Con Đường Sủng Thê
Chương 138
Edit: windchime
Đứa nhỏ tròn tuổi phải làm lớn, sau đó, sinh nhật chỉ có người trong nhà cùng nhau ăn mừng, năm nay bởi vì trong nhà có người thăng quan, lại là năm đầu tiên ở phủ mới, lại có thêm tiểu Xán Xán(ý chỉ A Kết mang thai), Triệu Trầm vui mừng, liền gửi thiệp mời cho mấy nhà thân thích, mời bọn họ đến nhà chơi.
Người được mời đều là nữ quyến, chung quy nam nhân đều bận công việc, không thể vì sinh nhật của Xán Xán mà xin nghỉ được, ngay cả Triệu Trầm cũng chỉ đồng ý là về sớm hơn.
Ở phủ Vân Dương hầu bên kia, Tằng Tuyết Nhu vừa sinh nhi tử, đang ở cữ, chỉ có thể sai người đưa lễ lại đây.
Thời gian Quách Bảo Châu mang thai cũng không chêch lệch nhiều so với A Kết, vẫn còn có thể ra ngoài làm khách được, hơn nữa tính nàng ấy trời sinh ham vui nên đã đến từ sớm, Quý lão thái thái không yên lòng cháu dâu, đương nhiên cũng tới. Quách phu nhân cũng đến rất sớm, chỉ chậm hơn khoảng một khắc so với mẫu tử Liễu thị, Lâm Trọng Cửu cũng muốn đến, chỉ là bây giờ hắn đã vào Quốc Tử Giám học, không thể mời được, phu thê Lâm Hiền cũng không đồng ý mời hắn.
Người không nhiều, không thân quen thì cũng là thân thích, cùng nhau ngồi trong Noãn các, hơn nữa còn có Xán Xán, miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.
Sau bữa cơm trưa A Kết sai người đem bàn nhỏ để lên giường, Quách phu nhân, Ninh thị, Quý lão thái thái và Liễu thị, bốn người vây quanh cùng nhau đánh bài. Liễu thị không biết chơi, Lâm Trúc ngồi ở một bên chỉ bà, có đôi khi cũng quay qua chỉ Quách phu nhân, Quý lão thái thái thấy vậy liền ồn ào trêu ghẹo: “Nhìn kìa, còn chưa gả qua đâu, khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi.”
Liễu thị và Quách phu nhân đều nhìn Lâm Trúc cười.
Lâm Trúc không cảm thấy xấu hổ một chút nào, thuận tay cầm lấy lá bài mà Quý lão thái thái vừa đánh ra, điềm nhiên nói: “Vẫn là lão thái thái tốt nhất, biết nương con muốn cây nào liền đánh cây đó ra.”
Xán Xán đang ngồi trong lòng của dì, thấy dì đẩy ngã hết bài của ngoại tổ mẫu, biết được tổ mẫu đã thắng rồi, cười khanh khách đẩy bài ra. Ninh thị dùng sức đặt lên bàn một nén bạc ở trước mặt cháu gái, giả vờ giận nói: “Xán Xán có ngoại tổ mẫu thì liền không thích tổ mẫu nữa đúng không? Cháu xem, tổ mẫu lại thua rồi, nếu Xán Xán ngồi bên cạnh tổ mẫu, nhìn bài bên này, chắc chắn tổ mẫu sẽ thắng.”
“Qua tổ mẫu.” Xán Xán vội nói, vội vàng rời khỏi người dì đi qua chỗ tổ mẫu.
Ninh thị ôm tiểu nha đầu hôn một cái, lại để cho bé đi theo Lâm Trúc chơi. Bà còn muốn đánh bài nữa, cháu gái mà ngồi vào lòng bà thì sẽ loạn hết cả lên.
Xán Xán ngoan ngoãn trở lại trong lòng dì, tiếp tục nhìn chằm chằm bài của ngoại tổ mẫu, xem một chút thì hai mắt lại nhìn về bài của Quách phu nhân bên kia, giống như là có thể xem hiểu vậy. Quách phu nhân cố ý đưa tay che lại không cho bé xem, chọc cho tiểu nha đầu cười đến ánh mắt cong cong, lúc nào cũng tìm cơ hội rình coi.
Ở trên bàn tiếng nói tiếng cười, Quách Bảo Châu ngồi ở đầu giường nhỏ giọng nói chuyện với A Kết: “Tẩu tử, bụng tẩu sao lại to hơn bụng của muội vậy? Không phải là mang thai đôi chứ?”
Ánh nắng xuyên qua song cửa chiếu vào, chiếu lên người cảm thấy ấm áp, A Kết cười nàng ấy: “Nào có khéo như vậy chứ, lúc trước ta mang thai Xán Xán bụng cũng không lớn như muội đâu, bây giờ ta chỉ lớn hơn muội có một chút thôi, so lớn nhỏ cũng không nhìn ra được cái gì cả.”
Quách Bảo Châu mang thai lần đầu, đối với những điều này cũng không hiểu, nhân cơ hội này đem hết mọi chuyện mà bình thường nàng ấy ngại hỏi Quý lão thái thái ra hỏi A Kết. Hai người thì thầm to nhỏ, Lâm Trúc nhịn không được liếc nhìn, Quách Bảo Châu cười đuổi Lâm Trúc: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng nghe lén, chờ muội gả cho người ta rồi đến nghe.”
Lâm Trúc liếc nàng ấy một cái: “Chờ tỷ sinh con xong muội sẽ tính sổ với tỷ.”
Quý lão thái thái vừa đánh xong một lá bài, nghe cuộc nói chuyện của các nàng, bà nhìn Quách phu nhân và Liễu thị, cười ha hả: “Bảo Châu đừng giả làm người lớn trước mặt A Trúc, chờ sang năm A Trúc gả xong, con và A Kết đều phải kêu A Trúc là tẩu tử đấy!”
Mọi người nháy mắt yên tĩnh.
Lâm Trúc cúi đầu, cầm tay nhỏ mập mạp của cháu gái chơi đùa.
Ninh thị giải vây cho tiểu cô nương: “Được rồi, thứ tự trước sau coi như loạn hết rồi, thích gọi như thế nào thì cứ ngầm gọi như thế ấy đi, dù sao cũng đều là người một nhà.” Nếu không phải thân thích, Lâm Trúc và mẹ chồng ngồi cùng một bàn đánh bài là không được.
Quý lão thái thái cũng chỉ là trêu đùa chọc cười mà thôi, rất nhanh liền dời đề tài đến chuyện đánh bài.
Lâm Trúc cũng không giúp mẫu thân chơi bài nữa, tập trung chơi với Xán Xán.
Hai mắt A Kết nhìn muội muội, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của nàng không có vẻ ngượng ngùng của cô nương chờ gả đi, lòng A Kết liền chùng xuống.
Xem ra muội muội vẫn chưa động tâm với Quách Tử Kính.
A Kết thấy lo lắng cho muội muội, nàng có thể dạy cho muội muội đạo phu thê, lại không có cách nào khuyên bảo muội muội thích Quách Tử Kính. Chuyện tình cảm ấy mà, thích ai hay không thích ai, chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng không làm chủ được. Triệu Trầm vẫn luôn là Triệu Trầm, nhưng lúc bắt đầu nàng cũng không thích hắn, sau này nàng cũng không biết là lúc nào, chớp mắt cái nàng đã kìm lòng không được, động tâm.
Nàng chỉ mong muội muội sẽ sớm một chút bị Quách Tử Kính làm cho xúc động, đối xử với hắn bằng cả tấm lòng, cũng mong Quách Tử Kính sẽ nguyện ý dành sự kiên nhẫn cho muội muội, ngoài sự chăm sóc của người huynh trưởng, thì cũng có vài phần chân tình.
Đánh bài, nói chuyện được một chút, nha hoàn đi vào thông báo, Triệu Trầm và Quý Chiêu đã trở lại.
Quách Bảo Châu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ca ca ta lại không tới vậy?”
Quách phu nhân liếc nhìn nữ nhi trách cứ.
Quách Bảo Châu bĩu môi, trong lòng thầm mắng ca ca nhà mình đúng là đần chết đi được, biết rõ hôm nay Lâm Trúc sẽ đến, thế mà còn không biết lại đây nhìn xem chứ? Cho dù không nói gì, ít ra cũng có thể gặp mặt, chẳng lẽ thật sự là ca ca chỉ bởi vì cứu Lâm Trúc mới đề nghị cưới nàng ấy, không có chút tình yêu nam nữ với Lâm Trúc sao?
Không khí có chút xấu hổ, Ninh thị xuống đất, thúc giục: “Được rồi, thời gian không còn sớm, Bảo Châu thân mình nặng nề, trở về cùng tổ mẫu đi, đừng để A Chiêu chờ sốt ruột.”
Quách phu nhân cũng xuống khỏi giường, chuẩn bị đi cùng nữ nhi.
Mẫu tử Liễu thị là người nhà mẹ đẻ của A Kết, đương nhiên muốn ở lại thêm chút nữa, liền đi theo A Kết và Ninh thị tiễn mọi người ra cửa.
Tiễn người xong, quay về, Ninh thị gọi Triệu Trầm nói chuyện, để A Kết cùng người nhà mẹ đẻ nói chuyện riêng.
A Kết hỏi muội muội may Giá Y đến đâu rồi, Lâm Trúc vừa ngồi chơi với cháu gái vừa không để ý trả lời: “Tháng tám sang năm mới gả đi mà, gấp cái gì cơ chứ.”
Liễu thị thấy tăng trưởng nhíu mày, giận dữ nói: “Mặc kệ nó, từ nhỏ đã lười, gần đến ngày sẽ tự nhiên sốt ruột.”
Lâm Trúc không kiên nhẫn nghe mẫu thân và trưởng tỷ nói chuyện hôn sự của mình, đứng ở trước mép giường hỏi Xán Xán có muốn đi trong vườn chơi hay không, Xán Xán hiếu động, lập tức cầm lấy áo khoác và áo choàng của mình trên đầu giường đưa cho dì, để dì mặc vào cho bé. Lâm Trúc cầm áo, ngược lại cảm thấy có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi trưởng tỷ: “Bế Xán Xán đi ra ngoài chơi được không?” Bên ngoài vẫn thật lạnh.
Liễu thị trừng nàng ấy, A Kết không đành lòng để muội muội buồn bực ở trong phòng, gật đầu đồng ý: “Chơi một lát liền trở về, đừng để cho Xán Xán chạy, ra mồ hôi dễ bị cảm lạnh.”
Trưởng tỷ vẫn đối xử tốt với nàng, Lâm Trúc hối hận vì lúc nãy mình trả lời trưởng tỷ cho có lệ như vậy, mặc đồ cho Xán Xán xong, nói thật nhanh: “Đại tỷ đừng lo lắng cho muội, đầu xuân trời ấm muội sẽ bắt đầu may, đại tỷ sinh cháu trai, trong tháng về nhà ở mấy ngày, lúc đó xem giúp cho muội.” Nói xong bế Xán Xán đi ra ngoài.
A Kết vội vàng sai Như Ý và Thúy Ngọc đi theo sau, quay đầu cười với Liễu thị: “Mẹ xem, A Trúc vẫn rất hiểu chuyện.”
“Còn kém con xa.” Mỗi ngày thứ nữ đều ở bên cạnh, điều Liễu thị quan tâm hơn là thân thể của trưởng nữ, hai mẹ con nhỏ giọng nói đến chuyện này.
Bên ngoài, Lâm Trúc muốn bế Xán Xán đi vào trong hoa viên, đúng lúc trên đường có người rao to bán kẹo hồ lô, Xán Xán tập trung tinh thần lắng nghe, dáng vẻ rất tò mò. Lâm Trúc hôn cháu gái một cái, cười hỏi bé: “Xán Xán có muốn ăn kẹo hồ hồ lô không? Dì đưa con đi mua, kẹo hồ lô đỏ, ăn rất ngon.”
Nghe nói là ăn, còn đỏ, chẳng sợ chưa từng được ăn, Xán Xán cũng nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào bên ngoài muốn đi.
Loại chuyện nhỏ này sao có thể để chủ tử làm, Thúy Ngọc cười nói: “Nhị cô nương cùng đại tiểu thư ở chỗ này chờ là được, ta bảo người mua về.”
“Ta đi!” Tiếng rao càng ngày càng gần, Xán Xán sốt ruột, giục dì mau bế bé đi.
Lâm Trúc cũng muốn tự mình đi. Nàng còn nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần người bán kẹo hồ lô tới, mẫu thân sẽ cho trưởng tỷ năm đồng tiền để trưởng tỷ dẫn nàng và đệ đệ đi mua, hai đồng tiền một cây, mà năm đồng tiền phải mua ba cây, trưởng tỷ sẽ lấy từ trong túi thêu của mình ra ba đồng tiền nữa, mua cho mẫu thân một cây, sau này mẫu thân liền cho nhiều tiền hơn. Kẹo hồ lô ăn ngon, lúc tự mình chọn kẹo hồ lô cũng rất vui, nàng muốn cho cháu gái cảm thụ một chút niềm vui nhỏ bé kia.
Một lớn một nhỏ đều vui vẻ nên Thúy Ngọc không tiện ngăn cản, dù sao cũng là ở cửa nhà, liền để tiểu nha hoàn đi trước ra bên ngoài gọi người bán kẹo, nàng ấy và Như Ý đi theo hai bên.
Xán Xán hai tuổi rất nặng, Lâm Trúc bế một lát liền để cho tiểu nha đầu tự mình đi, lúc đến cổng lớn Xán Xán cũng muốn tự mình đi, nhưng nàng không cho, bế lấy bé nói: “Kẹo hồ lô để rất cao, dì bế Xán Xán, Xán Xán mới có thể chọn được cây cao nhất.”
Xán Xán nửa tin nửa ngờ, đợi đến khi tận mắt nhìn thấy những cây kẹo hồ lô, hai mắt tiểu nha đầu mở to, lúc trước nhìn thấy hồng ngọc cũng không kinh ngạc và vui vẻ như lúc này.
Lâm Trúc lại không thể tin được nhìn thấy Quách Tử Kính cưỡi ngựa lại gần, nàng muốn xoay người lại, Xán Xán không cho phép, vươn tay chỉ về phía kẹo hồ lô. Chần chừ như vậy, Lâm Trúc lại thoải mái, nàng là ra ngoài mua kẹo hồ lô, trùng hợp gặp nhau thì thế nào chứ? Quách Tử Kính biết lễ nghĩa như vậy, khẳng định sẽ tự mình đi vào trước.
Ôm Xán Xán đi đến trước quầy hàng, trong đầu Lâm Trúc không có chút tạp niệm, chỉ tập trung chỉ cháu gái chọn kẹo hồ lô.
Kẹo hồ lô chia ra thành loại có hạt và không có hạt, Lâm Trúc cảm thấy có hạt ăn rất phiền toái, bảo Xán Xán chọn loại không có hạt. Nhưng những cây không hạt đều bị xẹp đi, Xán Xán rõ rệt thích những quả tròn tròn, đối với lời dì đề nghị thì không có hứng thú. Lắc đầu, khi nhìn thấy Quách Tử Kính đi tới, tiểu nha đầu nhìn chằm chằm Quách Tử Kính một lát, nhận ra, đưa tay kêu bá bá ôm.
Nam nhân không những không tránh đi mà còn càng đi lại gần, Lâm Trúc không vui lắm, nghĩ rằng để Quách Tử Kính bế Xán Xán cũng tốt, nàng sẽ đi vào trước.
Quách Tử Kính nhìn thẳng vào mắt vị hôn thê của mình, cũng không bế Xán Xán, nhìn một cây kẹo hồ lô nói: “Xán Xán chờ chút, bá bá chọn cho cháu cây lớn nhất.” Nói xong thì thật sự nghiêm túc chọn kẹo.
Xán Xán chờ mong nhìn chằm chằm vào tay của bá bá, đến khi bá bá lấy một cây xuống, tiểu nha đầu vội vã nhận lấy. Quách Tử Kính nhìn thấy đường phèn phía trên cây kẹo hồ lô, mượn lão sư phụ một cây trúc gạt hết đường xuống rồi mới đưa cho Xán Xán, còn dặn dò bé là bên trong có hạt, nhớ phải nhả hạt.
Xán Xán vội vàng há miệng ra cắn, nhưng kẹo hồ lô quá lớn, bé ngậm cả quả không được, sau khi thử vài lần đành phải liếm trước.
Lâm Trúc bị tiểu nha đầu làm cho bật cười.
Quách Tử Kính hỏi nàng: “Muốn mua mấy cây?”
Lâm Trúc liền thu hồi nụ cười: “Mua cho Xán Xán, chứ bá mẫu và Bảo Châu đã về rồi.” Nói xong thì bế Xán Xán đi.
Quách Tử Kính đúng là muốn đến đón mẫu thân, nhưng nhìn thấy hôn thê sắp đi vào trong, hắn quay đầu, lấy một cây kẹo hồ lô không hạt, bước vài bước đuổi theo: “Ta nhớ rõ nàng cũng thích ăn cái này, tại sao hôm nay lại không mua?”
Lâm Trúc không ngờ là hắn sẽ theo kịp, quay đầu nói: “Không muốn ăn.”
Xán Xán nhìn cây kẹo hồ lô trong tay bá bá, lắc đầu giống như bà cụ non: “Khó coi, cái này đẹp hơn, dì ăn này.” Đưa cây kẹo hồ lô mình đã liếm sáng bóng đến trước miệng của dì.
Lâm Trúc ngạc nhiên.
Nàng thích cháu gái, cũng không muốn từ chối ý tốt của cháu gái, nhưng mà nước miếng của cháu gái…
Sau cánh cổng truyền đến tiếng nói của Triệu Trầm, Quách Tử Kính cười, nói với Xán Xán: “Dì thích ăn cái này, cái kia Xán Xán giữ lại tự mình ăn đi.” Nói xong thì đưa cây kẹo hồ lô đang cầm trong tay cho Lâm Trúc, giọng nói trầm thấp: “Cầm đi, ta sẽ không đi vào.”
Mang theo một phần uy hiếp.
Lâm Trúc cũng nghe thấy tiếng của tỷ phu, cắn cắn môi, giận dỗi cầm lấy.
Nhưng Quách Tử Kính không rời đi, vẫn như cũ đi theo nàng, Lâm Trúc kinh hãi, đang muốn giục hắn, tầm mắt của Quách Tử Kính cuối cũng cũng rời khỏi mặt nàng, ngẩng đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Trầm liền thản nhiên hỏi: “Nương ta và mọi ngừơi đã về chưa?”
Triệu Trầm nhướn mày, nhìn về khuôn mặt phiếm hồng của Lâm Trúc: “Muội không nói cho hắn biết?” Nói xong thì lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, ý vị thâm trường cười. Xem ra em vợ cũng có ý với Quách Tử Kính, bởi vậy mới cố ý giấu giếm chuyện Quách phu nhân đã về rồi, là vì muốn đi cùng với Quách Tử Kính lâu hơn.
Sao Lâm Trúc lại không nhìn ra sự hiểu lầm của tỷ phu chứ, vội vàng muốn giải thích, chỉ là quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt lạnh lùng của Quách Tử Kính, nàng vừa hận hắn ra vẻ đạo mạo, vừa tức giận bế cháu gái đi trước.
Xán Xán ghé vào đầu vai dì nhìn lại, thấy phụ thân và bá bá đang nhìn mình, bé cười ha ha, vung vẩy khoe khoang cây kẹo hồ lô đang cầm trong tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!