Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)
Chương 8
Sáng sớm, Cố Uyển nghe hạ nhân bàn tán hôm qua Cố Trầm giận dỗi, cũng không biết làm sao lại khiến Nhạc Doanh Khuyết tức giận tới mức dọn ra sương phòng. cũng có hạ nhân bảo, có khi là do Cố Trầm không muốn ở cùng phòng nên mới đuổi Nhạc Doanh Khuyết đi. Dù là thế nào, giữa hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Nhưng làm cho Cố Uyển để tâm hơn là sau khi trở về từ Nhạc Phủ, Cố Trầm liền ăn nhầm bánh hạch đào, nếu không có người chỉ điểm cho Nhạc Doanh Khuyết, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Cố Uyển sai Tứ Nhi đi truyền lời, hẹn Nhạc Nhị thiếu gia ra ngoài gặp.
Cảnh sắc đẹp đẽ bên bờ hắt xuống mặt nước, thuyền hoa đậu giữa hồ, Nhạc Tiên Dẫn dựa vào mạn thuyền ngắm cảnh, các cô nương không ai dám tới gần y. Cố Uyển liếc mắt ra hiệu, tất cả mọi người đều lui xuống.
“Cố Trầm ngã xuống từ chỗ này.” Nhạc Tiên Dẫn thầm thì, Cố Uyển sửng sốt, thầm nghĩ người này quả đúng là tâm ngoan thủ lạt, ngay cả khi hợp tác cùng nhau vẫn giấu tâm tư rất kỹ.
“Nhạc Nhị công tử ghét cả trai lẫn gái à?”
Nhạc Tiên Dẫn liếc mắt nhìn Cố Uyển, ánh mắt trêu đùa, “Có gì thì nói đi.”
Cố Uyển cũng lười vòng vo, “Hôm trước sau khi đại ca từ Nhạc phủ về thì ăn nhầm bánh hạch đào, làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.”
Hắn vừa dứt lời, Nhạc Tiên Dẫn cười khẽ, “Ngươi nói xem có khéo hay không, ta chỉ nói với đệ đệ một lần nó liền ghi nhớ trong lòng, bao nhiêu năm rồi mà nó còn nhớ Cố Trầm mãi không quên.”
Cố Uyển nghe Nhạc Tiên Dẫn phì cười, hắn liền không rét mà run. Thời điểm sắp thành thân với Cố Trầm, Nhạc Tiên Dẫn chủ động tìm tới Cố Uyển nói chuyện, “Cố Nhị công tử, công tử không quan tâm tới gia nghiệp Cố gia sao?”
Cố Uyển lúc ấy bị hỏi như vậy thì sửng sốt, tay đang đùa giỡn con chim cũng khựng lại, hắn chưa kịp trả lời, Nhạc Tiên Dẫn lại nói: “Tại hạ tình cờ biết được Cố Nhị công tử đang trông nom đoàn thuyền của cữu cữu ruột.”
Nhạc Tiên Dẫn im lặng nhìn Cố Uyển, sắc mặt hắn thay đổi, “Cũng không phải là đoàn thuyền gì cả, một đội thuyền nhỏ thôi, lén dùng tiền của Cố gia giúp bên cữu cữu một chút.” Vẻ lạnh lẽo trên mặt Cố Uyển bỗng dưng tăng lên, hắn không hiểu ý của Nhạc Tiên Dẫn lắm, hỏi lại, “Tẩu tử có ý gì?”
Mỹ nhân thanh lãnh mân mê chén trà, chậm rãi đáp, “Ta chẳng dám nhận tiếng tẩu tử này đâu, ta có cách khiến công tử đường đường chính chính trở thành gia chủ Cố gia, công tử có nguyện ý hợp tác hay không?”
Cố Uyển vẫn không rõ ý đồ của Nhạc Tiên Dẫn, nhất thời không dám mở miệng. Nhạc Tiên Dẫn đơn giản nói thẳng ra, “Ta không muốn thành thân với đại ca của ngươi.”
Cố Uyển ngẩn ra, Nhạc Tiên Dẫn tiếp tục cười nói: “Tò mò lắm đúng không?”
Đều là nam tử, không ai muốn nằm dưới thân kẻ khác. Nhạc Tiên Dẫn không phải là Hạ Khôn, nếu không phải Nhạc Chiêu liên tục xúi y mượn sức Cố Trầm, y sao có thể cả ngày chạy tới lấy lòng nam nhân. Y và Nhạc Ngọc Lưu đều là người thường, vì sao y phải nằm dưới thân Cố Trầm, mà Nhạc Ngọc Lưu lại có thể cưới vợ sinh con, thuận tay chiếm được món hời lớn là kế thừa gia nghiệp Nhạc gia.
Dựa vào đâu mà bắt y phải đánh đổi cả đời? Nhạc Tiên Dẫn không muốn gả, Nhạc Chiêu càng bắt ép. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một cách để thoát khỏi Cố Trầm đồng thời có cơ hội tranh giành quyền thừa kế với Nhạc Ngọc Lưu, đó là khiến Cố Trầm phải biến mất.
Cố Trầm vừa xảy ra chuyện, gia nghiệp Cố gia đương nhiên rơi vào tay Cố Uyển. Giúp Cố Uyển một cái ơn lớn như vậy, không thể làm không công, “Việc làm ăn với Cố gia về sau, đều nhờ cả vào Cố Nhị công tử.”
Nào ngờ mạng của Cố Trầm lớn, rơi xuống nước xong chỉ bị ngốc, nhặt lại được cái mạng. Nhạc Tiên Dẫn tàn độc, lại đi tìm Cố Uyển nói, “Một kế không thành, vậy Cố Nhị công tử hãy giúp ta hoàn thành kế thứ hai, giết một tên ngốc thì có gì khó?”
Cố Uyển đánh giá Nhạc Tiên Dẫn, Nhạc Tiên Dẫn và đại ca hắn quen nhau hơn 10 năm, thế mà Nhạc Tiên Dẫn lại có sát ý sâu nặng nhường này. Cố Trầm giỏi về tính toán cho nên đoàn thuyền Cố gia mới khởi sắc trong tay hắn, người ta hay nói câu “Thôi thì nể mặt Cố đại thiếu gia” không phải đơn thuần là khen tặng, mà Cố Trầm đối xử rất tốt với Nhạc Tiên Dẫn, chưa bao giờ hoài nghi y, thế nhưng Nhạc Tiên Dẫn lại hao tổn tâm tư để lừa gạt Cố Trầm.
“Cố Trầm đã ngu ngốc rồi, quên sạch mọi thứ, có thể đe dọa đến ngươi được nữa sao?”
“Cố Nhị công tử không dám?” Nhạc Tiên Dẫn ngừng một chút, liếc nhìn Cố Uyển, thâm độc nói, “Nếu Nhị công tử không dám ra tay, vậy thì coi như giúp ta một việc đi, ta không muốn sống chung cả đời với kẻ ngốc.”
“Ngươi muốn hủy hôn?” Cố Trầm mỉa mai, “Chuyện này ta không quyết định được.”
Nhạc Tiên Dẫn cười như không cười, “Hủy hôn đương nhiên là không được, cha ta sẽ không đồng ý, chỉ là… gả đệ đệ kia của ta cho Cố Trầm là vừa đẹp đúng không? Kẻ què và kẻ ngốc, sẽ không cản trở ta nữa.”
Sau đó không biết Nhạc Tiên Dẫn đã nói gì với Nhạc Chiêu, Nhạc Chiêu tới Cố phủ nháo loạn mấy ngày, hai nhà rốt cuộc đồng ý để Nhạc Doanh Khuyết tới Cố gia.
“Vốn tưởng rằng Cố Trầm số kiếp đã định, ngươi nói xem, sao mệnh hắn lại tốt như vậy?” Cố Uyển thầm nghĩ, người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhưng Nhạc Tiên Dẫn cũng chả kém cạnh. Nếu đại ca hắn xảy ra chuyện, người đầu tiên đứng mũi chịu sào là Nhạc Doanh Khuyết, đúng là một hòn đá trúng hai con chim.
“Trước mắt đại ca ta đã khỏe lại, ngươi không lo Nhạc Doanh Khuyết nghi ngờ ngươi à?”
Nhạc Tiên Dẫn trừng mắt, “Thế thì đã sao? Nó có thể nói cho ai? Nói cho tên đại ca ngu ngốc kia của ngươi sao? Đệ đệ ta tính tình mềm mỏng, không có tâm kế, cho dù nghi ngờ cũng chẳng dậy nổi sóng gió. Chỉ là… ngươi phải để ý động tĩnh của Cố Trầm, lỡ như ngày nào đó hắn tỉnh lại, chúng ta cũng có chuẩn bị trước.”
Cố Uyển hồi phủ, bọn hạ nhân đang bàn ra tán vào, “Đại thiếu gia trèo tường vào phủ, tối hôm qua còn giận dỗi với Thiếu nãi nãi, hôm nay càng làm cho Thiếu nãi nãi tức hơn nữa.”
Cố Uyển phe phẩy cây quạt, nói với Tứ Nhi, “Đến hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Tứ Nhi đi lên hỏi mấy tỷ tỷ trong viện, sau đó về nói với Cố Uyển, “Nhị gia, tiểu nhân hỏi rõ rồi. Đại thiếu gia giận dỗi với Đại thiếu nãi nãi, hôm nay chạy ra ngoài chơi cả ngày trời, cũng không biết đi đâu, lúc về thì trèo tường rớt luôn vào trong ao, bị Đại thiếu nãi nãi bắt quả tang.”
Cố Uyển khoát tay bảo Tứ Nhi lui xuống. Hắn thầm nghĩ, đại ca hắn tỉnh lại rồi sao?
A Ly không nghe lời Đại thiếu gia dặn, lúc băng bó vẫn lắm mồm nói cho Thiếu nãi nãi, “Thiếu nãi nãi, thuốc này là Đại thiếu gia bảo A Ly mang tới đó.” A Ly lén liếc nhìn Nhạc Doanh Khuyết.
Đại Thiếu nãi nãi mặt cứng lại, lập tức nói: “Vậy sao.”
A Ly cười thầm, Thiếu nãi nãi không phải thực sự giận Đại thiếu gia, ” Đại thiếu gia tính con nít, thiếu nãi nãi cứ dỗ nhiều vào, thiếu gia chỉ nghe lời thiếu nãi nãi thôi.”
Nghe lời y nhất, nhưng Cố Trầm vẫn không nguyện ý ở chung phòng với y.
Cố Trầm tính trẻ con nhưng Nhạc Doanh Khuyết không thể trẻ con theo hắn được. Nhưng dù đang giận Cố Trầm, trong lòng Nhạc Doanh Khuyết vẫn lo cho hắn. Nhị ca vì sao phải cố ý lừa gạt y, nếu không gặp Nhạc Tiên Dẫn hỏi cho rõ ràng, lòng Nhạc Doanh Khuyết không yên.
Y liền bảo A Ly truyền lời về Nhạc phủ, khi nào Nhạc Tiên Dẫn có thời gian thì hai huynh đệ gặp mặt.
Buổi tối tới giờ cơm, Nhạc Doanh Khuyết không ra tiền thính, bảo là thân thể không khỏe, A Ly đành bảo nhà bếp nấu ít thức ăn thanh đạm, Nhạc Doanh Khuyết không ăn được bao nhiêu.
Cố Trầm không thấy người kia thì đứng ngồi không yên, hắn thầm nghĩ có phải do hắn ngốc quá lâu rồi hay không, không nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết thì lòng như lửa đốt, nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết rồi thì lại càng hoảng hốt hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Trầm lại ra sương phòng trong vô thức, đứng mà không dám bước vào, cứ đi đi lại lại trước cửa vô số lần.
Hắn không nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết ở bên trong đang làm gì, đang ngủ hay đang làm gì khác. Cố Trầm đành vòng ra cửa sổ phía sau sương phòng nhìn qua khe hở.
Nhạc Doanh Khuyết đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, thân mình đơn bạc, nhìn từ xa giống như là không nắm bắt được, y sẽ biến mất bất kỳ lúc nào. Lúc mình ngốc đã rất thích người này, giọng nói rất hay, không nhanh không chậm mềm mại nhẹ nhàng, lúc gọi tên mình thì vô cùng ngọt ngào, giống như cả người y đều làm từ mật vậy.
Hình như đang khát nước, Nhạc Doanh Khuyết đẩy xe lăn đến chỗ bàn. Cố Trầm thầm nghĩ, sao lại không gọi hạ nhân lấy cho. Hắn chỉ thấy tấm lưng thẳng của Nhạc Doanh Khuyết khẽ rướn lên trên, vươn tay ra lấy chén trà trên bàn.
Xe lăn còn thấp hơn ghế ngồi, Nhạc Doanh Khuyết vươn tay mãi mà không lấy được, y hơi vươn người ra phía trước chạm vào chén trà, chén trà nghiêng rơi xuống đất, nước trà cũng bắn tung tóe.
Cố Trầm hoảng sợ lập tức trèo cửa sổ vào phòng, Nhạc Doanh Khuyết nghe thấy tiếng động thì tưởng là trộm, quay đầu thì thấy hóa ra là Cố Trầm.
Nhạc Doanh Khuyết bị dọa thót tim, vẫn còn duy trì tư thế lấy chén trà khi nãy, nước trà chảy tí tách từ trên mặt bàn xuống, dây cả ra tay Nhạc Doanh Khuyết, chỗ băng bó khi nãy đã ướt sũng.
Cố Trầm luống cuống tay chân bế Nhạc Doanh Khuyết từ xe lăn đặt lên giường, không thể nói chuyện một cách trôi chảy, hắn đành ấp úng từng từ một, vô cùng ngốc nghếch, “Tay.”
Người trước mắt không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn chăm chú. Cố Trầm không dám nhìn y, không chờ Nhạc Doanh Khuyết đồng ý, hắn tháo băng ra bôi thuốc lại cho Nhạc Doanh Khuyết.
Ngón tay Nhạc Doanh Khuyết dài nhỏ trắng nõn, cả lòng bàn tay cũng trắng, chỉ có vết thương là hơi đỏ lên.
Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng nói, “Để ta tự làm.” Cố Trầm không cho y rụt tay về, hắn lập tức bắt lấy cổ tay Nhạc Doanh Khuyết.
Luận về giằng co thì Nhạc Doanh Khuyết không phải là đối thủ của Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết hơi tức giận, khóe mắt đã đỏ lên. Mình lại bắt nạt người ta rồi, Cố Trầm đành phải buông lỏng ra một chút, chọn lựa ngôn từ, “Để ta.”
“Không nhọc công thiếu gia quan tâm.” Nhạc Doanh Khuyết tức giận lại thêm vài phần tủi thân, Cố Trầm không biết phải nói gì, há miệng ngập ngừng, tay vẫn không chịu buông. Sau đó hắn đành không nói chuyện với Nhạc Doanh Khuyết nữa, trực tiếp kéo tay y để băng bó.
Đồ vật mau mòn hỏng nhất của một người bình thường chính là giày, vậy mà giày của Nhạc Doanh Khuyết thì đã một gian dài vẫn còn mới. Cố Trầm cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân giường, không hiểu sao tự dưng thấy buồn.
Nhạc Doanh Khuyết không muốn kêu hạ nhân, bởi vì y không muốn người ngoài nghĩ mình vô dụng. Nhưng khi đối mặt với mình, y nguyện ý trở nên yếu thế, nguyện ý để mình bế tới bế lui, ngay cả đi tiểu ban đêm cũng để mình bế đi. Vì sao Nhạc Doanh Khuyết lại tin tưởng mình như thế, Cố Trầm không biết, trước khi hai người thành thân đâu có gặp nhau được mấy lần.
Cố Đại thiếu gia băng bó xong còn ngồi lì trong phòng không chịu đi, Nhạc Doanh Khuyết cũng không mở miệng đuổi hắn nên bầu không khí trở nên khó xử. Nhạc Doanh Khuyết rụt vào phía trong giường, lưng nằm trên giường, còn hai chân đặt đó một cách kỳ quái.
Không biết Cố Trầm bị kích động chỗ nào, ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên gọi: “Cục Bánh…”
Nhạc Doanh Khuyết giật mình, môi hé ra lại không trả lời. Cố Trầm còn hoảng hơn cả Nhạc Doanh Khuyết, hắn chưa bao giờ gọi ai thân thiết đến thế. Lúc còn ngốc thì có thể hiểu được, nhưng bây giờ đang tỉnh táo, hắn lại gọi ra như thể bị quỷ thần mê hoặc.
Màn giường che khuất nửa khuôn mặt Nhạc Doanh Khuyết, thân mình y gầy guộc nằm trong bóng tối, Cố Trầm không thấy rõ vẻ mặt của y. Y giống như đang vui mừng, lại giống như khổ sợ, không thế nói rõ đó là cảm xúc gì.
Chỉ nghe Nhạc Doanh Khuyết lên tiếng, “Ta… không biết ngươi không ăn được hạch đào.” Giải thích cho một người ngốc thì làm sao hắn có thể hiểu được, nhưng Nhạc Doanh Khuyết vẫn cố chấp, “Ta tưởng ngươi thích…”
Hóa ra không phải là do người nọ biết hết, là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi. Cố Trầm vô thức đi lên một bước, trên người Nhạc Doanh Khuyết có một mùi hương khiến cho lòng hắn rục rịch không yên.
Nhạc Doanh Khuyết gả cho mình, y là Đại thiếu nãi nãi Cố gia cưới hỏi đàng hoàng. Cố Trầm cẩn thận ngắm nhìn Nhạc Doanh Khuyết, hắn muốn ôm y vào lòng, chỉ ôm một lát là được, chỉ một lát thôi.
Nhạc Doanh Khuyết cảm nhận được ánh sáng bị che lại, Cố Trầm ngồi xuống bên giường, không đợi Nhạc Doanh Khuyết phản ứng thì hắn đã kéo y vào trong lồng ngực, Nhạc Doanh Khuyết lảo đảo rơi vào vòng tay hắn.
Người trong ngực đang hoảng hốt, cả người cứng nhắc không dám động. Cố Trầm ra sức siết chặt hơn nữa. Thơm quá. Bảo sao mình lại ỷ lại vào y như thế, Cố Trầm hít ngửi mùi hương sau gáy Nhạc Doanh Khuyết.
Môi hắn dán lên cổ Nhạc Doanh Khuyết, y có chút rung động, Cố Trầm ôm y chặt hơn, hơi thở nóng bỏng phả vào nơi nhạy cảm ấy, Nhạc Doanh Khuyết kìm lòng không đặng, níu chặt lấy y phục của Cố Trầm.
Muốn cắn một miếng, Cố Trầm nghĩ thế rồi làm luôn. Đau đớn truyền ra từ sau gáy, Nhạc Doanh Khuyết run run cất giọng rên rỉ, “Ưm…”
Cố Trầm kinh hãi buông Nhạc Doanh Khuyết ra. Hắn nhìn biểu cảm của người nọ, môi khẽ nhếch, ánh mắt mơ màng. Cố Trầm như bị ai đánh cho một gậy, mình vừa mới làm gì vậy? Hắn đã muốn ôm y, muốn đè y xuống giường….
Điên rồi.
Cố Trầm không tìm được lý do nào khác, hắn sợ hãi đẩy Nhạc Doanh Khuyết ra sau đó lảo đảo hấp tấp chạy ra khỏi sương phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!