Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
287


Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)


Chương 13


Edit: cô Dờ

“Thuyết thư hát hí khuyên ngươi, ba đường ngõ giữa là nơi người về, ác giả ác báo chớ mê, nhân gian chính đạo một bề nương dâu.*”

*Nguyên văn: Thuyết thư xướng hí khuyến nhân phương, tam điều đại đạo tẩu trung ương. Thiện ác đáo đầu chung hữu báo, nhân gian chính đạo thị thương tang.

Người kể chuyện trên đài gõ nhịp, “ây” một tiếng, câu lên sự tò mò của người nghe ngồi dưới.

Chiếc quạt trên tay “phạch” một cái mở ra, “Ta nói, hôm qua Lâm gia tiểu thư gả vào đại viện Cố gia, gả cho Cố Nhị thiếu gia. Bây giờ Lâm gia tiểu thư qua đó đương nhiên hạ nhân trong phủ từ trên xuống dưới phải nghe lời nàng. Các vị ngồi dưới cũng biết Cố gia còn một kẻ ngốc là đại thiếu gia, cùng với Đại Thiếu nãi nãi…”

Lại gõ một nhịp nữa, người kể chuyện nói tiếp, “Ây, về chuyện này, còn phải chờ xem…” Giọng điệu dần nhỏ xuống, đây coi như là đã kể xong, quần chúng vẫn còn hóng hớt muốn nghe tiếp, đành phất tay áo dẹp đường hồi phủ.

Mới ra khỏi tửu lâu, cũng không biết là ai hô lên trước, ” Cố Đại thiếu gia.”

Mới vừa nghe thuyết thư xong, ai ai cũng ngẩng đầu lên hóng chuyện, vừa lúc nhìn thấy Cố Trầm đang đẩy Nhạc Doanh Khuyết đi dạo trên phố.

Hai người ra ngoài không hề mang theo hạ nhân, người ngoài lén lút chê cười, “Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, e là giờ Cố Đại thiếu gia sống không tốt cho lắm.”

“Đúng là khổ cho Nhạc Doanh Khuyết, đã què chân lại còn phải gả cho một tên đầu óc có vấn đề, ở Cố gia không hề có tiếng nói.”

Lúc Cố Trầm ngốc thì không nghe được những lời này, giờ tỉnh rồi thì nghe thấy hết. Hắn rũ mắt nhìn người ngồi trên xe lăn, y ngồi thẳng tắp như không hề nghe thấy những lời đàm tiếu ấy, trên người y mang theo một chút quật cường, rốt cuộc Nhạc Doanh Khuyết gả cho mình là có ý đồ gì…

Đi tới chợ Tây, Nhạc Doanh Khuyết mới mở miệng nói, “Tới rồi.”

Cố Trầm nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, là hiệu cầm đồ Vĩnh Hòa.

“Vào đi.”

Nhìn thấy bảng hiệu, Cố Trầm kinh ngạc không đi tiếp, một số suy đoán lại tràn khắp tâm trí.

Thấy Cố Trầm không động đậy, Nhạc Doanh Khuyết dỗ dành, “Vào đi, chút nữa mua bánh đăng thảo cho ngươi.” Y quay lại nói với Cố Trầm, ý bảo hắn đẩy mình đi vào tiệm.

Tôn lão bản của hiệu cầm đồ tự mình ra tiếp đón, ” Cố Đại thiếu gia, Cố Thiếu nãi nãi.”

Nhạc Doanh Khuyết ước chừng túi đồ trong tay, phía trước của tiệm nhiều người đi ra đi vào, Nhạc Doanh Khuyết nói, “Tôn lão bản, vào trong nói chuyện được không?”

Tôn lão bản mời vào hậu viện, Nhạc Doanh Khuyết mở túi đồ ra, đó là một túi châu báu trang sức, y nói, “Đều là một ít đồ dùng của nữ tử, ta không dùng nên xin Tôn lão bản xem giúp.”

Hôn sự của Cố gia với Nhạc gia khá là không công bằng, đồ cưới của Nhạc Doanh Khuyết khi xuất giá đều do Nhị nương lo liệu, cho Nhạc Doanh Khuyết một chuỗi cửa hàng lỗ nhiều hơn lãi, đất ruộng và trang sức cho nữ tử, giống như Nhạc gia vừa tống khứ được một cục nợ vậy.

Tiểu nhị cầm trang sức lên tính toán, Tôn lão bản liếc mắt nhìn, “Chậc, cái nghiên mực này…”

Nhạc Doanh Khuyết biết Nhị nương chỉ cho y mấy món trang sức không lên nổi mặt bàn không có gì đang giá, “Tôn lão bản biết nhìn hàng.”

Tôn lão bản cầm nghiên mực không buông tay, liên tục chắt lưỡi lấy làm lạ, “Đồ tốt đấy, Cố Thiếu nãi nãi sao lại có được nghiên mực này…”

Nghiên mực bạc phếch toàn vết tay, hẳn là được chủ nhân coi như bảo bối, dùng rất nhiều lần.

Nhạc Doanh Khuyết không đáp, trong mắt lóe lên một chút cô đơn. Năm mười tuổi, nghiên mực của phụ thân bị ném vỡ, không biết là hạ nhân nào lắm miệng nói là do Nhạc Doanh Khuyết làm.

Nhạc Doanh Khuyết không chối được, tưởng rằng chịu phạt tới nơi rồi thì không ngờ ngày hôm sau Nhạc Chiêu lại tặng y cái nghiên mực này, không hề nhắc tới chuyện cái nghiên mực vỡ, xoa đầu khen Nhạc Doanh Khuyết, “Chữ của Doanh Khuyết rất đẹp, phụ thân tặng con chiếc nghiên mực này, sau này học viết cho tử tế.”

Bây giờ không dùng đến nữa.

Mắt thấy nghiên mực sắp bị Tôn lão bản gọi người ra lấy vào, Cố Trầm như được giải huyệt, đứng phắt lên. Nhạc Doanh Khuyết nghĩ Cố Trầm chắc lại nổi tính trẻ con, an ủi nói, “Xong ngay bây giờ đây.”

“Không cho mang đi.” Tên ngốc cố chấp kéo tay áo Nhạc Doanh Khuyết, Tôn lão bản xấu hổ nhìn, không dám nói gì.

Không biết Cố Trầm tự dưng bị làm sao, Nhạc Doanh Khuyết chỉ có thể xuống nước dỗ dành, “Ngoan, chúng ta đi ngay bây giờ đây.”

Tiểu nhị bị Cố Trầm trừng mắt cho không dám làm gì, lại trả túi đồ về cho Nhạc Doanh Khuyết.

Nhạc Doanh Khuyết lúng túng nắm tay tên ngốc, cáo lỗi với Tôn lão bản, “Tôn lão bản, để ngài chê cười rồi.”

Tôn lão bản cũng hơi bối rối, “Vậy… mấy thứ này, Thiếu nãi nãi có cầm nữa không?”

Tên ngốc vẫn không an phận, Nhạc Doanh Khuyết quay ra dụ dỗ, ” Cố thiếu gia, nghe lời.” – Y quay đầu lại nói với Tôn lão bản, “Cầm.”

Ngày thứ hai Lâm Nhược Thu đến Cố gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong nội viện Cố gia đều giao cho Lâm Nhược Thu. Ba ngày sau, Lâm Nhược Thu chủ động tìm tới đông phòng.

“Chuyện trong nội viện vốn để cho trưởng tẩu xử lý, nhưng bây giờ tẩu tử đi đứng không tiện, Nhược Thu đành làm thay tẩu tử.” Lời nói trong bông có kim, rõ ràng Lâm Nhược Thu đang muốn ra oai phủ đầu.

Lâm Nhược Thu nhìn Nhạc Doanh Khuyết ngồi trên xe lăn, cũng không biết Cố thiếu gia lại la cà đi chơi ở đâu, để Nhạc Doanh Khuyết một mình, “Tẩu tử cũng biết đấy, đoàn thuyền của Cố gia không có khởi sắc, muội muội chỉ có thể ra hạ sách này, các phòng đều phải cắt giảm chi phí.”

Lâm Nhược Thu là biểu muội của Nhị ca y, ngoài mặt thì nói cười nhưng trong lòng thì chua ngoa ganh ghét, Lâm Nhược Thu có thái độ với y như thế chắc hẳn có sự xúi giục của Nhị ca.

Buổi tối, A Ly đeo đôi mắt đỏ bừng trở về.

Nhạc Doanh Khuyết hỏi, “Làm sao thế?”

A Ly từ nhỏ đã làm nha đầu trong Cố phủ, chưa bao giờ chịu uất ức lớn nhường này, Nhạc Doanh Khuyết hỏi nàng, nàng cắn răng đáp, “Thiếu nãi nãi, khố phòng quá bắt nạt người rồi, xuân sang lâu như vậy mà không làm y phục mới cho Đại thiếu gia và Thiếu nãi nãi. Thấy than củi sắp hết, A Ly tới khố phòng lĩnh than củi tiện lĩnh vải dệt luôn, bên đó nói là vải thì phải chờ mấy hôm nữa, than củi thì cắt giảm bớt.”

Việc kinh doanh làm ăn của Cố gia bị đình trệ là thật, nhưng Cố gia chỉ là ngừng hoạt động của đoàn thuyền, vẫn còn cửa hàng trong An Thành, đất ruộng thuê ngoài thành, sơn trang biệt viện… Lâm Nhược Thu chẳng qua chỉ muốn kiếm chuyện với Nhạc Doanh Khuyết mà thôi.

“Vậy thì cứ chờ đi, dù sao cũng bớt lạnh rồi, than củi không dùng cũng được.”

Nhưng Lâm Nhược Thu không chỉ cắt giảm chi phí hàng ngày mà còn giảm phân nửa tiền hàng tháng, không lĩnh được đồ từ khố phòng thì đành bỏ ngân lượng của mình ra mua, tiền thưởng cho hạ nhân cũng không thể thiếu.

Đem đồ cưới đi cầm là cách tạm thời, Nhạc Doanh Khuyết bắt đầu cân nhắc tới mấy cửa hàng và ruộng đất lỗ nhiều hơn lãi của mình.

Cố Thiếu nãi nãi đến hiệu cầm đồ chẳng phải chuyện vẻ vang gì, xuất môn còn không mang theo hạ nhân. Nhạc Doanh Khuyết thanh toán bạc xong đi ra khỏi tiệm, sắc mặt Cố Trầm cứ buồn bực không rõ là cảm xúc gì.

Hai người giằng co trong thầm lặng, Cố Trầm dài mặt, Nhạc Doanh Khuyết thấy thế nghĩ ngợi một lát rồi mở miệng nói: “Ta mang ngươi đến cửa hàng của Từ Ký nhé?”

Lại là giọng điệu dỗ trẻ con, Cố Đại thiếu gia có giận cũng không dám phát ra ngoài, đành ngậm miệng.

Mua xong trả tiền rồi hai người mới đi, đã mua điểm tâm mà tên ngốc thích nhất nhưng hắn vẫn không vui, Nhạc Doanh Khuyết cố bắt chuyện vài lần, Cố Trầm đều bày bộ mặt bí xị cho y xem.

Vui buồn hờn giận, tên ngốc thể hiện hết lên trên mặt.

Mấy ngày nay, Nhạc Doanh Khuyết gọi người đem sổ sách của cửa hàng và đất thuê tới cho y xem, Nhạc Doanh Khuyết chưa từng học xem sổ sách, nhìn vài lần cũng chưa nhìn ra vấn đề trong đó.

Tên ngốc ngồi im ở một bên ăn điểm tâm, khóe mắt liếc nhìn đống sổ sách, bỏ qua chuyện chủng loại hàng hóa nhập vào rất lung tung, số lượng cũng không khớp, thừa thừa thiếu thiếu lung tung beng, cố tình Nhạc Doanh Khuyết lại không hiểu sổ sách, vụng về ngốc nghếch ngồi đọc.

Đêm, chờ Nhạc Doanh Khuyết ngủ rồi Cố Trầm mới khoác áo ngồi dậy. Thực ra Cố Trầm rất để ý tới đống sổ sách mà Nhạc Doanh Khuyết xem mấy ngày nay, rất nhiều chỗ hở, lãi không đủ bù vốn.

“Cửa hàng bán dầu cây trẩu, thế mà trên sổ sách lại ghi là dược liệu.” Cố Trầm lật nhanh sổ sách, “Cửa hàng gạo và đất cho thuê phía sau Tây Lĩnh, tiền thuê còn chưa thu về.”

Cố Trầm lẩm bẩm, trên giường phát ra tiếng sột soạt, dường như Nhạc Doanh Khuyết sắp tỉnh lại. Cố Trầm buông sổ sách trong tay ra, rón rén đi đến bên giường nhìn thử, may quá, vẫn còn ngủ.

“Bộp.” Ngoài cửa sổ phi vào một viên sỏi, Cố Trầm nhìn ra, Lục Lân mặc y phục dạ hành đứng ngoài đó.

Cố Trầm tới thôn trang không dễ dàng, Lục Lân đành thừa lúc đêm khuya vắng người đến Cố phủ, hai người đứng trong viện, Lục Lân cúi người nói, ” Đại thiếu gia, lần trước ngài bảo đi tra xét chuyện…”

“Ngươi đi một chuyến tới hiệu cầm đồ Vĩnh Hòa, chuộc lại nghiên mực mà Nhạc Doanh Khuyết đem đi cầm đồ mấy hôm trước đi.” Cố Trầm nóng vội, không đợi Lục Lân nói xong đã giành lời trước, sau đó mới vung tay, “Có chuyện gì nói đi.”

“Vâng.” Lục Lân chắp tay cúi người, “Việc làm ăn của đoàn thuyền đình trệ, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa.”

Đoàn thuyền là gia nghiệp nửa đời của Cố Thanh Tùng, không thể để phá hủy trong tay Cố Uyển được.

Cố Trầm lấy một viên ngọc thạch trong ngực ra, “Cầm cái này đến Yên Đô tìm Trương đại nhân, xin đại nhân lưu lại mối làm ăn cho Cố gia.”

Lục Lân cung kính nhận lấy ngọc thạch, nói: “Nhạc Nhị thiếu gia không có động tĩnh, nhưng vài ngày trước, Thiếu nãi nãi đi gặp y.”

“Cái gì?” Cố Trầm ngẩn ra, không kịp hỏi thêm thì trong phòng có tiếng động truyền ra, Cố Trầm thấp giọng dặn dò, “Đi tìm Trương đại nhân trước đi.”

Đẩy cửa phòng, Cố Trầm thấy người trên giường sắp rớt xuống đất, chiếc ghế bên cạnh đổ nghiêng ra, Cố Trầm bước nhanh tới. Dường như Nhạc Doanh Khuyết không để ý tới chuyện nửa đêm Cố Trầm hành tung khác thường, chỉ là sắc mặt y hơi khó coi.

Tên ngốc gọi y, “Cục Bánh?”

Nhạc Doanh Khuyết túm chăn, khó nhọc mở miệng, “Ta… muốn đi tiểu…”

Mấy ngày nay đều là Cố Trầm bế Nhạc Doanh Khuyết đi tiểu đêm, Nhạc Doanh Khuyết vẫn luôn ngượng ngùng ngại nói ra miệng. Tên ngốc cởi khố tiết của Nhạc Doanh Khuyết ra, bế y đi ra sau bình phong.

Nhạc Doanh Khuyết dụi vào ngực tên ngốc, y xấu hổ vô cùng, bị Cố Trầm nhìn nên y thấy mất tự nhiên, bèn nói, “Ngươi… đừng nhìn…”

Cố Trầm vốn chẳng nghĩ gì, bị Nhạc Doanh Khuyết nhắc nhở thì mới sực tỉnh, tay vô thức cọ qua chỗ mềm mềm nào đó, thấy Nhạc Doanh Khuyết thẹn thùng quá đành quay mặt ra chỗ khác. Không lâu sau, phía dưới truyền tới âm thanh róc rách.

Vất vả một hồi mới lại bế người về giường, Nhạc Doanh Khuyết kéo chăn lên tận mặt, Cố Trầm tới gần thì cảm giác y đang phát run, trên tay hắn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào vật nhỏ khi nãy. Trong bóng đêm, giọng tên ngốc vang lên:

“Cục Bánh, ngươi làm sao vậy?”

Đợi một lúc cũng không thấy Nhạc Doanh Khuyết trả lời, Cố Trầm vừa định đứng dậy thắp đèn thì bị Nhạc Doanh Khuyết giữ chặt, “Không cần, bệnh cũ thôi.”

Ngươi bên cạnh run rẩy toàn thân, Cố Trầm vươn tay ra kéo y vào lồng ngực, Nhạc Doanh Khuyết thở phập phồng, giọng nói cũng run run, “Đầu gối đau… An Thành lại sắp mưa rồi…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN