Con Đường Hạnh Phúc
Chương 14
“Một cô bé đuổi theo một chiếc xe hơi sang trọng màu đen
-Anh Lập Khiêm đừng đi! anh Lập Khiêm đừng đi mà!!!
Cô bé đó dùng hết sức đuổi theo,cũng trên chiếc xe này một cậu bé đang nắm chặt tai và nhắm mắt lại
-Mau chạy nhanh lên đi!
cậu dùng hết sức hét lên với chú tài xế
-Băng Du anh xin lỗi! hãy chờ anh,anh nhất định sẽ trở về với em!
Chiếc xe chạy xa khuất tầm nhìn nhưng cô bé vẫn đuổi theo dù biết là không thể
Két…………… két…………. ầm…………”
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………
Nhỏ hét lên rồi ngã quỵ xuống đất dùng 2 tay ôm đầu lại như muốn ngừng dòng kí ức đáng sợ đó,nước mắt nhỏ không ngừng tuôn ra như mưa. Crắc ….. Tiếng cửa mở,Lập khiêm bước vào thật nhanh, quỳ xuống bên cạnh nhỏ,rồi nhẹ nhàng ôm lấy nhỏ vào lòng mình
-Không sao đừng khóc có anh ở đây rồi!
Nhỏ cứ nấc lên trong vòng tay của lập khiêm
-Em..xi.n lỗi! em đã….. không nhớ ra anh………em ..xin lỗi!!!!
-Không sao cả Băng Du ngốc à! chẳng phải em nói sẽ nghe lời anh sao? vậy phải nín đi chứ cứ y như con nít vậy lúc bé em có khóc nhè vậy đâu?
Vừa nói anh vừa đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh và đen nhánh của nhỏ.Lúc này Lập Khiêm cười nhẹ và ôm thật chặt nhỏ lại như sợ ai đó đem nhỏ đi mất. nhỏ cũng không chịu nín cứ khóc mãi cho tới khi ngủ thiếp trên tay Lập Khiêm
-Anh nhất định sẽ không bao giờ rời xa em trừ khi em ghét anh! 5 năm qua là cái giá quá lớn vì đã rời xa em!!! Băng Du.
*******************************************
Ở trước cổng của Tập đoàn HCP một người phụ nữ cứ đi đi lại lại trước đại sảnh.một người đàn ông trung niên mặc vest đen lịch sự và có vẻ thành đạt cùng một nhóm người đi sau.Ông ta lên tiếng:
-Người phụ nữ kia đang làm gì vậy?_Ông chỉ tay về hướng người phụ nữ đó
-Thưa chủ tịch! tôi cũng không rõ!
-Hãy lại đó hỏi thử xem
Ôn trợ lí bước tới chỗ người phụ nữ đó gì đó với bà ta. cả 2 người cùng bước đến chỗ chủ tịch
-Chủ tịch bà ấy muốn gặp ông có chuyện quan trọng ạ!
-Ông chính là Hoàng Chính Hải phải không?_Người phụ nữ đó lên tiếng
-Bà muốn tìm tôi có việc gì hiện tại tôi đang rất bận!
-Tôi đến đây để làm theo di nguyện cuối cùng của cô bích diệu thưa ông!
Nói đến đây ông hơi ngạc nhiên một chút vì bà Bích Diệu đã mất từ 18 năm trước rồi
-Bà đến đây theo lời vợ quá cố của tôi sao?
-Vâng thưa ông!
-Vậy được chúng ta lên phòng làm việc của tôi rồi nói tiếp!
Cả 2 cùng bước vào thang máy đi lên
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!