Con Đường Đêm - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Con Đường Đêm


Chương 23


Hawk mở bừng mắt khi nghe thấy tiếng vỗ cánh. Anh bực tức nhận thấy mình cũng đã ngủ thiếp đi. Bao lâu rồi? Anh nhìn mặt trời treo lơ lửng. Có lẽ hai giờ, chứ không nhiều hơn. Lana nằm trong vòng tay anh, nặng trĩu. Cô bình thản thở đều trong giấc ngủ say. Người anh mệt mỏi, tê cứng vì ngồi bất động lúc lâu. Dù tê cứng anh cũng không muốn cử động.

Có cái gì đó làm con chim giật mình, vì thế anh ngồi lặng im lắng nghe. Đột nhiên anh có thể phân biệt được các loạt tiếng động. Lá cây xào xạc trong gió và có ai đó hay con gì đó đi trên cỏ cao. Rồi anh nghe tiếng vó ngựa vỗ vào mặt đá, thẳng từ dưới vọng lên và không chỉ có một con ngựa.

Anh để bàn tay bịt miệng Lana, đánh thức cô dậy và dập tắt mọi tiếng động ngay từ đầu.

Cô cựa quậy dưới áp lực bàn tay anh. Có tiếng ngựa hí, tiếng sỏi đá lạo xạo dưới gót ủng. Hawk nhìn hai con ngựa trong hang, hình như chúng chẳng hề quan tâm gì tới những tiếng động này. Tiếng tay vục vào nước báo cho Hawk hay họ đã tìm thấy nguồn nước.

– Ô, nước mát quá. Tôi chưa bao giờ được uống nước mát đến như vậy – Hawk nhận ra giọng của Bill Short

– Đổ đầy chai đi, trước khi thả ngựa xuống – Rawlins ra lệnh

– Sao nó có thể biến mất không để lại dấu vết gì được nhỉ? – Short hơi ngạc nhiên hỏi – Tôi cho rằng nếu nó đi qua đây thì nó đã đi khỏi từ lâu rồi

– Việc đó chứng tỏ nó khôn ngoan lắm. Nó định lừa chúng ta mất thời gian vào việc tìm kiếm dấu vết của nó. Trong lúc nó đã cao chạy xa bay từ lâu thì chúng ta cứ luẩn quẩn ở đây.

– Nhưng nó đi đâu?

– Đa số người Navajos có lều mùa hè trong núi. Tôi đoán Hawk đã đem cô gái tới đó – Rawlins nói – Có thể nó đã tới nơi và đang cười nhạo chúng ta. Nhưng khi ta gặp nó, nó sẽ hết cười thôi.

– Ông biết phải tìm nó ở đâu bây giờ không? – Câu hỏi của Short nghe nản chí.

– Tôi nhớ J.B từng nói tới một vài nơi trong núi có nước. Nếu trước đấy không tìm ra dấu vết của nó, chúng ta phải tìm ra những nơi có nước này. – Rawlins cố thuyết phục Short.- Thôi đi tiếp thôi.

Có tiếng da yên ngựa cọ vào nhau ken két và tiếng ngựa lội qua dòng nước. Rồi mặt đất rung ngân tiếng vó ngựa. Hawk đợi tới khi những tiếng động mất hẳn. Anh buông Lana ra để cô đứng dậy được quan sát hai người cưỡi ngựa đang đi xa dần.

– Họ đi xa rồi à? – Lana hỏi tràn trề hy vọng lúc anh quay lại nhìn cô

– Anh không biết chắc. Em cho ngựa ăn uống nhé – Anh nói và quàng tấm chăn lên quanh vai

– Anh đi đâu đấy?

– Có thể chỉ vì tò mò – Hawk đùa – Anh chỉ muốn chắc chắn xem chúng đi hay chưa hay chỉ giả vờ nói chuyện vậy để lưa chúng ta. Anh về ngay thôi – Anh nói rồi đi men theo con đường nhỏ xuống khe núi.

Nửa giờ sau Hawk trở về:

– Họ đi rồi – Anh quả quyết và như vậy là đã trả lời câu hỏi câm lặng trong mắt cô. – Họ đi lên núi về phía tây. Trong việc này Rawlins đã mắc bẫy chúng ta. Chúng ta sẽ được yên ổn vài ngày.

Lana nhận thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh khi anh vừa nói vừa ngáp dài. Những đường nét quanh mắt anh hằn sâu xuống thành nụ cười mỉm:

– Nếu có cafe và đồ ăn nóng, em sẽ thấy thế nào?

Trong lúc cô thái thịt hun khói đem theo, Hawk đốt đống lửa nhỏ. Hai người truyền tay uống cốc cafe, đợi thịt hun khói rán cháy cạnh trên chảo. Lana lấy nước hoà bột trứng đổ lên trên mỡ thịt hun khói của mình. Đó là bữa ăn ngon miệng nhất của cô từ nhiều năm nay.

– Còn mấy ngụm cafe cho em đây! – Hawk đưa cốc cho cô

– Chúng ta hết nước rồi – Cô nói trước khi uống cafe, khoan khoái thưởng thức hương vị của nó. Nó làm cô sống lại, nhưng cơ bắp cô còn tê mỏi vì tư thế ngủ khó chịu đêm qua.

– Để anh đi lấy nước – Anh đứng dậy, khoác chăn lên vai – Lũ ngựa cũng cần thêm cỏ

– Anh đợi em với – Lana uống ngụm cafe cuối cùng cố không để rớt ra một giọt – Em đi cùng anh.

– Cái gì? Ngã gãy cổ đấy em ạ – Hawk đùa

Lana hình dung ra con đường anh đã tả với những mấu tay vịn trên vách đá. Cô nhún vai.

– Hồi ở Colorado em đã từng tập luyện leo núi. Việc ấy chẳng hề nguy hiểm và chẳng có gì đặc biệt cả. Những gì anh làm được, em cũng có thể được. – Rồi cô bổ sung điều quan trọng nhất – Ở trên cao này em không chịu được. Em chóng mặt lắm. – Thực ra không đến mức đó, nhưng cô không muốn ở lại một mình.

Hawk ngập ngừng giây lát rồi đồng ý:

– Được, em đi cũng được. Anh đi trước

– Như thế nếu em ngã, anh có thể đón đỡ em – Cô đùa

– Hay! Hay quá – Hawk mỉm cười, quẳng chiếc chăn lại phía cô – Em ném chăn này xuống cho anh đựng cỏ mang về cho ngựa

Cô theo anh ra tận rìa bức tường bên ngoài hang, chăm chú nhìn anh vắt người, chân dò từng chỗ để tựa. Anh biến mất nhanh chóng khỏi tầm nhìn của cô. Lana nén thở cho tới khi chân anh chạm lòng khe. Cô gập chăn ném xuống cho anh

– Giờ đến lượt em – Hawk kêu, vòm tay qua miệng để làm loa để cô nghe rõ hơn – Nếu muốn, em có thể quyết định khác đi cũng được.

– Không, không đâu!

Lana bắt chước động tác của anh, vắt người bên rìa tường, chân rờ tìm chỗ bám. Cô không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng khi đã đi được bước đầu tiên thì chỉ có một con đường xuống. Cô sử dụng những chỗ để trụ chân, luôn sợ rơi nhào xuống. Xuống tới nơi, đầu gối cô còn run rẩy. Tay Hawk đặt bên hông cô và đỡ cô xuống mấy bậc cuối cùng. Lana muốn trách anh miêu tả không chính xác. Chỗ vịn trụ của bàn chân và bàn tay giờ nhỏ lại chỉ còn đủ cho ngón tay và ngón chân. Nhưng cô rất vui khi xuống tới nơi an toàn và có thể được ở bên anh.

– Tim em còn đập loạn không? – Mắt Hawk mỉm cười

– 100 nhịp một phút – Lana thú nhận.

– Em đổ nước vào chai, trong khi ấy anh đi cắt cỏ cho ngựa – anh đưa cô chai nước

– Anh không sợ để lại dấu vết và khi trở lại họ lần mò ra chúng ta à? – Cô hỏi

– Họ đã đi ngang dọc khe núi, do đó không thể phân biệt được dấu vết của họ với dấu vết của chúng ta để lại – Anh nói làm cô yên lòng

Anh rút con dao thợ săn vẫn dắt bên sườn, cắp cái chăn đi lại chỗ đám cỏ mọc cao đã ngả vàng dưới mấy gốc cây. Lana cầm chai đi mấy bước tới chỗ lấy nước, nơi nguồn nước phun lên khỏi mặt đất, nước chảy qua vài tảng đá vào một hố trũng, giống như bồn tắm. Trong nhiều năm nước đã xói thủng mạch chảy thoát ở phía cuối đằng kia của cái ao nhỏ. Ở đó nước chia ra chảy vào nhiều rãnh sáng bạc lấp lánh và biến mất dưới đám cỏ cao.

Lana nhúng chai nước, lắng nghe tiếng nước đuổi không khí trong chai. Nước lạnh như băng. Cô vốc tay lấy nước uống vài ngụm, rồi cô đắp nước lên mặt. Lana rùng mình. Nước mát lạnh làm cô tỉnh táo hơn. Khi đầy chai nước, cô dựng chai bên chân vách khe và đi lại chỗ Hawk đang bận rộn. Sau bụi cây, cô thấy một túp lều. Một túp lều nhỏ hơn ở cạnh đó thu hút sự chú ý của cô:

– Anh Hawk, cái gì đây? – Cô chỉ tay về phía túp lều nhỏ – Nhà để rơm à?

Hawk ngẩng đầu nhìn lên và lại tiếp tục công việc. Rồi anh nói mà không quay đầu lại phía cô:

– Không phải, đó là nhà xông

– Nhà xông là cái gì? – Lana không hiểu.

Câu hỏi của cô làm anh thích thú:

– Là cái như tên gọi của nó. Là ngôi nhà để xông cho toát mồ hôi – Hawk ngừng tay – Em có thể nói đó là một dạng tắm hơn của người Navajos.

– Nghe thấy đã thấy thích rồi – Cô thì thầm khao khát – Em nghĩ có lẽ rất lâu rồi chẳng ai sử dụng nó nữa

– Không phải, anh vẫn sử dụng nó mỗi lần tới đây – Anh cắt cỏ, buộc thành từng bó quẳng lên tấm chăn đệm.

Lana nhìn túp lều nhỏ:

– Em không tin rằng chúng ta… – Cô quay về phía Hawk đang chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt xanh

– Nhà xông hoàn toàn dành cho đàn ông – Anh nói

– Cấm phụ nữ à? – Cô hỏi giọng hơi thách thức.

Hawk nhìn về phía tây, Lana biết anh đang nghĩ tới Rawlins, đoán giờ ông ta ở đâu. Phút sau cô quên luôn những kẻ truy lùng hai người. Cô bỏ ngay ý định sử dụng nhà xông, cũng nhanh như khi nó đến với cô.

– Em cắt thêm cỏ đi – Anh cắm con dao xuống đất – Anh sẽ nhóm lửa để nóng đá.

– Theo anh chúng ta có thể… – Lana rụt rè hỏi

– Chúng ta không gặp thời điểm tốt hơn đâu. – Hawk cắt lời cô – Có thể ngày mai họ sẽ trở lại trên con đường khác.

– Anh đã thuyết phục được em – Cô hơi đỏ mặt, nhưng khẽ mỉm cười

– Anh cũng muốn thế! – Anh thì thầm ngắn gọn

Hawk biến mất trong chốc lát. Khi anh trở lại, Lana cũng đã cắt đủ cỏ chất đầy tấm chăn đệm. Hawk đem lại một quả bí rỗng ruột, có hình dáng cái bình. Anh để quả bí sang bên, buộc tấm chăn chứa cỏ lại

– Anh chuyển cỏ về hang – Hawk nhấc bổng chăn gói cỏ choàng qua vai – Trong lúc chờ anh, em lấy nước vào quả bí này.

– Vâng!

Nhưng trước hết Lana quan sát anh trèo lên hang. Với bọc cỏ trên lưng việc trèo lên lại không phải đơn giản như khi xuống khe. Khi anh quàng chân lên rìa vực và trèo lên. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi về nguồn nước.

Khi cô lấy đầy nước về rồi, Hawk vẫn chưa trở lại. Vì thế cô đi lại nhà xông. Một tấm chăn bẩn bụi bám đầy che cửa vào nhà xông bẩn thỉu. Lana nâng tấm chăn lên và thấy từ trong phả ra hơi nóng. Cô bước vào, thả tấm chăn rơi xuống che cửa như lúc trước. Vì túp lều nhỏ nên người ta có thể nhanh chóng đốt ấm nó. Tường đất xung quanh giữ lại độ nóng. Trong lều đầy những tấm đá phẳng. Lana nhúng ngón tay vào quả bí khô làm chum đựng nước, nhỏ xuống phiến đá vài giọt. Những giọt nước sôi sùng sục và bay hơi ngay lập tức.

Lana để quả bí lại trong lều, đi ra ngoài. Cô nhìn lên hang, không thấy Hawk đâu cả. Sự hấp dẫn của việc tắm hơi quá lớn. Không đợi được anh, Lana cởi quần áo, cô gập áo sơ mi, quần bò và đồ lót cẩn thận, đặt cạnh cửa lều

Trước khi làn gió lạnh mùa thu có thể làm gì được cô, cô đã chui vào lều. Lần này cô hoang phí vẩy nước lên các phiến đá và lập tức hơi nước bốc lên nghi ngút. Cô ngồi xuống sàn duỗi chân, chống tay ngả người ra sau. Mấy phút sau, hơi nóng ấm đã trùm phủ lên người cô. Những cơ bắp đau mỏi của cô duỗi dãn cả ra. Những nỗi căng thẳng cô chịu đựng 24 giờ qua tan biến dần. Cô hơi cúi đầu, nhắm mắt thích thú và khoan khoái thưởng thức

Thoảng gió lạnh lướt qua trên da thịt cô. Cô mở mắt và thấy Hawk đứng bên

Anh chỉ còn xi líp, làn da anh nâu, mịn màng, suốt dọc từ chân cho tới vai. Mắt anh xanh long lanh nhìn cô. Lana cảm giác tim mình đập rộn ràng hơn. Cơ bắp anh lấp lánh trong ánh lửa. Cổ họng cô nghẹn lại, toàn thân cô căng ra

– Đá nóng quá – Cô thì thầm – Em nghĩ anh không phản đối nếu em không đợi anh.

– Chẳng sao đâu – Hawk vẩy thêm nước lên các phiến đá và hơi nước bốc lên nghi ngút

Lana nhìn những giọt mồ hôi như đọng lại trên lưng anh. Anh cởi nốt xi líp, thẳng tay quăng vào góc lều. Cơ thể anh lấp lánh. Bây giờ cô cảm thấy cả cái nóng bức từ bên trong mình.

Hawk ngồi xuống bên cạnh cô, kêu lên một tiếng hết sức khoan khoái. Ánh mắt anh dán vào cô. Cảnh hoang sơ, cái nóng bức của núi lửa và hình hài lộ liễu của cô. Lana ngồi lùi ra. Hawk dịch theo cô. Anh vuốt tóc cô, giữ chặt đầu cô để ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của cô. Lana thở hắt khi môi anh chạm vào người cô

Cô đưa tay đặt lên thân hình đẫm mồ hôi của anh, để tay trượt lên những cơ bắp vạm vỡ ở lưng anh, sườn anh. Các bộ phận của cơ thể trở nên nặng nề và họ buông mình cho cái nóng ấm và sự đam mê của chính họ.

Tay anh vuốt ve, mơn trớn làn da cô. Da thịt cô như bốc cháy dưới sự tiếp xúc với tay anh. Những ngón tay sục sạo của anh lần lần thám hiểm từng li cơ thể cô. Chúng siết chặt cô, chúng nén lên cặp vú cô, trượt dọc theo cổ cô.

Người anh mang hương vị của đất. Cô hoàn toàn thuộc về anh

Anh thôi hôn môi cô, để môi anh mơn trớn, vuốt ve má cô, cổ cô. Anh nhận cảm trên môi mình nhịp đập của mạch máu ở cổ cô. Môi anh cũng nóng ấm trên làn da cô.

– Anh chờ đợi em lâu quá – Anh thì thầm bên tai cô. Giọng nói của anh hổn hển, nghẹn tức. Lana cảm thấy được thiên thần nhấc bổng lên trời

Khi đôi môi anh hôn lên ngực cô, ngón tay cô cài sâu vào mái tóc anh. Mồ hôi đã chia ngôi mái tóc trượt dài như lụa qua khẽ tay cô. Lana rùng mình. Anh ngậm bú bầu vú cô, làm nó cương lên cứng chắc. Cô đẩy đầu anh ra. Miệng anh càng ngậm bám chặt hơn, kích thích cô tới khôn cùng. Những chuyển động co lắc theo nhịp điều của cô làm cho anh hiểu rằng cô đang hạnh phúc. Miệng anh và tay anh không ngừng mơn trớn khắp người cô.

Đôi môi rắn rỏi của anh trở lại miệng cô. Lưỡi anh đi tìm người yêu của nó. Anh nằm lên người cô và hai người hoà nhập vào nhau. Hơi nóng trong không khí ngập tràn phổi cô. Lana không thể thở được nữa dưới sức nặng của cơ thể anh.

– Anh quá nặng đối với em, anh Hawk ạ. Em không thở được – cô nói

Anh ôm cô lăn người, để cô nằm trên:

– Anh tưởng em thích tư thế cổ điển hơn – Anh thì thào bên tai cô

Rồi bàn tay anh lại ở bên cô, vuốt ve, xoa ấn, bóp khắp người cô. Hơi nóng như một cái hang vàng đối với họ khi cơ thể họ hoà nhập vào nhau và nhún lắc theo những nhịp điệu hoang dã. Lana gần như nghẹt thở vì sự đam mê hoang dã đó. Khi đạt độ thoả mãn tuyệt đỉnh, họ thấy đó như sự bùng nổ của cảm giác. Cơ thể họ tách lăn sang bên

Cảm giác hưng phấn của Lana còn chưa tan lúc cô nằm gọn trong vòng tay Hawk. Cô không tìm được lời để mô tả, để thể hiện cảm giác của mình. Cô nhắm mắt, nghĩ tới những khoái lạc đam mê làm rung chuyển cơ thể mình. Hawk nằm bên cô, tay anh trượt trên làn da run rẩy của cô. Cô thì thầm câu gì đó phản đối mà trong thâm tâm không muốn vậy.

– Hơi nóng sẽ làm chúng ta kiệt sức hẳn đấy – Anh nhắc nhở và giúp cô đứng dậy

Khi anh đứng thẳng dậy, cô còn nằm, chân hơi vắt chéo sang bên. Đôi mắt bồ câu của cô rực sáng, tràn đầy âu yếm nhìn lên anh. Cô biết, cô thuộc về anh.

Mắt anh long lanh, như muốn chiếm hữu cô. Anh cúi người để đỡ cô dậy, nhưng rồi anh thay đổi dự định và bế bổng cô lên trên tay. Cô vòng tay ôm ngang lưng anh, hôn lên cổ anh và hôn tới tấp như mưa lên má anh, lên vai anh. Vị mặn trên lớp da ấm ấm của anh ngon lành hơn bất kỳ món tráng miệng nào. Cô đắm say buông mình chìm đắm trong sự hiện diện của anh.

Anh bồng cô ra cửa, vai gạt tấm chăn che sang bên. Sau cái tranh tối sáng trong nhà xông, ánh mặt trời chói sáng soi chiếu cơ thể hai người. Cô nhắm nghiền mắt áp chặt hơn nữa vào da thịt anh như thể chợt thấy khí lạnh bên ngoài quét lên da thịt mình. Hawk không đặt cô xuống mà cứ bồng cô đi tiếp.

– Ta đi đâu vậy anh? – Lana hỏi, ngón tay cái của cô quệt vệt dài theo vai anh

– Sau khi tắm hơi, người Thụy Điển thường ngâm mình trong bể nước, đúng thế không em? – Anh trả lời

Phải lát sau cô mới hiểu ý anh. Cô ngả đầu khỏi vai anh, tròn mắt nhìn anh, cô hiểu ra anh bế cô về phía nguồn nước. Ánh mắt cô quay lại nhìn anh và những cái nháy mắt nghịch ngợm trên mắt anh

– Anh Hawk, anh định… chẳng lẽ… – Nhưng cô biết anh định làm gì – Không được! Để em xuống….- Lana hốt hoảng cố thoát khỏi vòng tay anh – Đừng, đừng làm thế anh!

– Anh để em xuống ngay đây mà – Anh hứa hẹn

– Không, đừng thả em xuống nước – Cô phản đối. Cô không sợ hay tức giận, nhưng cô hãi phần nghi lễ này.

– Được thôi – Anh dừng lại bên nguồn nước – Anh sẽ không dìm em xuống nước

Cô cựa quậy trên tay anh. Đột nhiên anh buông tay giữ chân cô. Chân cô buông thẳng xuống nước lạnh. Lana giật mình. Nước lạnh bên đôi chân nóng ấm làm cô sợ hãi

– Lạnh không em? – Hawk mỉm cười hỏi, tay té nước vào hông cô.

– Anh đã hứa cơ mà – Cô trách và cố đứng vững trên nền đá nhẵn trơn. Suýt nữa cô ngã nhào

– Anh đã hứa sẽ không dìm em xuống nước – Anh nhắc cô nhớ lại và té thêm nước vào người cô

Lana chống cự. Giờ cô dùng tay vốc nước hắt lại anh

Anh nhảy xuống nước. Một trận chiến trong nước diễn ra. Hai người cười, gào thét lên phấn khởi, cọ sạch mồ hôi trên da thịt. Lana ướt sũng từ đầu tới chân, té nước loạn ra xung quanh. Một vốc nước bắn trúng mặt anh. Cô cười phá lên khi anh gạt nước trên mặt. Cô định hắt thêm lần nữa rồi lẩn tránh khỏi đợt phản công của anh, nhưng cô lỏng tay thả nước khi thấy anh đưa tay dụi mắt. Trò chơi bị quên ngay lập tức

– Có bị sao không anh? – Cô đi về phía anh.

Lúc cô tới gần, anh đưa tay giữ chặt cô và kéo cô lại phía mình, ôm gọn cô vào lòng. Đôi môi rắn rỏi của anh áp xuống môi cô. Con tim lại đập rộn ràng. Như đột nhiên cảm thấy yếu mềm, cô tựa người vào cơ thể cường tráng của anh, áp sát vào mỗi lúc mỗi chặt hơn. Môi cô hé mở ra dưới áp lực của miệng anh. Cô tìm kiếm mối tiếp xúc gần gũi hơn nữa với anh. Cô khao khát và để cho anh biết điều đó. Chính anh cũng khao khát cô

Tay anh nhấc bổng cô lên cao tới mức môi anh ngậm được vào bầu vú của cô. Anh đặt một tay vòng ngang lưng, một tay dưới mông cô. Lana dang chân quàng vào hông anh, móng tay cô như ấn khấc vào lưng anh. Đùi cô áp chặt vào bụng anh khi anh bế cô lên bờ

Đến bên gốc cây đại thụ, anh ép cô tựa lưng vào gốc cây, tay vẫn giữ chặt cô. Cô đã là của anh.

Phải mãi sau cô mới cảm giác lại mặt đất ở dưới chân. Tay cô còn xiết chặt quanh anh. Cô hiến dâng cho sức mạnh đàn ông của anh. Miệng anh lại sát miệng cô. Anh thì thầm vào mái tóc tuyệt đẹp của cô:

– Lana, em là của anh – Giọng anh đe doạ – Không thằng đàn ông nào được động chạm vào người em – Anh ngẩng lên, bàn tay ấp mặt cô, ánh mắt như nuốt lấy cô

Lana không thể động đậy được gì. Câu trả lời đồng tình của cô hiện ra trong mắt anh

– Vâng – cô sung sướng thì thầm

Hawk thở phào nhẹ nhõm. Sự căng thẳng trong anh biến mất. Anh nhìn cô, nói như khẳng định:

– Em bị lạnh?

Lana nhìn chân tay mình đã thấy đã nổi da gà. Bây giờ cô mới cảm thấy cái lạnh. Cô khẽ rùng mình.

Anh đứng sang bên, cầm tay cô:

– Ta nên đi mặc quần áo thì hơn. Nếu không em bị cảm lạnh đấy!

– Còn anh thì sao? – Cô hỏi lại

– Da anh dày hơn da em, cả nghĩa đen và nghĩa bóng – Anh nói và đưa cô trở lại túp lều nhỏ.

Quần áo của anh được gập để cẩn thận bên cạnh quần áo cô. Anh đi vào trong lều khi Lana mặc lại quần áo. Cô vừa kéo zipper quần bò của mình thì anh vận xi líp quay trở ra. Anh cũng mặc quần áo nhanh như cô.

– Em có thể trèo trở lại hang được không? – Anh hỏi

– Trèo lên dễ hơn trèo xuống – Lana trả lời

Đúng thế thật. Nhưng Hawk ở dưới cho tới khi cô trèo hẳn được qua mép khe. Rồi anh treo lên, đem theo chai nước. Bóng tối trong hang lại bao quanh họ, trong đó hơi lạnh.

– Anh uống cafe không? – Lana hỏi

– Có. Bây giờ có cafe uống thì thật tuyệt – Anh đưa cô chai nước

Cafe pha xong, hai người ngồi cạnh nhau, truyền tay nhau uống từ cái cốc duy nhất. Họ thấy rất thoải mái và khoan khoái.

Hawk mệt mỏi vươn vai, đưa cô cái cốc:

– Anh phải ngủ một giấc. Trong vòng 48 giờ qua anh thiếu ngủ vì nhiều lý do khác nhau – Anh tinh nghịch liếc nhìn cô – Bây giờ anh phải ngủ bù!

Anh đứng phắt dậy, nhanh nhẹn như một con mèo, trải đệm ngủ ra. Rồi anh nằm xuống. Trước khi lấy mũ che mặt, anh nhìn cô, nói:

– Chắc không ai đến thăm chúng ta đâu. Nhưng tốt nhất em cứ gác trong lúc anh ngủ nhé

Anh ngủ thiếp đi ngay. Lana chú ý tránh gây tiếng động, đi lại rất nhẹ nhàng. Cô tìm thấy cái lược trong túi yên ngựa của anh. Cô ngồi xuống cửa hang tràn ngập anh mặt trời vàng rực chải mái tóc rối bù. Hawk ngủ, tay khoanh trên ngực như thể muốn giữ để cái lạnh không xâm nhập vào gần. Cô lấy tấm chăn đệm, rũ cho sạch hết cỏ bám và đắp lên người anh. Anh động đậy, nhưng không thức giấc

Trước khi mặt trời lặn, cô chuẩn bị bữa ăn tối vì biết rằng trời sập tối Hawk không cho phép nổi lửa nữa. Trong những đêm trăng thanh trên sa mạc, người ta có thể nhìn thấy ánh lửa từ cách xa nhiều dặm. Và hai người không thể mạo hiểm đến vậy được. Cô chỉ đánh thức anh dậy khi nấu nướng xong. Tay cô chỉ cần chạm nhẹ vào người anh cũng đủ làm anh tỉnh ngay dậy

Ăn xong, Lana còn pha cốc cafe. Bầu trời khoe vẻ đẹp huyền bí và lãng mạn của hoàng hôn. Khi ấy họ dập tắt lửa. Hawk đứng bên cửa hang, đau đáu nhìn vào hoàng hôn. Cô đem cafe lại cho anh.

– Theo anh họ đang ở đâu? – Cô hỏi, vì đoán được những ý nghĩ trong anh.

– Anh không biết. – Anh quay lại phía cô, khẽ nhún vai.

Cô đưa anh cốc cafe và làn da phản ứng ngay lập tức khi anh chạm vào người cô

– Anh định thức gác cả đêm nay à?

– Không. Anh nghĩ không cần thiết em ạ – Anh thổi phù phù vào cốc cafe nóng và uống một ngụm – Có lẽ đêm nay họ chưa quay trở lại đâu.

Trong ánh sáng đỏ và vàng rực rỡ, Lana không còn nhìn thấy mái lều nữa. Nhà xông cũng mờ nhạt đi rồi.

– Cuộc sống lớn lên ở đây như thế nào hả anh? – Cô hỏi vì tò mò muốn biết tất cả những gì liên quan đến anh.

– Đơn giản và vô hại. Cũng phần nào tàn nhẫn – Hawk trả lời, không hề mang vẻ cay đắng – Từ đây, từ tuổi thơ của anh là người Navajos, anh có được tính trầm tĩnh. Anh có được nghị lực từ đây. Một ngày nào đó anh sẽ chỉ cho em thấy vùng được gọi là Vùng Bốn Góc này

– Em rất muốn tìm hiểu đó – Lana đồng tình. Cô muốn thấy tất cả những gì liên quan đến anh.

Đồi nhọn và bãi phẳng trải dài tiếp nhau ra xa. Khắp nơi nhấp nhô núi đá và phiến đá. Phong cảnh bao la, trống thoáng. Anh nhìn ra xa.

– Anh thấy được ánh tranh tối tranh sáng này, những khe núi, cỏ cây xanh rờn, cát vàng nâu và sườn núi đá nham nhở. Làm sao có thể giải thích được những màu sắc huyền ảo nhất đang trở nên sống động trong cảnh hoàng hôn này. Mảnh đất rung chuyển và năng động. Người ta nhận cảm được sức mạnh sản sinh của nó.

Lana nghe sự sôi nổi trong giọng nói của anh. Cô nhận thấy anh hoá thân vô điều kiện vào vùng đất này. Chắc cô không thể chia xẻ được với anh điều đó. Cần phải tỉnh táo và thông minh để hiểu ra, để nhận thức được điều đó ngay từ bây giờ

– Không thể tách được người da đỏ khỏi đất – Hawk nói. Anh không nói trực tiếp với cô, mà có lẽ đang tự bạch những suy nghĩ của mình – Bộ tộc nào bị chia cắt khỏi vùng đất tổ của mình cũng đều suy tàn và bị diệt vong, như người Chippevas, người Môhicano. Người Navajos và Apachen tồn tại được đến nay vì đã sinh sống từ hàng thế kỷ nay ở quê hương họ, tức là ở vùng đất thánh giữa bốn đỉnh núi – Anh dừng lời, liếc nhìn cô, như thể đến lúc này mới để ý thấy cô đang ở bên – Anh xin lỗi em.

– Tại sao anh lại xin lỗi? Không có lý do gì để anh phải xin lỗi – Cô quả quyết

– Em nên hiểu cho anh điều đó. Anh không thể rời bỏ mảnh đất này được nếu không biết có trở lại không. Và anh không thể để ở lại đây khi biết bên ngoài còn có những thứ khác. Đó là hai mặt trong con người anh. Anh ta đã học cách cố hoà nhập chúng lại và làm sao để sống trong sự thoả hiệp của hai mặt đó.

– Hai mặt, như cái tên của anh, Jim và Hawk, một cái tên Mỹ và một cái tên da đỏ – Lana nói

– Tên hoàn chỉnh của anh là Jim Blue Hawk – Anh sửa lại

– Jim Blue – cô nhắc lại và phát hiện ra là J.B cũng cùng những chữ cái viết tắt đó

– Đó hoàn toàn do ngẫu nhiên. Anh mang cái tên này từ thuở còn là cậu bé. Có thể J.B. nhận ra sự trùng lặp đó và thích thú về điều ấy. Thậm chí có thể ông tự hào về cái tên này. Anh không biết – Anh nhún vai như muốn biểu thị điều ấy đối với anh cũng chẳng quan trọng gì.

– Nhưng anh được thừa hưởng nhiều từ cha anh. Chad đã thừa kế những nét mềm yếu của ông, những điểm yếu và có lẽ cả những tính xấu của ông – Lana sẵn sàng cho J.B. còn có cả những cá tính vô nhân đạo nữa – Anh đã thừa hưởng sức mạnh, trí thông minh của ông. Anh xứng đáng được đảm nhận trách nhiệm. Em đã quan sát anh trong lúc dồn đàn gia súc. Và việc anh đưa em đến đây khi bị phát hiện ra âm mưu của Chad đối với em. Tại sao anh không tận dụng năng khiếu của mình? Mới đây anh đã lãng tránh câu hỏi này của em

– Có những lúc anh đến đi tuỳ theo sở thích. Còn các ông chủ thường rất coi trọng tính chính xác, đúng giờ

– Nhưng nếu là ông chủ của chính mình, anh có thể phân chia thời gian theo ý anh muốn – Lana nhắc anh.

Anh khẽ mỉm cười, đưa cốc cho cô:

– Anh đã có lần nói với em rằng em suy nghĩ quá nhiều – Anh trêu cô và đi ra khỏi cửa hang – Giờ anh đi cho ngựa uống nước, chuẩn bị cho chúng ngủ đêm. Ngày mai nhất định cho chúng hoạt động, nếu không chúng sẽ ốm mất.

Lana ở lại bên cửa hang, lắng nghe mọi tiếng động. Cô đăm chiêu nhìn ra ngoài ngắm trăng sao mọc dần trên bầu trời tối. Cô lắc cốc cafe, uống cạn tới giọt cuối cùng. Khi quay lại, cô thấy Hawk đã lại nằm xuống. Anh nằm dịch sang bên

– Em đem chăn đệm lại đây – Anh nói.

Cô để ý thấy anh vẫn mặc nguyên quần áo và do đó cô cũng làm theo anh. Cô cất cái cốc, nhặt tấm chăn đi lại nằm xuống bên anh. Anh dịch vai để làm gối cho cô kê đầu, và cô áp sát người vào anh.

– Anh mệt à? – Cô hỏi

– Anh không bị nhức đầu, nếu như đó là điều em muốn hỏi – Trong giọng nói anh nghe như có pha tiếng cười.

Lana thấy mặt mình nóng bừng lên:

– Em không muốn biết điều đó – Cô ngượng nghịu trả lời.

Nhưng bằng tất cả các giác quan cơ thể cô nhận biết cơ thể Hawk đang ở bên cạnh mình. Anh thở dài quay sang bên, nhìn gương mặt cô. Bàn tay anh trượt vuốt theo những đường lượn ở hông và eo bụng cô. Anh nói hơi mơ màng:

– Em có thể làm hao tổn toàn bộ sinh lực của một người đàn ông – Anh giả đò lấy giọng lên án

– Thế ư? – Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh thách thức

– Người Navajos cho rằng quan hệ tình dục quá nhiều sẽ có hại cho sức khoẻ – Anh nói trong khi tay anh vẫn thám hiểm người cô

– Tại sao? – Cô nhìn anh, không tin

– Vì theo quan niệm của người Navajos, việc đó huỷ hoại tuỷ sống trong khi làm hưng phấn các giác quan. Có lẽ phải là giáo sư y học mới giải thích được cho em việc này. Em tập Yoga không?

– Không! – Lana mở nút áo anh, thò tay vào trong. Bên tay cô, da thịt anh ấm áp quá

– Để có được sự tập trung cao, người tập Yoga phải đẩy lùi năng lực tình dục. Theo hệ thống của người Navajos cũng xuất phát từ quan niệm tương tự. Nhưng sức mạnh tinh thần cũng bắt nguồn từ sức mạnh cơ thể. – Hawk giải thích- Trong đạo Phật người ta tin rằng sau khi chết linh hồn rời bỏ thể xác mà cụ thể là qua đỉnh đầu. Vì thế nhiều nhà sư không cạo trọc cả đầu mà chỉ cạo mỗi chỗ thóp, để khi chết linh hồn họ dễ dàng thoát ra ngoài – Anh nắm một túm tóc của cô trong tay – Đấy cũng là lý do vì sao những người da đỏ lột da đầu kẻ thù của mình. Họ muốn chắc chắn linh hồn kẻ thù của họ thoát được ra ngoài và không quay trở lại trả thù

– Tuyệt vời quá – cô thì thầm. Cô cũng nghĩ như vậy nhưng giác quan của cô đang tập trung vào một việc khác

– Anh không muốn nhìn mái tóc tuyệt đẹp của em phấp phới bên vai người khác – Anh nói, bàn tay đẩy cô nằm ngửa ra

– Em cũng không muốn có mái tóc người nào vương vấn ở vai anh – Lana thì thầm đáp lại.

Ngón tay anh loay hoay bên mấy cái nút áo cô:

– Đúng, ở vai anh không vương vấn tóc ai ngoài tóc em đâu – Anh áp môi vào miệng cô và ghì chặt lấy người cô.

Họ không cần lời nói nữa để hiểu nhau. Lana dán người vào anh. Nụ hôn của anh làm tắt ngấm tiếng rên sung sướng của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN