Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)


Chương 35


Edit: cô Dờ

Quan binh kéo vào chật cả phòng, bọn họ xếp thành hai hàng lấy đường để Lý đại nhân và Cố Uyển đi vào.

Lục Sương vừa thấy Cố Uyển thì nhanh chóng trốn về phía sau, gót chân đá phải ghế, luống cuống đứng vững lại.

Phản ứng của Lục Sương chính là chưa đánh đã khai, Cố Uyển càng chắc chắn hơn, quả nhiên người này lai lịch không rõ.

Ai cũng biết mặt Huyện lệnh của An Thành, trong lúc tình hình rối loạn, Nhạc Doanh Khuyết vẫn coi như bình tĩnh, cúi người nói, “Lý đại nhân, đây là…”

Cố gia sắp sụp đổ trong tay Cố Uyển, đã không còn tài lực lớn mạnh như trước đây, không đủ để gây sợ hãi, huống hồ giả mạo hoàng thân quốc thích là tội rơi đầu. Lý đại nhân làm quan phụ mẫu, lời nói ra có đủ khí thế.

“Nghe nói Đoan vương ở đây, bản quan sợ Cố gia hầu hạ không chu toàn nên đến thỉnh Vương gia tới nha môn.”

Chuyện này Nhạc Doanh Khuyết đã nghe Cố Trầm nhắc tới, y nhìn Lục Sương, thấy sắc mặt Lục Sương tái nhợt đi, Nhạc Doanh Khuyết lo Lục Sương động thai khí.

“Tẩu tử…” Cố Uyển nghi ngờ nhìn Nhạc Doanh Khuyết, người tự xưng là Đoan vương này chắc chắn là giả, “Lúc trước Vương gia đã mua thuyền của Cố gia, sau bao nhiêu trắc trở thì thuyền lại về trong tay đại ca. Nghe nói, chỗ thuyền đó lại về Cố gia rồi.”

Ý Cố Uyển là muốn nói về quan hệ giữa vị “Đoan vương” này và Cố Trầm.

Chuyện Lục Sương đến đoàn thuyền Cố gia để bàn chuyện mua bán có bao nhiêu người nhìn thấy, mà việc Lục Sương tự xưng Đoan vương cũng là do Cảnh Hàn làm loạn, giờ hắn không ở đây, y lại còn mang đứa nhỏ trong bụng, Lục Sương luống cuống sờ bên hông.

Ngón tay động vào mảnh ngọc bội lành lạnh, lòng y trầm xuống, đây là mảnh ngọc bội Cảnh Hàn để lại.

Thấy sắc mặt hai người đều phức tạp, Lý đại nhân phân phó, “Thỉnh Thiếu nãi nãi và Đoan vương cùng đến nha môn một chuyến.”

“Khoan đã.” Lục Sương chống tay vào thành ghế đứng lên, lấy ra ngọc bội bên hông, “Đại nhân nhìn thử cái này đã.”

Lý đại nhân sai người lấy rồi trình lên, trên miếng ngọc có chữ “Cảnh” rất rõ ràng.

Cố Uyển phì cười, “Lúc trước y cũng lấy miếng ngọc này ra lừa bịp thảo dân. Lý đại nhân, ngài đừng tin lời y.”

Lý đại nhân tuy chỉ là một viên quan phụ mẫu nhưng cũng từng thấy không ít đồ cổ đồ ngọc, miếng ngọc này vừa nhìn đã biết là vô giá, không giống như một vật người thường có thể sở hữu.

Lý đại nhân nghi ngờ nhìn bụng Lục Sương, không giống Đoan vương trong lời đồn lắm.

“Lý đại nhân, giả mạo Vương gia là tội lớn, tuyệt đối không được tha.”

Cố Uyển sợ có sai sót, Cố Trầm rõ ràng đã cùng ra ngoài với Nhạc Doanh Khuyết mà bây giờ không thấy bóng dáng đâu.

“Lý đại nhân, đại ca của ta…” Phải một lưới bắt sạch.

Lý đại nhân nhìn Lục Sương, lại nhìn Nhạc Doanh Khuyết, “Thỉnh hai vị đi với bản quan một chuyến.”

Vài tên quan binh bắt đầu đi lên bắt người, Nhạc Doanh Khuyết sợ Lục Sương xảy ra chuyện, “Lý đại nhân, y mà có bất trắc gì, ngài không đảm đương nổi đâu.”

Lý đại nhân cười nhạt một tiếng, hắn tuy chỉ là Huyện lệnh thất phẩm, thế nhưng một tên giả mạo Đoan vương há lại dọa được hắn, đúng là không biết trời cao đất dày.

“Không đảm đương nổi? Ta muốn nhìn xem không đảm đương nổi là như thế nào.”

Vừa dứt lời, một giọng nam tử truyền tới từ tiền viện, “Quan uy lớn lắm, Lý đại nhân. Ngay cả Vương phi của bản vương cũng dám động vào.”

Mọi người quay đầu lại, Cảnh Hàn tức giận đi vào, bên cạnh là Trương đại nhân.

Cố Uyển thót tim, hắn còn nhớ rõ người này, chính là tùy tùng khí khái bất phàm ngày hôm đó đi theo Vương gia.

Đoan vương thì còn khó gặp, nhưng Trương đại nhân thì biết, mỗi lần Trương đại nhân tới An Thành đều là do Lý đại nhân tiếp đãi.

“Trương… Trương đại nhân… Hạ quan, không tiếp đón từ xa…” Lý đại nhân đi lên hành lễ, trong lòng thầm thấy không ổn.

Trương đại nhân vừa chắp tay vừa nói, “Lý đại nhân, rốt cuộc ông nghĩ ông có mấy cái đầu? Đến cả vương phi cũng dám bắt?”

“Vương… Vương gia…” Lý đại nhân sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, mặt vàng như nghệ, run rẩy toàn thân.

Hắn run run chỉ vào Cố Uyển, “Vương gia, hạ quan tin lời Cố Uyển nói bậy cho nên mới tới quấy nhiễu vương phi… Vương gia, hạ quan có mắt không tròng…”

Vừa nhìn thấy Cảnh Hàn, Lục Sương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn sắp ngã ra.

Nhạc Doanh Khuyết và Cảnh Hàn đều cả kinh, “Lục Sương!”, “Sương Nhi!”

Cảnh Hàn đẩy đám người ra lao đến bế ngang y lên, nói với Nhạc Doanh Khuyết, “Phiền Doanh Khuyết thông báo cho Cố Đại thiếu gia một tiếng. Cố Nhị thiếu gia bất kính với Vương phi, Lý đại nhân phái người bắt lại rồi tự mình đưa lên kinh thành.”

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Cố Uyển sợ vỡ mật, ai ngờ rằng người kia không phải Đoan Vương mà lại là Vương phi.

Cảnh Hàn tàn độc đá hắn một cước, “Cút!”

Lý đại nhân thấy vậy thì sai người áp giải xuống, đi cũng không được ở cũng không xong, hắn phải cùng Cố Uyển lên kinh, đây không phải muốn trị tội hắn thì còn có thể là gì, Lý đại nhân nghệt mặt ra, đứng một bên chờ xử lý.

Thấy Cảnh Hàn lo lắng, Nhạc Doanh Khuyết nói, “Vương gia, mời vào hậu viện.” Rồi quay ra bảo tiểu tư, “Xuống núi tìm đại phu, sau đó bảo người đi tìm Đại thiếu gia.”

Cảnh Hàn vội vã bế Lục Sương vào phòng trong, vừa thả người xuống giường, tim như bị ai bóp nghẹt, tất cả những bức thư hắn viết cho Lục Sương đều ở bên cạnh gối đầu.

Vuốt ve khuôn mặt y, cảm xúc lành lạnh truyền đến đầu ngón tay, “Sương Nhi, ta tới chậm…”

Đại phu tới rất nhanh, bị hạ nhân kéo vào hậu viện, Nhạc Doanh Khuyết đứng chờ ở cửa.

Nhạc Doanh Khuyết khẽ gõ cửa, “Vương gia, đại phu tới rồi.”

“Vào đi.”

Được ân chuẩn, đại phu mới xách hộp thuốc vào phòng, không biết thân phận của Cảnh Hàn, cũng không dám hỏi nhiều.

Tập trung bắt mạch một lúc, đại phu nói, “Công tử không sao cả, tinh thần hoảng hốt thôi. Để ta kê một đơn thuốc an thần.”

Lúc này Cảnh Hàn mới thở hắt ra, quay đầu thấy Nhạc Doanh Khuyết đang lo lắng đứng ở cửa thì đi tới chỗ ý, nói, “Doanh Khuyết, mấy ngày nay làm phiền rồi. Hôm nay chắc ngươi cũng chịu không ít kinh sợ, đi nghỉ đi.”

Nhạc Doanh Khuyết thoáng thở dài, “Vương gia quá lời, Vương phi và Thế tử bình an là tốt rồi. Vậy Doanh Khuyết xin được lui xuống trước, đợi Cố Trầm tới rồi sẽ bảo hắn đi gặp Vương gia.”

Cố Trầm và Lục Lân vừa tới đoàn thuyền thì thấy người trong thôn trang tới truyền lời, Cố Trầm thấy không ổn chút nào.

“Đại thiếu gia, vừa rồi Lý đại nhân mang người xông vào thôn trang, nói là muốn bắt Sương thiếu gia, may mà Vương gia đến kịp, thiếu gia mau về xem tình hình đi.”

Lúc này hai người mới vội vã quay về thôn trang.

Tròng phòng, Cảnh Hàn canh ở bên giường Lục Sương, bàn tay lớn cầm tay y, thấp giọng thì thầm, “Sương Nhi…”

Ánh mắt dịu dàng nhìn bụng Lục Sương, mấy tháng rồi, bụng lớn hơn nhiều, hắn không nhịn được đưa tay ra sờ thử.

Người trên giường khẽ động đậy, hàng mi run rẩy, Cảnh Hàn xót lòng, “Sương Nhi.”

Đầu óc Lục Sương rất hỗn loạn, y dường như nghe được tiếng Cảnh Hàn đang gọi y, nhưng y vừa thấy vui lại vừa giận, thầm oán trong mộng, tỉnh lại nhất định phải cho Cảnh Hàn một trận.

“Sương Nhi.” Cảnh Hàn dựa lại gần hơn, má chạm vào mu bàn tay Lục Sương.

Ánh sáng chiếu vào và giọng nói của Cảnh Hàn đã đánh thức ý, Lục Sương mơ màng tỉnh lại, người trước mắt thực sự là hắn.

– ————

truyện còn chưa hoàn mà đã ” được” reup, tôi buần tới mức hong muốn edit nữa 🐧

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN