn phải đợi đến năm sau mới đi vào quỹ đạo được. “ Diệp Sóc cau chân mày, sau đó nhìn về phía Thiệu Tư Hữu: “Anh đã không ngủ ba ngày, chờ sau khi nghỉ ngơi lại đi chuẩn bị tiếp. “
“Tôi không mệt.” Thiệu Tư Hữu lắc đầu từ chối, mỗi người đều đang nổ lực để điều tra từ mọi phía. Mà anh lại là người đàn ông của Niên Niên, làm sao có thể ở chỗ này chờ trong khi những người khác nỗ lực tìm cô chứ.
“Tư Hữu.” giọng nói của Diệp Sóc tăng thêm âm lượng một chút, “Niên Niên là con gái của tôi, tôi cũng lo lắng cho con bé, tin tưởng vào con bé. Tôi biết rõ dù là ở trong tình cảnh khó khăn nào, con bé nhất định sẽ tìm được phương thức sinh tồn thích hợp nhất để tự chăm sóc tốt bản thân mình, sẽ không để mình chịu uất ức. Tôi cũng biết vào lúc này người nó lo nhất chính là anh. Tư Hữu, đi nghỉ ngơi một chút đi. “
*
“Tư Hữu, nghỉ ngơi một chút đi.” Cũng trong lúc đó trước khung cửa sổ sát đất, Diệp Cẩn Niên nhìn ngắm bầu trời ban đêm, nhẹ nhàng thì thầm.
Từ cửa sổ này nhìn ra ngoài, có thể thấy một dãy núi như được bao phủ bằng lớp áo màu bạc, mặt trăng treo cao giữa bầu trời trên đỉnh núi, ánh trăng trải rộng.
Đã bốn ngày qua đi, nhất định bọn họ rất lo lắng, mà cô thì ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết.
Flores làm việc cẩn thận, ngay cả lúc hắn đi vào đều ngồi trên những chiếc xe đã được tháo bảng số, cố ý không muốn để cô biết mình ở nơi nào.
Thật ra thì mặc dù biết rõ thì phải làm thế nào đây, nơi này có lấy một thiết bị để truyền tin, cho dù cô biết đây là đâu, cũng không thể truyền tin tức ra.
Flores không chết, cô cũng đã có dự cảm từ đầu, cho dù hắn không phải đứa trẻ mà dòng họ Bố Nặc Tư cưng chiều nhất, thế nhưng lễ tang lại được chuẩn bị quá vội vàng, quá đơn giản.
Thật ra thì sự thật cũng không khó đoán, có lẻ rất tí người biết được dòng họ kia tuyệt tình tàn nhẫn như thế nào.
Vì chọn lựa ra người thừa kế ưu tú nhất, Uy Nhĩ đã để mặc cho những kẻ được gọi là người thân dùng mọi thủ đoạn tàn sát tiêu diệt lẫn nhau, thờ ơ lạnh nhạt thậm chí là trợ giúp.
Nếu như thật sự ông ta có chỗ nào yêu thương Niên Nhạc Nhạc, cũng sẽ không vội vàng sắp xếp như vậy, cho rất nhiều cuộc ám sát diễn ra đến thế. Mà bây giờ ông ta lại đưa Niên Nhạc Nhạc đến Thiệu gia, chỉ sợ cũng vì ông ta đã biết rất rõ rằng Niên Nhạc Nhạc không thể tỉnh lại được, giống như là sự áy nát đền bù cho đứa cháu ngoại này, và cũng cho nhà họ Thiệu một lẽ công bằng.
Nhìn xuống băng gạc trên tay, mới vừa rồi lúc ăn cơm dì Vãn vẫn luôn chăm sóc tên kia và cô cháu giá nhỏ tuổi của bà, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng rời đi, nụ cười bên môi xinh đẹp mà dịu dàng, càng nhìn cô lại không khỏi có chút chua xót trong lòng.
Dì Vãn, đó là một người phụ nữ đạm chất phương Đông, chỉ một lần gặp mặt ngắn ngủi, đã lưu lại trong cô một ấn tượng sâu sắc, thậm chí với tình huống như thế này, biết được rằng trong khoảng thời gian đến sẽ ở cùng sống chung một chỗ với bà ấy, trong lòng cô lại có một sự thích thú lạ kỳ.
Bà không phải là người thân của Flores, nhưng Flores đối xứ với bà rất tôn trọng và chân thành.
Diện mạo của Flores đẹp đẽ như ánh nắng mặt trời, nhưng sẽ không ai bỏ qua sự âm trầm lãnh khốc trong đôi mắt của hắn, cũng chỉ ở cạnh dì Vãn, phần lạnh lùng trong đôi mắt màu xanh mới có được chút ấm áp.
Khi cô còn là Niên Nhạc Nhạc, từng nghe qua chuyện của hắn không chỉ một lần. Nhưng câu chuyện của mỗi người lại không giống nhau, mỗi người đề có cách nhìn không đồng đều. Có kẻ xem thường khinh bỉ, có người sung bái kính nể.
Hắn không may mắn là vật hy sinh trong cuộc hôn nhân giữa các dòng tộc, mẹ hắn ly hôn ngay ngày thứ ba sinh hắn ra đời, sau đó cũng không còn tin tức nữa, khi hắn lên ba tuổi ba của hắn lại chết ngoài ý muốn, nghe nói còn là chết trên đường đến nhà người tình.
Lúc hắn tám tuổi bị người ta bắt đi Mỹ, bảy năm sau một lần nữa trở lại trong tầm mắt của mọi người, bằng tác phong tàn nhẫn và dũng cảm, thủ đoạn tuyệt tình sắc bén, rất nhanh đã được Uy Nhĩ chú ý đến , thực sự trở thành một trong những kẻ thừa kế không thể khinh thường.
Không ai biết trong bảy năm ở đó đã xảy ra chuyện gì, đối với khoảng thời gian đó đều có những suy đoán mơ hồ, nhưng tất cả những lời nói đó đề không thấy xuất hiện một người phụ nữ phương Đông tên “dì Vãn”, một chút tương đồng hầu như cũng không có.
Có một sự tồn tại quá rõ ràng như vậy, thế nhưng mạng lưới tin tức mật thám to lớn của dòng họ Bố Nặc Tư lại không thấy bà ấy, có thể thấy Flore xem trọng bà.
Một bữa cơm ăn cũng không ngon, lúc kết thúc Diệp Cẩn Niên đi ngang qua thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt bắt gặp cái chân kia đang đưa về phía mình.
Nếu như là Diệp Cẩn Niên của bình thường tất nhiên sẽ không để cô ta làm trượt chân té ngã, thậm chí cô còn có thể dạy dỗ ngược lại, nhưng điều khác nhau bây giờ là lúc này Diệp Cẩn Niên vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc ngủ, hành động không thể theo kịp với suy nghĩ trong đầu, nên chỉ có thể trơ mặt nhìn cô ta được như ý.
Mà khi đó người đứng ở cạnh cô lại không hề có ý định đỡ lấy cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bị vấp té, dưới tình thế cấp bách này cô không để ý nhiều bất chấp bám được một cái tay vịn bằng gỗ, mặc dù động tác ngã xuống bị ngừng lại nhưng cánh tay lại bị góc cạnh của hoa văn làm xước.
Khi cô ngẩng đầu lên thấy rõ sự hả hê trong đôi mắt đó, hình như không ngờ cô sẽ ngẩng đầu lên như vậy, cô ta có chút ngẩn người.
Xem ra trước kia nhỏ tuổi mà bất lợi, ở cùng một mái nhà với người tình Sở Nhược, cuộc sống sau này nhất định sẽ vô cùng đăc sắc.
Cảnh dưới tầng kia giống như đúc với nơi ở của nhà họ Diệp, tiếng chuông cổ ngân vang báo hiệu một năm mới rốt cuộc lại tới.
Trước đây cô còn đang suy nghĩ, năm mới này có Thiệu Tư Hữu làm bạn, có ba và chị gái ở bên cạnh, đôi mắt của Diệp Dương đã khôi phục thị lực, việc làm ăn của nhà họ Diệp cũng đã tiến vào quỹ đạo, một nhà hòa thuận ở cùng nhau, mọi phiền não đều quên hết.
Không ngờ, cô lại bị nhốt ở một nơi kỳ lại tương tự như một căn phòng, một mình vượt qua sự cô độc
Không biết bọn họ bây giờ sốt ruột ra sao, nhất định ngày đó anh rất hội hận vì đã rời đi.
Tư Hữu, Tư Hữu. . .
Mấy ngày nay cô vẫn cố ý không nghĩ đến anh nữa, bởi vì một khi đã nhớ đến anh, sự nhớ nhung sẽ như nước tràn qua con đê bị vỡ mạnh mẽ nhấn chìm cô, rất khó để thu dọn.
Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.
Trong mũi có chút chua xót, hốc mắt cũng có chút ươn ướt, rất ít khi cô rơi lệ bất tri bất giác đã bắt đầu trở nên thích khóc. Đã từng, khi Nam Cung Minh Húc mất tích đã làm cô trở nên kiên cường trong một đêm, hôm nay, hôm nay sự dịu dàng của Thiệu Tư Hữu lại khơi được sự mềm yếu của cô.
Bản chất của hai từ tình cảm, chơ tới bây giò chưa từng có nhận xét nào là tuyệt đối.
Cô không ghét bỏ sự thay đổi này, bời vì người thay đổi cô lại chính là anh.
Từ từ tựa đầu vào giường, nhìn vầng trăng sáng giữa khung trời rộng, dường như nụ cười ấm áp của ai đó hiện ra trước mặt.
“Tư Hữu, năm mới vui vẻ. . .”
*
Sáng sớm ngày thứ hai của năm mới, Flores rời khỏi biệt thự, trong vòng hai tháng, hắn chỉ trở lại bốn lần, mỗi một lần đều rất vội vã , lại rời đi rất nhanh. Mỗi một lần dì Vãn sẽ kéo hắn để hặn dặn dò những lời giống nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe, mỉm cười rất vui vẻ.
Mà lúc này đây, Diệp Cẩn Niên thấy được sự đùa giỡn mờ nhạt ánh lên trong đôi mắt của thiếu nữ kia, rất nhẹ thoáng qua nhưng thật sự tồn tại.
Số lần Thành Minh tới đây không ít, cứ cách hai ngày sẽ đến một lực, vả lại còn dùng ánh mắt căm thù nhìn Diệp Cẩn Niên, nhưng cũng không nói chuyện với cô, tên đó giống như nhìn thấy cô bị người thiếu nữ được gọi là Niên Niên gây khó dễ thì rất hả hê.
Từ ngày Flores trở về, sự giám sát của quản gia Verney đối với Diệp Cẩn Niên cũng buông lỏng hơn rất nhiều, không phải có nhiều yên tâm với cô, mà là từ đó về sau mỗi ngày trong phần thức ăn của Diệp Cẩn Niên đều sẽ bị cho thêm một chút “gia vị’’.
Việc cô gái kia đưa chân ra làm cô vấp ngã hay việc những hoa văn sắc nhọn đột nhiên xuất hiện nhiêu trên tay vịn, tất cả đều được sắp xếp cẩn thận làm Diệp Cẩn Niên bị thương ở tay, cho nên càng có lý do để khen tặng người giúp việc đã chăm sóc bữa cơm cho cô, thành quả của người cho cô dùng bữa ăn thêm “gia vị” là đây.
Cùng nhau sống dưới một mái nhà, nhất định không thể tránh được việc ngày nào cũng sẽ gặp mặt dì Vãn, có lẽ vì kiêng dè tính khí của cô gái kia vào lần gặp gỡ ngày đó, mà mỗi lần gặp mặt bà chỉ dùng ánh mắt mỉm cười bình thản với cô, không nói thêm gì.
Đối với cảm giác khiến cô cảm thấy mình rất thân thiết với người phụ nữ này, Diệp Cẩn Niên chối bỏ sự kỳ lạ rằng giữa hai người có thể tồn tại mối quan hệ liên kết với nhau, nhưng đôi lúc cô cũng không thể tránh khỏi suy nghĩ đó, giống như bây giờ vậy.
“Diệp tiểu thư, có hài lòng về bữa trưa hay không?”
Diệp Cẩn Niên khép hờ mắt, nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt mình, loại cảm giác kiêu ngạo đó thật sự rât giống với cô thời niên thiếu, cô mỉm cười: “Cũng không tệ lắm.”
“Đúng là không sai, hóa ra phụ nữ nhà họ Diệp đều rất thích diễn kịch.’’ Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên sửng sốt: “Có ý gì đây, tiểu thư Niên Niên?”
“Diệp Cẩn Niên, cô đang cố ý chế giễu tôi sao?” Nghe cô gọi tên mình, thần sắc trên mặt của người thiếu nữ biến đổi, nhìn chằm chằm vào Diệp Cẩn Niên, trong đáy mắt đã bốc hỏa.
“Dĩ nhiên không phải.” Diệp Cẩn Niên vô tội lắc đầu, “Tôi còn tưởng rằng cô ở đây là để cố tình giễu cợt tôi chứ. “
Biết rõ đồ ăn của cô bị thêm cái gì ở bên trong mà vẫn cố tình đến đây khiêu khích, rốt cuộc chỉ là một đứa bé, suy nghĩ đều viết lên trên mặt.
“Cô . .” Thiếu nữ ngẹn lời, hừ lạnh nhìn Diệp Cẩn Niên, chợt ghé vào bên tai cô: “Tốt nhất cô không nên chọc tôi giận, bởi vì chỉ có tôi mới biết làm thế nào để rời khỏi căn biệt thự này.”
Nói xong, thiếu nữ hung hăng trừng mắt với Diệp Cẩn Niên: “Tôi mặc kệ cô có phải đang giả bộ ngu ngốc hay không, nói tóm lại khi phu nhân không có ở đây, tên tôi là Linda, cũng không có hứng thú là thế thân vĩnh viễn cho cô!”
Nói xong, thiếu nữ xoay người chạy đi. Sau lưng cô, Diệp Cẩn Niên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của người thiếu nữ, trong đầu loạn thành một đống.
*
Từ ngày đó trở đi, Diệp Cẩn Niên không hề rời khỏi căn phòng dù là nữa bước, Linda đã nói cho cô biết chuyện đó làm Diệp Cẩn Niên bị kích thích, còn cố ý chạy đến phòng của cô giễu cợt mấy lần, nhưng Diệp Cẩn Niên thật sự chỉ bình thản đáp lại khiến cô ta cảm thấy vô vị tẻ nhạ, sau đó cũng không đến nữa.
Bữa trưa, Diệp Cẩn Niên vẫn ăn ở phòng như cũ, Tiểu Mai đứng ngay bên cạnh, mắt không hề rời khỏi Diệp Cẩn Niên đang ăn cơm một cách mau lẹ, sau đó chui vào trong chăn ngủ trưa.
Tiểu Mai cau mày, hình như gần đây tốc độ ăn cơm của Diệp tiểu thư đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa tính tình còn chuyển thành không tốt, luôn nói cô dọn dẹp rất chậm làm phiền đến sự nghỉ ngơi của cô ấy, giống như bâ giờ vậy.
“Nhanh lên một chút đi ra ngoài đi, tôi buồn ngủ, không muốn có người quấy rầy.”
“Vâng” Tiểu Mai gật đầu một cái, bưng đĩa đi ra ngoài.
Cửa mới vừa khép lại, Diệp Cẩn Niên đã nhanh chóng nhảy xuống giường chạy thẳng đến toilet, sau đó nôn toàn bộ những thứ vừa ăn ra ngoài.
Cơn nôn mửa kịch liệt khiến Diệp Cẩn Niên không đứng thẳng được, dù cô đã cố kiềm nén hết sức nhưng thân thể lại hoàn toàn không phản ứng theo, nôn cho đến khi dạ dày trống rỗng mà vẫn còn nôn ọe như cũ.
Hồi lâu sau, Diệp Cẩn Niên đứng lên rửa mặt dọn dẹp sạch sẽ, mệt mỏi trở lại giường rồi nằm xuống, nước mắt mới chảy ra.
Cô mang thai.
Vào đêm hôm ấy ở khách sạn, cô đã có đứa con của Thiệu Tư Hữu.
Nhưng mà, lại ở trong tình thế như vậy.
Cô không thể xác định được mục đích Flores bắt cô là vì điều gì, chuyện cô mang thai cũng không thể tùy tiện để người khác phát hiện ra. Nhưng mỗi ngày đồ ăn đều bị người ta bỏ thuốc, không thể nghi ngờ là nó sẽ là ảnh hưởng đến sự lớn lên của thai nhi, cho nên cô mới không còn cách nào khác mỗi lần ăn xong đều phải nôn ra lập tức.
Linda nói cho cô biết cô và dì Vãn có mối liên hệ, thật sự cô rất khó tiếp nhận được, nhưng cô không tin Linda và cũng sẽ không hoàn toàn tin lời cô ta. Nhưng đây là một lý do tốt để không phải xuống lầu dùng cơm chung với bọn họ và cũng dễ dàng để cô nôn hết đồ ăn ra.
Nằm một lát, cơn buồn ngủ dần dần xông tới, khi mới đến nơi này, Diệp Cẩn Niên sẽ thường ngồi yên lặng trước khung cửa sổ, nhìn mảnh trăng đang nhô lên giữa khung trời rừng núi trước mặt, ánh trăng tỏa sáng trải rộng trên mặt tuyết, cho đến khi mặt tuyết bị ánh mặt trời thay thế, nhưng kể từ khi có đứa bé cô lập tức thay đổi rất dễ ngủ.
Cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Diệp Cẩn Niên biết đó là ai, dần dần cơn buồn ngủ cũng bị đẩy lui mấy phần.
Tiếng bước chân dừng ở bên giường, một đôi tay mảnh khảnh lay nhẹ bả vai của cô.
“Diệp tiểu thư, xin thức dậy một chút.”
Diệp Cẩn Niên chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ Tiểu Mai đứng bên giường đang cầm một ly sữa tươi, cô đưa tay ra nhận lấy: “Cám ơn.”
“Diệp tiểu thư, sắc mặt của cô không được tốt cho lắm, dạo gần đây cũng gầy đi không ít, có cần tôi thay cô mời bác sĩ đến đây xem thử một chút hay không.” Tiểu Mai có chút bận tâm nói.
“Không cần, gần đây tôi không ngủ được, tin rằng nếu không bị ai giam giữ thì sẽ ăn ngủ như trước thôi.” Diệp Cẩn Niên lạnh nhạt mở miệng, trong mắt mang theo ý tứ châm chọc rõ ràng và khó kiềm nén: “Được rồi, cô có thể đi.”
“Vâng” Tiểu Mai đáp lời rồi rời đi.
Sau lưng, Diệp Cẩn Niên uống ly sữa tươi, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tiểu Mai bằng ánh mắt phức tạp.
Sau khi ăn xong cô sẽ bảo Tiểu Mai bưng sữa tươi tới đây, cô có thể không ăn nhưng đứa bé lại không chịu nổi, Tiểu Mai cho là cô đã ăn thức ăn bị bỏ thuốc nên sữa tươi sau đó sẽ rất an toàn, Nhưng chỉ có sữa tươi thì không đủ, thỉnh thoảng cô vẫn phải ăn một chút đồ ăn đã bỏ thêm thuốc.
Đã hơn hai tháng trôi qua, tình hình của Tư Hữu bên kia nhất định là rất tệ, cô bị giam ở nơi này không có cách nào liên lạc được với bọn họ, điều duy nhất cô có thể làm đó là tự chăm sóc tốt bản thân và đứa trẻ.
Nhưng là, chuyện này có thể giấu giếm Flores được bao lâu.
Lo lắng lại lo lắng, Diệp Cẩn Niên không hề nghĩ tới ngày nay sẽ đến nhanh như vậy.
“Diệp Cẩn Niên, cô mang thai?”
Buổi tối mấy ngày sau,khi Diệp Cẩn Niên đã ăn hết bữa tối rồi nôn mửa,thì đột nhiên cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào, một giọng nói sắc bén quen thuộc vang lên sau lưng.
Diệp Cẩn Niên cười khổ trong lòng, đến bồn rửa tay xử lý thật sạch sẽ, xác định mình không còn nhếch nhác nữa rồi mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy thân hình mảnh mai kia, vì quá kinh sợ và tức giận đã làm khí chất yếu đuối của người phụ nữ kia trở nên khó coi, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Đã lâu không gặp… . Sở Nhược.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!