Lâm Thư rúc trên đầu giường, ánh mắt tan rã nhìn vào sợi dây nối với cổ chân mình — cổ chân khóa chặt hoàn toàn, phần bên trong có lót lông mềm, vừa có thể trói cậu vừa không khiến cậu bị thương.
Cách một bức tường vang lên tiếng ùng ục ùng ục đang sôi, chắc là Cố Hạc Viễn đang nấu cháo cho cậu.
Cậu suy sụp nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt màu vàng nhạt như chứa đựng những vì sao, mông lung, phát ra ánh sáng bi thương.
“Đây không phải Hạc Viễn.” – Cậu rụt mình, đầu gối kề sát lên tim.
Cơn động d*c rút đi, cậu như rơi và biển sâu thăm thẳm, cậu sợ hãi bị nước biển chôn vùi, phổi như bị vụn băng lấp đầy, mỗi một hơi thở đều mang theo cái lạnh.
Cậu sợ muốn chết, cậu tưởng rằng mình sẽ chết trên giường.
Tối hôm qua Cố Hạc Viễn thực sự rất điên, mặc cậu gào khóc gầm thét thế nào đi nữa, bàn tay hắn vẫn như một cái còng sắt nặng trịch.
Cố Hạc Viễn của trước đây sẽ không đối xử với cậu như vậy.
Trong ký ức, Cố Hạc Viễn lúc nào cũng như nước như nũi, dịu dàng trầm ổn. Nhưng bây giờ thì sao? Nước ngưng tụ thành băng mỏng, núi biến thành nhà giam.
Tất cả như thay đổi, nhưng dường như chẳng hề thay đổi.
“Bé Thư ăn chút cháo nào.”
Trong lúc hoảng hốt, Cố Hạc Viễn bưng bát cháo nóng hổi ngồi bên mép giường, hắn thổi cho nguội bớt, múc một thìa cháo đưa tới bên môi cậu.
“Em không ăn.” – Vừa nói xong, nước mắt cậu đã rào rạt rơi xuống, Lâm Thư thô lỗ lau nước mắt, bướng bỉnh nhìn bên ngoài cửa sổ, không muốn nhìn thấy hắn: “Anh cho cái gì em cũng không ăn.” – Nói, cậu tránh khỏi cánh tay đang vươn ra của Cố Hạc Viễn, cúi người bò sang bên kia giường, vùi đầu không để ý đến hắn.
“Nhưng em vẫn phải ăn một chút.” – Cố Hạc Viễn thò lại gần, nhẫn nại trong mắ hắn đã đạt tới cực hạn, nhưng tay hắn vẫn rất nhẹ nhàng xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Nếu không em sẽ không chịu được kỳ ph@t tình đâu.”
“Anh cho em dùng thuốc ức chế đi.”
Vừa dứt lời, Lâm Thư chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh xẹt qua đỉnh đẩu, cậu kinh hoảng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt âm u lạnh lẽo của Cố Hạc Viễn. Ánh mắt hắn tựa như lưỡi rắn đang li3m lên làn da lõa lồ của cậu, dày đặc khiếp người.
“Hạc… Hạc Viễn…” – Lâm Thư mở to mắt nhìn chằm chằm Cố Hạc Viễn đang gần trong gang tấc, giờ phút này cậu như con mồi bị thiên địch nhìn trúng, sợ hãi, tuyệt vọng.
“Bé Thư nói gì vậy?” – Cố Hạc Viễn cong môi cười, duỗi tay ôm lấy eo Lâm Thư: “Nhà mình sao lại có thứ đấy được?”
Vừa nói, hắn vừa bế Lâm Thư lên đùi mình, thân mật vuốt v e eo mềm của cậu.
“Ngoan nào, ăn một chút nhé?” – Hắn đổi chủ đề, cọ má lên mái tóc mềm của Lâm Thư: “Vậy mới có sức làm việc chứ.”
“Không… Em không…” – Lâm Thư mềm nhũn dán vào ngực hắn, cánh tay cẩn thận ôm lấy eo hắn, trầm mặc một lát, cậu ôm chặt lấy Cố Hạc Viễn, ngẩng đầu hỏi: “Hạc Viễn, sao anh không muốn nói cho em? Em thực sự rất khó chịu, bây giờ anh muốn em phải làm sao mà ăn đồ của anh, làm sao có thể l@m tình cùng anh được?”
“Hạc Viễn, rốt cuộc anh đang lừa em cái gì!”
Câu cuối cùng gần như là tiếng hét của Lâm Thư.
Nước đã ngập trong mắt, giọng cậu nghẹn ngào như tiếng giấy cọ xát thô ráp, cậu tuyệt vọng nhìn chằm chằm Cố Hạc Viễn, muốn hắn phải cho mình một đáp án.
“Chẳng lẽ anh muốn giấu em cả đời hay sao?”
“Nhưng em thực sự rất muốn có một đứa con mà.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố Hạc Viễn dương cờ nhận thua, hắn vẫn ra vẻ săn sóc dịu dàng như trước, thở dài một hơi rồi nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ trước. Ngày mai dậy anh sẽ nói cho em được không?”
Lâm Thư nghe xong trong mắt lập tức lóe lên vui sướng, một lát sau lại tối sầm, cậu run rẩy hỏi: “Thật không? Anh sẽ không lừa em nữa đúng không?”
Cố Hạc Viễn cười nhạt, đỡ lấy sau cổ cậu, cúi đầu hôn thật sâu: “Không đâu, anh sẽ nói hết cho em biết.”