Con Đường Đêm - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Con Đường Đêm


Chương 21


Hawk ngồi trong bóng tối ngoài vòng sáng của đống lửa. Con ngựa nào đó dậm chân không yên trong khu lán trại được rào dây xung quanh. Mắt anh nhìn cảnh đêm rồi quay về lán trại và các thành viên đã ngủ của nó. Theo bản năng, ánh mắt anh dừng lại bên thân hình Lana đang ngủ

Hawk không biết thực ra anh đã chờ đợi gì ở cuộc gặp cô trong ngày. Anh biết Lana sẽ không ngã nhào vào vòng tay mình, nhưng anh không nghĩ cô thờ ơ với anh đến vậy. Anh không tin lời giải thích của cô. Sự thay đổi trong tính cách của cô làm anh bận tâm, làm anh mất ngủ

Ngọn lửa chỉ còn chập chờn sắp tắt lụi, ánh hồng của nó chỉ còn leo lắt trên vài thanh củi. Chẳng bao lâu nữa, cái lạnh lẽo sẽ ập đến, ngấm dần và trùm phủ lên lán trại. Hawk không đi ủng mà đi giày lông thú hở gót, vì thế anh có thể nhẹ nhàng đi ngang qua bãi lấy thêm hai thanh củi lớn. Anh bước qua những người đang nằm ngủ, đặt củi vào đống than còn nóng

Những ngọn lửa nhỏ sắp tàn bùng lên trên thanh gỗ khô và lan rộng ra. Hawk quan sát ngọn lửa mới soi sáng thân hình Lana. Mắt anh căng ra khi thấy cô trằn trọc trở mình trong túi ngủ. Anh trườn đến bên cô để đánh thức cô ra khỏi cơn ác mộng.

– Lana, em tỉnh dậy đi! – Anh thì thầm rất khẽ để không làm Carol ngủ cạnh ở phía bên kia tỉnh giấc.

Khi bàn tay anh chạm vào vai cô, cô giật mình trong phản xa vô hình. Anh vội đưa bàn tay che miệng cô, chỉ để cô không kêu lên làm người khác tỉnh giấc:

– Em đang trong cơn ác mộng – Anh giải thích khi mắt cô mở tròn nhìn anh. Anh bỏ tay ra khỏi miệng cô.

– Mắt anh… – Cô thì thầm, giọng nói rất lạ lùng như không phải của chính mình – Mắt anh xanh quá…

Có điều gì đó không bình thường. Cảm giác này mạnh tới mức làm anh rùng mình. Anh lại chăm chú quan sát cô, nhận ra đôi mắt mở tròn xoe và làn da mặt nhợt nhạt. Câu đố dần được giải mã: sắc mặt cô tái nhợt, thái độ bàng quan đối với tất cả những gì xảy ra xung quanh, toàn thân run rẩy. Hawk nhận ra những triệu chứng này và ngạc nhiên tại sao trước đó anh lại không sớm nghĩ tới.

– Lana – Anh thì thầm, khẩn thiết – Việc rất quan trọng – Cô mở to mắt nhìn anh, mơ màng vô định – Lúc nãy trước khi đi ngủ em đã uống cafe, thấy vị lạ phải không?

– Không phải cafe – Cô lắc đầu, nhưng cơ thể cô không tuân lệnh – Katheryn đem theo trà hoa quả cho em uống.

Hawk ngồi xổm trên gót chân, nhìn Lana sang Chad. Mặt anh nhăn lại vì tức giận. Lana thì thầm điều gì đó để làm anh chú ý đến mình. Nhưng với cô, đó lại là giấc mơ và mọi cái hoàn toàn không quan trọng nữa

– Em nhắm mắt lại ngủ tiếp đi. Mọi cái tốt đẹp cả. Em hiểu anh không?

Anh nhìn cô cuộn tròn người và nhắm mắt lại. Muốn hỏi thêm, anh phải chờ đợi cho tới khi độc dược hết tác dụng. Trong tình trạng của cô hiện nay, anh chỉ làm cô rối bời thêm. Trước hết anh phải xem nghi ngờ của mình có đúng hay không, rồi mới có thể tính toán tiếp được.

Anh để cô nằm đó, thận trọng trườn qua Chad và Carol. Logic cho anh biết rằng trà phải được tẩm pha độc dược trước đó, vì Chad chắc không dám đổ thêm gì vào trước mặt đông người ở gần. Hawk biết phải tìm ở đâu. Anh tìm thấy phích nước trong túi yên ngựa của Chad. Anh nếm thử và thấy mối nghi ngờ của mình được khẳng định. Trà đó có vị Peyote mạnh, một dược tố gây mê.

Anh có bằng chứng trong tay, nhưng ai sẽ tin anh? Trong trạng thái bị gây mê hiện nay, Lana dễ dàng bị chi phối chống lại anh. Phải mất ít nhất 48 giờ tác dụng của độc tố mới bị tiêu hết. Nếu thực sự muốn bảo vệ cô, anh phải đem cô đi khỏi đây. Hawk đóng xoáy phích trà và để lại chỗ cũ, để nguyên như lúc trước.

Liếc nhìn xung quanh, Hawk tin rằng không ai chợt tỉnh giấc khi anh xem xét túi yên ngựa của Chad. Anh trườn ra khỏi vòng sáng. Lợi thế của anh là anh sống cách biệt với mọi người khác. Anh cuộn đồ ngủ lại, nhẹ nhàng nhấc bộ yên ngựa đi về phía con ngựa của mình. Rồi anh tới nơi để đồ dự trữ, nhét đủ mọi thứ vào bao tải.

Con ngựa hầm hừ, chân quẹt đất khi anh đi tới, nhưng rồi nó bình tĩnh trở lại lúc nghe giọng nói vỗ về của anh. Anh đi thẳng tới chỗ con ngựa Lana cưỡi lúc chiều. Bắt nó rất dễ dàng. Anh dắt nó tới một gốc cây ở ngoài khi lán trại, buộc yên ngựa lên lưng nó. Anh quay vào dắt con ngựa của mình ra, nhưng không còn yên ngựa nữa. Anh không dám đi lấy bộ yên ngựa của Lana. Rồi đây anh phải cưỡi ngựa không yên.

Anh nhẹ nhàng trườn trở lại đống lửa tới bên Lana. Anh không làm cô thức giấc khi cẩn thận bế bổng cô lên đưa ra nơi hai con ngựa đứng. Con ngựa của Lana lặng im khi anh đặt cô lên yên và nhảy lên sau cô. Hình như nó không cảm thấy phải gánh chở trọng lượng gấp đôi. Con ngựa hục hặc lúc anh giật dây cương, nhưng rồi nó ngoan ngoãn đi theo con ngựa chở hai người. Hawk dẫn ngựa đi trên vệt cỏ để không gây tiếng động. Khi đã đi xa lán trại, Hawk thúc ngựa đi nhanh hơn.

Chad sẽ đuổi theo họ khi phát hiện Lana biến mất. Nếu nghi ngờ của Hawk đúng thì anh ta sẽ không chịu bó tay để mất Lana cho anh. Hy vọng rằng anh ta không phát hiện ra việc Lana biến mất trước khi trời sáng. Anh ta sẽ cho rằng Hawk đưa Lana đến khu di trú của người da đỏ. Rawlins sẽ nhớ lại vị trí túp lều xưa của mẹ Hawk. Nhưng Hawk tính rằng họ không biết gì đến hang đá trong sườn núi. Phải mất ít nhất hai ngày mới tiêu tan hết tác dụng của Peyote. Anh giấu Lana từ giờ tới khi ấy

Cứ đi được khoảng một giờ. Hawk lại dừng lại cho hai con ngựa nghỉ. Lúc họ đi là vào khoảng gần hai giờ sáng. Gần bốn giờ sáng, anh vượt qua biên giới, gần đỉnh phía nam của khu di trú của người Navajos.

Mặc dù nhiều lần nói mê những điều khó hiểu, Lana không hề tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mê mệt. Mỗi lần nhìn thân hình bọc kín trong túi ngủ trên tay mình, bản năng bảo vệ lại thức dậy trong Hawk. Cảm giác ấm áp lan truyền trong anh và xoa dịu đi nhu cầu cần ngủ và nghỉ ngơi.

Khi mặt trời mọc lên ở chân trời phía đông, Hawk dừng ngựa, quan sát địa hình xung quanh. Chỉ còn gần ba dặm nữa là tới túp lều của mẹ anh. Con ngựa hí vang trong sự yên tĩnh của buổi sáng. Anh thận trọng đổi tư thế ngồi cho Lana, cố không làm cô tỉnh giấc. Ánh sáng mờ nhạt của bình minh sớm vuốt ve mặt cô làm cho mi mắt và gò má cô nhô cao hẳn lên. Ánh mắt anh dừng lại trên đường môi cong hình sóng của cô. Anh âu yếm gạt mớ tóc nâu trên trán cô.

– Bây giờ sẽ khó khăn đấy – Anh nói to – Ta đã để lại dấu vết mà kẻ mù cũng lần theo được. Bây giờ chúng ta phải leo núi. Nhưng em đừng sợ hãi gì. – Hawk biết mọi thứ sẽ bị phóng đại trong tình trạng của cô hiện nay – Đường đi hơi gập ghềnh. Em đã ở nơi an toàn. Em phải luôn nghĩ tới điều đó. Em sẽ chẳng bị sao cả!

Cô khẽ kêu lên, như thể đã hiểu lời anh. Có thể cô nghe anh nói, vì chất peyote làm các giác quan của ai sử dụng nó thêm nhạy cảm. Có khi tiếng nói của anh là một phần giấc mơ của cô. Anh căm giận kẻ đã làm cho cô như vậy. Nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp cho những ý nghĩ trả thù. Với nghị lực sắt đá, Hawk nén những ý nghĩ này lại.

Trước mặt họ là một chỗ bị nước xói mòn. Hawk dẫn ngựa đi tới đó. Trên chỗ cát sỏi này họ sẽ không để lại dấu vết gì. Người khác sẽ không phân biệt được dấu chân họ với dấu chân dê cừu ngày ngày vẫn thường qua đây.

Đi tiếp cách khe đất này trăm mét đất sụt tạo ra một mảnh đất đầy sỏi. Hawk thúc ngựa đi lên. Người ngựa bám bước làm đất đá bị xô đầy xuống đất. Trên đó đầy các tảng đá nằm dọc ngang, đất bị mặt trời thiêu đốt cứng lại như đá. Hawk men theo con đường mòn tới cạnh vách núi nơi có túp lều bỏ không của mẹ anh.

Anh còn cưỡi ngựa đi chừng hai dặm nữa. Cái đích đã ở trước mặt họ, dưới rìa khe núi. Anh dừng ngựa, quàng dây cương lên yên, buộc ngựa lại. Anh bế Lana nhảy xuống, thận trọng đặt cô nằm cách xa lũ ngựa đứng dậm chân. Rồi anh quan sát xung quanh. Họ sẽ phải đi bộ phần cuối cuộc hành trình. Lần cuối cùng anh men theo lối hẹp trèo lên hang động trong sườn núi đá cách đây đã lâu lắm rồi. Có thể gió mưa đã xói mòn đã xoá mất lối hẹp đó.

Hawk bò ra quan sát lòng khe núi. Sàn khe núi trông hoang vu trong ánh sáng buổi sáng. Nhưng cũng có một vài sinh vật sống ở đây. Một chú gà rừng bới các lỗ tìm thấy trong tảng đá, một chú thỏ tai dài đang rửa mặt, thỉnh thoảng ngừng lại nghe ngóng

Gần như ngay dưới nơi Hawk đứng có mạch nước. Đây là nguồn nước duy nhất trong khắp vùng. Anh nhớ lại, ngay trong những năm hạn khô nguồn vẫn có nước chảy ngầm trong lòng đất. Nhưng ở nơi nước từ trong núi đá chảy ra cây cối mọi um tùm. Một cây sồi trong số đó to lớn tới mức vươn lên chấm sát rìa vách đá. Cành lá rậm rạp của nó che khuất toàn bộ cửa hang. Không ai nhìn thấy hang, ngoài những người biết ở đấy có cửa hang.

Con đường mòn kết thúc ở rìa hẹp ngoài miệng hang. Từ đây vách đá dường như dốc đứng. Những người bản xứ trước đây đã đẽo những chỗ vịn tay trong đá, nhờ vậy có thể leo nhanh được lên cao. Hawk hy vọng chỗ vịn tay còn chắc chắn, vì đó là đường ngắn nhất tới nguồn nước. Nếu không, anh sẽ phải thòng dây xuống hoặc đi vòng khe núi và trong trường hợp này sẽ để lại dấu vết cho những kẻ đuổi theo.

Từ nơi đây không nhìn thấy mái nhà tròn của túp lều. Nhưng anh thấy được những gì còn lại của khu nhốt ngựa và hàng rào đổ

Hawk hài lòng, vì từ đây anh có thể quan sát được gần như tất cả những gì xảy ra trong khe núi. Anh thận trọng lần bước dọc bức tường liền với con đường hẹp đi tới túp lều.

Có những chỗ xói mòn đã xoá hẳn lối đi. Nhưng nếu con ngựa đi vững bước thì vẫn sử dụng được. Một tảng đá lớn rơi xuống che lấp đi một phần ba cửa hang và làm cho quang cảnh ở đây mang vẻ tự nhiên hơn. Khi bước vào bóng tối lạnh lẽo của hang, Hawk xẹt diêm, giơ cao lên. Lòng hang tạo thành khoảng trống rộng đủ lớn để chứa đựng được hai người và cả hai con ngựa. Anh nhớ đúng như thế, nhưng anh không hoàn toàn tin vào trí nhớ vì kích thước trong con mắt một đứa trẻ có thể hoàn toàn khác kích thước thật.

Hawk đi ra khỏi hang, lần xuống chỗ Lana nằm và hai con ngựa. Anh bế Lana lên tay, đưa cô vào hang, xếp chỗ cho cô nằm thoải mái như có thể được, rồi trở lại dắt con ngựa. Trước tiên là con ngựa của mình, sau đó con ngựa của Lana. Thấy Lana vẫn chưa tỉnh ngủ, anh lại trở ra ngoài hang

Vị trí mặt trời trên nền trời buổi sáng nhắc nhở anh rằng không còn nhiều thời gian nữa. Khi Chad phát hiện ra anh và Lana biến mất, anh ta sẽ cho truy lùng ngay lập tức. Hawk đoán những kẻ truy lùng sẽ chia thành hai nhóm. Chắc Rawlins sẽ đề nghị như vậy. Chad thì sẽ không nghĩ ra được điều ấy. Một nhóm sẽ đi ngựa đuổi theo, nhóm còn lại, sẽ do Chad chỉ huy, đi ô tô tới khe núi. Tuỳ thuộc vào việc họ có nhanh chóng nhất trí với nhau được hay không, nhiều nhất khoảng hai giờ nữa, nhóm đầu tiên sẽ tới đây.

Nhóm người thứ hai làm Hawk lo ngại hơn. Ngoài ra anh còn phải tính đến sự khôn ngoan của Rawlins. Anh quay trở lại một dặm. Những nơi móng chân ngựa để lại vết trắng trên sườn núi đá, anh đều rắc cát lên. Anh biết tốt nhất nên dùng bàn chải, nhưng anh không có bàn chải trong tay. Anh thận trọng quay mặt ẩm thẫm màu của những hòn đá xuống, để mặt khô lên trên. Và anh luôn chú ý không cho chiếc dép da lông thú hở gót của anh đừng để lại dấu vết. Anh tìm thấy một vệt cỏ dê cừu thường tới gặm liền cắt ngay, lấy áo túm lại đem về cho hai con ngựa.

Hawk hài lòng. Bây giờ chỉ những con chó săn tinh khôn mới có thể phát hiện ra dấu vết của họ. Anh trở về hang đổ một phần ba chỗ cỏ đã cắt được cho hai con ngựa, rồi bỏ số còn lại xuống đất bên cạnh vách hang. Anh rũ áo, mặc lại lên người. Anh gom nhặt cành cây và lá khô bị gió thổi hắt vào hang để nhóm đống lửa nhỏ. Rồi anh pha cafe. Anh thả giãn cơ bắp, biết rằng sẽ ít được ngủ trong 48 giờ tới. Anh dụi mắt, cảm thấy mệt mỏi rã rời. Rồi anh nằm xuống sàn hang, bình thản chờ đợi những việc sắp xảy ra.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Chad thấy họ? Hawk cũng không hình dung được hết người anh cùng cha khác mẹ của anh sẽ tức giận đến mức nào. Anh chấp nhận mọi việc và chuẩn bị đối phó với cái xấu nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN