Con Đường Mang Thai Của Bé Thư - Chương 1: “Muốn có em bé”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Con Đường Mang Thai Của Bé Thư


Chương 1: “Muốn có em bé”


“Hạc Viễn… A, hức… Hạc Viễn…”

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu một vòng lên giường. Một Omega nhỏ xinh đang cuộn tròn trong vầng sáng ấy, nhìn từ xa như thiên sứ đọa nhập phàm trần thiên sứ.

Gò má cậu ửng hồng, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, đôi môi hồng nhuận ướt át khẽ mở, trong phòng tràn ngập mùi hoa ngô đồng, ngọt ngào như có thể hóa thành mật.

—— đây là dấu hiệu của kỳ ph@t tình.

Nhưng Alpha của cậu vẫn chưa về.

Kỳ ph@t tình lần này đến rất mãnh liệt như muốn phá hủy cậu. Máu trong cơ thể cuồn cuộn, thân xác kêu gào muốn được vuốt v e c ắm vào.

“Hu hu hu, anh ơi… Hức… Hạc Viễn…” – Tình d*c đã thiêu cháy thần kinh cậu, cơ thể càng lúc càng nóng bỏng, cậu bất lực vặn vẹo trên giường, hạ thể cọ xát với khăn trải giường khiến cậu thoải mái chốc lát, bản năng cầu hoan khiến cậu nắm lấy khí cụ hồng hồng của mình để giảm bớt khát vọng trong người.

“…. Ưm, Hạc Viễn… Hạc Viễn… Em khó chịu…”

Đối với người đã nếm được ngon ngọt của tình d*c, một chút kh0ái cảm mỏng manh chẳng có tác dụng gì, cậu bất lực nắm chặt cậu em mềm sụp đáng thương trong tay, nhíu mày, khóe mắt có giọt nước mắt trong suốt, tủi thân như đứa trẻ mãi không được ăn kẹo.

Khăn trải giường dưới người đã bị thấm một vệt nước, hậu huyệt như cất chứa một suối nguồn đầy nước, không ngừng nhỏ từng giọt ra ngoài. Nhục huyệt hồng nhạt bị cơn nóng biến thành cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở biểu hiện sự tịch mịch khó chịu của chủ nhân.

“Ưm…” – Tràng đạo co rút không ngừng, vách trong cơ khát mấp máy không ngừng nhả ra chất lỏng trong suốt, Omega dường như không chịu nổi mà ngồi dậy nôn nóng nhìn xung quanh, khóe mắt đỏ bừng vì khóc, trong đôi mắt to ướt đẫm tình d*c: “Hạc Viễn… Hạ Viễn…” – Cậu bất lực ngồi quỳ trên giường, gọi Alpha của mình từng tiếng một.

Đột nhiên cậu ngồi dậy, chỗ nước tích tụ trong cơ thể không còn vật cản ào ra ngoài, d@m dịch đã cọ rửa khối thịt mềm mại nhạy cảm bên trong cậu, khiến cậu chịu từng trận kh0ái cảm thoải mái.

Kh0ái cảm chỉ lướt qua trong nháy mắt, cậu khó chịu ưỡn eo nhưng vẫn không có tác dụng.

“Hức, ưm ưm…” – Cậu mím môi rầm rì đầy bất mãn, d*c vọng đã đến cực hạn đương nhiên sẽ nghĩ đủ mọi cách để thỏa mãn, cậu bò trên giường chổng cao mông, bàn tay nhỏ run run duỗi ra phía sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cửa động đã sớm mở ra. Ban đầu cậu chỉ nhẹ nhàng đâm vào rút ra, nhưng rất nhanh cậu đã không thể thỏa mãn chỉ nhờ thế: “Ưm ưm… Hức aa, thoái mái quá…”

Ngón tay chậm rãi thâm nhập, huyệt khẩu sớm đã mềm nhũn giờ phút này nuốt ngón tay cậu dễ như trở bàn tay. Cậu moi móc không theo tiết tấu, đột nhiên một cơn điện trào lên, nơi xương cùng như bị dòng điện đánh thẳng nào, kh0ái cảm xộc lên não cậu.

“Á! Ha, thoải mái quá… Ưm, thoái mái… Hạc Viên, anh ơi…”

Cậu vụng về xoa ấn khối thịt mềm, cơn sương như cơn sóng kéo dài bất tận lan ra khắp thân thể cậu. D*c vọng được thỏa mãn, cậu lười biếng như con mèo nhũn xương, ngón tay x0a nắn không nặng không nhẹ, tiếng kêu ngọt ngào ướt át. 

Cố Hạc Viễn vừa mới đẩy cửa ra đã bị mùi hoa ngập phòng nổi lên d*c vọng. Hắn hơi nhướng mày, bình tĩnh cởi qu@n áo, giơ tay kéo “roẹt” miếng dán ức chế trên cổ xuống. Không Alpha nào có thể cự lại vợ nhỏ nhà mình đang động d*c, cho dù là Cố Hạc Viễn luôn luôn trầm ổn cũng không được.

Pheromone của hắn không thể tự khống chế, độ dày sẽ thay đổi theo cảm xúc của chủ.

Chỉ chốc lát sau, mùi bồ kết thoải mái mát lạnh bá đạo chiếm cứ từng tấc không gian trong phòng.

“Bé Thư.” – Cố Hạc Viễn đi thẳng một đường về phòng ngủ, khi nhìn thấy Lâm Thư đang nằm trên giường tự an ủi, đôi mắt đen nhánh của hắn tức tốc tối sầm xuống, hương dẫn dụ cũng toát ra vẻ lạnh lẽo hơn hẳn.

Hắn quỳ phía sau Lâm Thư, bên dưới c**ng cứng đè lên huyệt khẩu ướt đẫm của cậu không ngừng cọ vào, Cố Hạc Viễn cúi người đè lên Lâm Thư, pheromone lạnh lẽo bao phủ lấy cậu, hắn nhẹ nhàng hôn lên vai Lâm Thư, sau đó dán bên tai cậu dịu dàng nói: “Ngoan, anh về rồi đây.”

“Hạc… Chồng ơi? Chồng ơi… Hu hu hu, em khó chịu lắm…” – Lâm Thư quay đầy nhìn thấy Alpha của mình lập tức mềm nhũn oán trách, thân thể cậu không nhịn được nữa, ngón tay trong hậu huyệt định rút ra để nắm lấy cực vật kia, không ngờ Cố Hạc Viễn không cho cậu rút ra, hắn giữ chặt lấy cổ tay cậu rồi đâm thẳng của mình vào trong.

“Á ——”

Bình thường thứ đó của Cố Hạc Viễn đâm vào thôi đã đủ khiến tiểu huy3t của Lâm Thư khó mà chịu nổi, bây giờ vô duyên vô cớ có thêm một ngón tay khiến cậu càng đau đớn.

“Chồng ơi, đau,” – Cậu quay đầu lại, dùng đôi mắt tròn to đẫm nước đáng thương để thể hiện cơn đau của mình: “Lỏng, lỏng mất, á! Ưm….”

Cố Hạc Viễn không nghe cậu ngược lại dùng một bàn tay nắm lấy cằm cậu hôn thật sâu để chặn họng cậu.

Một cú hung ác khiến hắn đâm thẳng vào khoang sinh sản, cơn cực đau nhưng cũng cực sướng khiến eo cậu ưỡn cao, cậu giãy dụa muốn chạy trốn nhưng lại bị bàn tay to của Cố Hạc Viễn đè lại.

“Á—” – Thịt mềm bên trong bị đâm vào chiều sâu đáng sợ, ngón tay mắc kẹt cũng không thể may mắn thoát nạn, vách trong căng chặt bọc ngón tay cậu c ăng trướng như đang bị một bàn tay khác siết thật chặt.

“Bé Thư à, sau này chỗ này chỉ được cho anh tiến vào thôi, nhớ chưa?”

Lâm Thư khó chịu vô cùng, giọng nói cũng mang theo nức nở: “Ưm… Ừm, em nhớ rồi, anh, anh, bỏ ra đi…”

Hắn hài lòng nhắm mắt tìm kiếm môi Lâm Thư. Môi lưỡi giao triền, pheromone nồng đậm của Alpha chui vào cổ họng cậu, Lâm Thư vốn đã không nhịn nổi giờ lại bị gợi lên một trận tình triều mới.

Cố Hạ Viễn chậm rãi rút tay cậu ra, hắn vẫn giữ bên trong mà xoay vòng khiến Lâm Thư sướng nhỏ nước không ngừng.

“… Chồng ơi, muốn, muốn…”

Môi cậu lại bị lưỡi Cố Hạc Viễn bắt lấy, hắn càn quấy khoang miệng làm cậu vừa th ở dốc vừa hổn hển: “Muốn, động…”

“Muốn? Bé Thư muốn cái gì?” – Cố Hạc Viễn dừng động eo, nằm đè lên người cậu, ác ý hỏi: “Hửm? Muốn cái gì?”

“Muốn, muốn em bé, muốn có em bé…”

Lâm Thư mới kết hôn không lâu đã nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng không ngờ đã hai năm rồi mà cậu chưa có động tĩnh gì.

Lúc này tình d*c tràn lan, cậu mơ màng nói lên mong muốn trong lòng mình, bàn tay nhỏ chống lên phần đùi trong rắn chắc của Cố Hạc Viễn như đang thúc giục hắn mạnh lên một chút. 

Cố Hạc Viễn nghe xong trong ánh mắt nổi lên một tia nguy hiểm, nhưng chỉ chớp mắt một cái là lại quay về dáng vẻ dịu dàng như thường: “Được, cho em sinh.”

Giọng hắn khàn khàn, bên trong cất giấu vô vàn chuyện từ xưa.

Cố Hạc Viễn ngồi dậy, tay hắn đỡ lấy vòng eo nhỏ của Lâm Thư, hắn rút nguyên cây ra rồi lại hung hăng đóng vào, nhiều lần chạm vào độ sâu chưa từng có, lần nào cũng mạnh mẽ đến mức dù Lâm Thư đang chìm ngập trong cơn tình d*c cao ngất nhưng cũng chỉ chịu đựng được hai mươi cái là cùng, đùi cậu run lẩy bẩy, chỉ biết dựa vào bàn tay đang bóp lấy eo mình mà chống đỡ, cậu muốn tiến lên trước tránh khỏi hắn nhưng lại càng không có sức, chỉ đành nức nở xin tha: “… Hu hu, hức, không… không được…. Anh, anh ơi, hức, em, em rách mất… Hức, dừng một lát… Chồng ơi…”

Cố Hạc Viễn thấy cậu sắp không chịu nổi nữa mới hơi chậm lại, cẩn thận đánh lên miệng khoang sinh sản yếu ớt, dường như khi nãy hắn không tốn nửa phần sức lực, lúc này hắn bình tĩnh gảy nhẹ đôi môi không khép được của Lâm Thư, cười khẽ: “Sao? Không phải em muốn sinh con à? Đợi lát nữa vào khoang sinh sản rồi, liệu bé Thư còn chịu được không?” 

Lâm Thư bị chọc vào miệng tử c ung, bản năng khiến tim cậu đập nhanh đầy khao khát, đường đi càng thêm ra sức hầu hạ cự vật bên trong.

Tràng đạo như có vô số cái miệng nhỏ đang m*t hôn d**ng v@t căng giận, không ngừng mấp máy k1ch thích Cố Hạc Viễn. Hắn đã hưởng thụ tiểu huy3t của Lâm Thư nhiều năm rồi mà nó vẫn khiến hắn yêu thương như trân bảo tươi mới.

Hắn cúi người kéo Lâm Thư vào trong lồ ng ngực, đầu mũi cao thẳng vuốt v e ái muội trên tuyến thể sau cổ cậu, hương ngô đồng thơm ngọt càng làm hắn thêm mất hồn trong cảm giác được ngâm mình giữa mùi hoa.

Cố Hạc Viễn sợ tư thế này làm Lâm Thư bị đau đầu gối, hắn bế thân thể mềm nhũn không xương của Lâm Thư lên ôm chắc trong ngực. Lồ ng ngực rắn chắc của Alpha làm cậu muốn tiến đến gần, hai tay Lâm Thư ôm lấy cổ Cố Hạc Viễn, ngoan ngoãn nghiêng đầu đến bên tuyến thể, ngửi mùi hương khiến cậu an tâm, để mặc người kia tùy ý đùa nghịch cơ thể mình.

“Ưm.. Ưm…. Hức, aaa, chồng ơi…. Thoải mái…” – Cố Hạ Viễn săn sóc chậm lại, cho cậu một ít thời gian hồi sức, đối với Omega, nếu tiến vào khoang sinh sản quá nhanh sẽ tiêu hao thể lực rất nhanh.

Omega rất dễ nổi lên phản ứng, Cố Hạc Viễn cảm giác mình lại bị xoắn chặt, hắn bế Lâm Thư về phía đầu giường, quay cuồng một trận, Lâm Thư đã bị đè giữa Cố Hạc Viễn và tường.

Hai điểm trước ngực cậu bị đè lên mặt tường lạnh lẽo lập tức cứng lại, cậu muốn lùi về sau một chút nhưng lại bị Cố Hạc Viễn nắm chặt tay áp lên tường, nửa người trên dán vào bức tường, cảm giác lạnh lẽo đột kích khiến cả người cậu chợt căng thẳng.

Đương nhiên thứ bên trong cậu cũng bị cắn thật chặt, Cố Hạc Viễn th ở dốc một hơi: “Shh, bé Thư cắn giỏi quá.” – Hắn đỡ đầu gối của Lâm Thư sang hai bên, chân hắn chen vào giữa, hung khí nóng rực chạm vào khoang sinh sản: “Bé Thư à, anh muốn vào.”

Nói xong, Cố Hạc Viễn thúc một cái thật mạnh, quy đ@u đâm mở khoang sinh sản, d@m thủy bên miệng huyệt đã bị đánh nổi bọt, hai bên đùi bị đâm đã mềm nhũn như mật đào chín rục. Lâm Thư bị kh0ái cảm đánh úp khiến đầu óc hỗn độn, không phát ra nổi một tiếng kêu, giờ phút này cậu như bị cuốn vào giữa cơn lốc tình, suýt chút nữa thôi sẽ chìm nghỉm trong đó.

Khoang sinh sản bị đâm mở thành một khe hẹp nhỏ, từng luồng t1nh dịch đặc sệt bắn vào vách trong yếu ớt mẫn cảm khiến Lâm Thư run rẩy không ngừng. Khoang sinh sản đã bị t1nh dịch lấp đầy, bụng nhỏ bằng phẳng hơi phồng lên như thể đang mang thai.

“Bé Thư thỏa mãn không?” – Cố Hạc Viễn yêu thương li3m lên tơ máu xung quanh tuyến thể, động tác hắn nhẹ nhàng như sợ đánh thức chú mèo con đang ngủ say. 

Kh0ái cảm ngập đầu đã đánh mất tia ý thức cuối cùng của Lâm Thư, cậu mê hoặc lẩm bẩm hai câu “Không muốn chảy ra ngoài” “Muốn em bé”, một lúc sau, cậu ôm cái bụng hơi phồng lên, hoàn toàn hôn mê.

Tác giả: Hi vọng mọi người thích, *cúi người* ~

Woanz: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Chương nào tác giả cũng cảm ơn thế này nên tui chỉ ghi câu cảm ơn trong chương 1 để tránh ngắt quãng cảm xúc nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN