Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 57: Quý thừa hi
Bên trong hội trường yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người hắn, chờ đợi lời giải đáp được công bố, cũng có người theo hướng của hắn đưa mắt về phía Diệp Cẩn Niên, khẽ lảm nhảm với nhau vài câu.
Lâm Thụy vẫn luôn để hồn đi vào cõi thần tiên, đối với tình huống đột phát trước mắt lông mày khẽ nhíu lại, sau khi nghi ngờ về cái nhìn chăm chăm của người kia, rất tự nhiên tùy ý sửa sang lại những sợi tóc bên tai bị rơi ra ngoài của Diệp Cẩn Niên, động tác vô cùng thân mật, tuyên cáo thân phận bạn trai của mình không một tiếng động.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể ngăn nổi bước chân đi đến của người thiếu niên kia.
Khi người thiếu niên tuấn tú kia, đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Cẩn Niên, từ từ cúi người xuống trước Diệp Cẩn Niên, sự yên tĩnh trong hội trường lập tức được thay thế bằng một trận thổn thức, kinh ngạc.
Diệp Cẩn Niên không chút né tránh người thiếu niên đang áp sát vào tai mình, hoàn toàn không có căng thẳng như hắn đã dự đoán.
Đối với điều này, trong đôi mắt người thiếu niên khẽ nảy lên ý cười không rõ hàm xúc, đôi môi mỏng tươi mọng như đóa anh đào khẽ mở, hơi thở ấm áp, nhàn nhạt quét qua tai Diệp Cẩn Niên, sau đó bàn tay đột ngột kéo cô nữ sinh ở gần Diệp Cẩn Niên lại, cũng không quay đầu đi vào giữa hội trường.
“Sao lại là cô ta!” Bên tai truyền đến giọng nói kinh ngạc, tự hỏi bộc phát của cô nữ sinh vừa nãy, ánh mắt cô ta ghen tỵ đuổi theo bóng dáng hai người đang từ từ đi về phía giữa hội trường, Diệp Cẩn Niên nhận ra, đây chính là một trong hai cô nữ sinh mê trai lúc vừa rồi, một người trong số đó, đã bị Quý Thừa Hi đưa đi làm bạn gái thay thế tạm thời.
Một tràng tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa trong hội trường, theo tiếng nhạc mở màn, người thiếu niên tuấn tú với kĩ thuật nhảy thành thạo, ưu nhã dẫn dắt người bạn gái đang e lệ, tràn đầy vui sướng, mở màn cho đêm dạ hội.
“Quý Thừa Hi.” Lâm Thụy với nét mặt cực kỳ nghiêm túc, giọng trầm thấp nói ra tên tuổi của người thiếu niên, sau đó nhìn Diệp Cẩn Niên có chút ngờ vực, hỏi: “Các người biết nhau?”
“Không có.” Diệp Cẩn Niên trả lời, ánh mắt cười như không cười nhìn người thiếu niên xinh đẹp, động lòng người ở giữa hội trường, mắt hơi nheo lại.
“Nhạc.”
Một tiếng gọi có chút chần chờ truyền đến, Phỉ Kỳ trên người là bộ lễ phục màu đỏ rực tinh xảo, từ một nơi không xa bước vội tới, vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Cẩn Niên.
“Nhạc, cái thiệp mời đó lúc trước…”
“Chưa trả lại, đúng không?” Diệp Cẩn Niên thản nhiên cắt đứt câu nói của Phỉ Kỳ, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Quý Thừa Hi này, cái ‘thiệp mời tài tử’ khuếch đại đó, không phải là của hắn gửi sao.
“Hôm đó không cẩn thận đã bị rơi ở trong nhà ăn, đến khi tớ quay lại tìm thì không thấy đâu nữa rồi, gần đây cậu lại không đi học, cho nên tớ…” Trước thái độ hết sức lạnh nhạt của Diệp Cẩn Niên, Phỉ Kỳ có vẻ hơi luống cuống, lại lên tiếng yếu ớt, ánh mắt khẩn khoản: “Nhạc, tớ thành thật xin lỗi.”
Diệp Cẩn Niên không trả lời, chỉ là nhìn thấy bộ dáng luống cuống, có chút do dự của Phỉ Kỳ cùng với ý cười nhàn nhạt, ngược lại, càng khiến cho cô lo lắng hơn.
“Tôi mệt rồi.” Mãi lâu sau, Diệp Cẩn Niên mới quay đầu nhìn về phía Lâm Thụy, trong giọng nói mềm mỏng mang theo vẻ uể oải.
Vốn định tới trường học để ẩn náu trong sự yên tĩnh, lại đụng phải trò hề như vậy, đúng là mệt chết đi được.
Cho dù là Phỉ Kỳ có cố ý hay không, kết quả đều không thay đổi, cho dù không có buổi vũ hội này làm tiền đề, thì Quý Thừa Hi vẫn sẽ có những lý do khác để tiếp cận mình, cho nên, thật sự chẳng sao cả.
Chỉ có điều, những lời này Diệp Cẩn Niên sẽ không nói cho Phỉ Kỳ nghe, đối với việc Phỉ Kỳ đột ngột xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của cô, cô không cho đó chỉ đơn giản là sự tình cờ, cho nên, Diệp Cẩn Niên cứ để mặc cho cô ta mang theo sự lo lắng, xem như đó là sự đáp lại đối với việc mưu tính của cô ta với mình.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Cẩn Niên rời đi, sự bất an trên khuôn mặt Phỉ Kỳ được thay thế bằng vẻ chán nản sâu sắc, cùng lúc đó, Quý Thừa Hi đang phiêu diêu trong điệu nhảy cũng đem tầm mắt nhàn nhạt quét về phía cửa hội trường, đáy mắt dần hiện lên một cỗ hung ác nham hiểm.
*
Đi ra hội trường, cái rét lạnh đầu đông khiến cho Diệp Cẩn Niên lại rụt cổ lần nữa, mới vừa đi xuống bậc thang, liền phát hiện chiếc xe có ngăn buồng của Chú Vu đang đi về phía mình.
“Xem ra không cần tôi đưa cô về rồi.” Lâm Thụy khẽ cười nói, tiếp đó vẻ mặt nghiêm túc, nói “Nhạc Nhạc, tên Quý Thừa Hi này không đơn giản đâu, hắn đã nán lại ở trường Y Nhĩ sáu năm, ngay cả Ân Dao cũng không tra ra được thân phận thật sự của hắn, cô phải cẩn thận một chút.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, nhớ tới câu nói nhỏ vào tai lúc vừa rồi của Quý Thừa Hi, đối với sự nhắc nhở ân cần của Lâm Thụy, cô đáp lại bằng nụ cười yếu ớt.
Quả thực, không hề đơn giản.
Chiếc xe có ngăn buồng đỗ lại trước mặt, Lâm Thụy vừa mới mở cửa xe ra, Diệp Cẩn Niên đã có chút không chờ đợi được, vội vàng lên xe, đối với nhiệt độ thấp bên ngoài, cô tránh như tránh rắn rết.
“Hẹn gặp lại, Nhạc Nhạc.”
Lâm Thụy có chút buồn cười, thuận tay đặt lên trên cửa xe, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rút chiếc điện thoại di động trong túi ra, bấm vội một dãy số quen thuộc.
Một hồi chuông dễ nghe từ trong xe truyền ra ngoài, ở bên ngoài cửa xe, Lâm Thụy lộ ra nụ cười vẻ ‘quả nhiên là thế’, dứt khoát ngắt máy, xoay người đi về phía bãi đậu xe.
“Vẫn còn sợ lạnh như vậy.”
Bên trong xe, Thiệu Tư Hữu nhìn Diệp Cẩn Niên có chút cưng chiều, tăng nhiệt độ lên cao, mắt liếc qua chiếc điện thoại vừa vang lên một tiếng đã tắt, đưa một ly Hồng Trà cho cô.
Đối với sự xuất hiện của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên có chút bất ngờ, tiếp đó, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống thật thấp, giọng nói có phần buồn bực: “Sao anh lại tới đây?”
Giống như không nghe ra vẻ hơi trách móc trong giọng nói của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu vẫn cười nhàn nhạt như trước: “Chơi vui không, Nhạc Nhạc?”
Diệp Cẩn Niên uống một ngụm Hồng Trà nhỏ, nhiệt độ ấm áp xua tan dần cái lạnh trên người, giữ im lặng trước câu hỏi đã biết rõ còn hỏi của Thiệu Tư Hữu.
Chơi vui mà buổi tiệc vừa mới bắt đầu đã rời đi luôn sao.
Thiệu Tư Hữu cũng không hỏi tới nữa, thấy sắc mặt bị lạnh đến hơi trắng bệch của Diệp Cẩn Niên đã dịu đi không ít, mới ổn định khởi động xe.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Sau một hồi, Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, nhà cửa xung quanh càng lúc càng ít, đó cũng không phải là đường trở về nhà họ Thiệu, vì vậy nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Thiệu Tư Hữu thần thần bí bí cong môi lên, trong ánh mắt mang theo ý cười cùng sự ấm áp nồng đậm:
“Sân bay.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!