Con Đường Sủng Thê
Chương 141
Edit: windchime
Thời gian A Kết ở cữ đều có Liễu thị ở bên chăm lo, buổi tối cũng ngủ chung phòng với A Kết, ban đêm đứa nhỏ khóc nháo đều là Liễu thị hỗ trợ thu dọn, Xán Xán thì được Ninh thị ôm đến chỗ bà. Lúc đầu Xán Xán còn không muốn rời khỏi mẫu thân đâu, sau này cứ đêm ngủ lại bị hai đệ đệ đánh thức vài lần, Ninh thị hỏi lại bé còn muốn đi qua chỗ bà hay không, tiểu nha đầu vui vẻ đồng ý.
Vào tháng tư A Kết hết ở cữ, Ninh thị có ý để cho nàng mang theo bọn nhỏ đến nhà mẹ ở một thời gian, chờ sau khi Lâm Trúc xuất giá lại chuyển về.
Trong lòng A Kết đương nhiên rất mong muốn, nhưng nàng lại không đành lòng để mẹ chồng một mình ở lại chỗ này, nói cái gì đều không chịu đi. Dù là Xán Xán hay là Bình ca nhi và An ca nhi, mẹ chồng đều hết lòng yêu thương, mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ, đến Lâm gia, mẹ chồng cũng không thể mỗi ngày đều đi qua đó.
Ninh thị lại là một lòng nghĩ cho thân thể con dâu. Triệu Trầm không ở nhà, con dâu tự mình chăm sóc cho hai đứa nhỏ cũng không quá vất vả, nhưng giờ lại là hai tiểu tử mập mạp, buổi tối con dâu cũng phải cố gắng hết sức, bà cũng có thể hỗ trợ, nhưng vẫn nên là Liễu thị hỗ trợ mới làm con dâu an tâm hơn. Hơn nữa, Triệu gia có thêm hai cháu trai mập mạp, chắc chắn Triệu Duẫn Đình muốn ôm cháu trai, lại bởi vì nhi tử không ở nhà, hắn là cha chồng không tiện đến nhà, vẫn đang khó chịu lắm. Con dâu đi đến Lâm gia, có Lâm Hiền là chủ nhà, Triệu Duẫn Đình đến nhà thăm hỏi vẫn là đúng phép, bà nhớ các cháu cũng có thể tùy lúc mà qua.
Cũng không phải bà quan tâm đến Triệu Duẫn Đình, hắn muốn ôm cháu trai bà liền cho hắn cơ hội. Bởi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Bình ca nhi là Triệu Duẫn Đình đích trưởng tôn(cháu trai trưởng dòng chính), trong tình huống Triệu Trầm tự mình được phong tước khác, tước vị Duyên Bình hầu phủ liền sẽ rơi đến trên người Bình ca nhi, hai ông cháu tương lai cùng ở một cái dưới mái hiên, Ninh thị không muốn làm chậm trễ tình cảm giữa hai người.
Mẹ chồng kiên trì, A Kết đành phải tâm tình phức tạp mang theo các con trở về nhà mẹ đẻ.
Tòa nhà của Lâm gia không tính là lớn, nhưng mấy mẫu tử các nàng ở cũng coi là rộng rãi. Phụ tử Lâm Hiền ở tiền viện, A Kết cùng hai đứa nhỏ và Liễu thị ở cung một phòng, Xán Xán vui vẻ ở cùng với dì-người bé thích nhất trong những người thân thích, nhũ mẫu cùng nha hoàn A Kết mang đến ở sương phòng(Cái chái nhà, hai gian nhỏ ở hai đầu nhà gọi là sương). Có Liễu thị giúp đỡ, có Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu ghé vào chơi đùa cùng ba đứa nhở, A Kết quả thật không quá mức nhớ nhung Triệu Trầm, không đến nỗi cảm thấy nhớ nhung đến trắng đêm khó ngủ nữa. Cũng chính vì như thế, A Kết cảm thấy vô cùng may mắn khi phụ mẫu chuyển đến kinh thành, cũng biết ơn khi bản thân mình gặp được mẹ chồng khoan hậu từ ái.
Vui vui vẻ vẻ, chẳng mấy chốc đã đến Trung thu.
A Kết muốn trở về đón Trung thu cùng mẹ chồng, Ninh thị biết nàng sẽ nghĩ như vậy, nên đã thông báo bà sẽ đến nhà mẹ đẻ A Kết đón trung thu. Trung thu là tết đoàn viên, mẹ chồng nàng dâu các nàng đón tết cùng nhau cũng cô đơn, đến Lâm gia đón tết mới thật tốt. Thái phu nhân cũng có mời các nàng sang bên kia, Ninh thị không đồng ý, chắc chắn con dâu càng muốn cùng người nhà mẹ đẻ đón tết.
Lúc hoàng hôn Triệu Duẫn Đình đến nhà thăm hỏi, Lâm Hiền đương nhiên mời hắn lưu lại cùng dùng cơm chiều, Triệu Duẫn Đình đúng là ăn chực mà đến, vui vẻ đồng ý. Dù sao quan hệ giữa hắn và thê tử, người Lâm gia đều biết, nửa năm này cũng đã đến đây vài lần, một chút xấu hổ lúc ban đầu đã sớm biến mất vô tung vô ảnh(không còn chút nào).
Lúc ăn cơm các nữ quyến ăn trên giường đất chỗ nhà giữa.
Liễu thị và Ninh thị một người bế một cháu trai mập mạp, hai đứa nhỏ đã được sáu tháng, tuy rằng A Kết đủ sữa, nhưng vẫn bắt đầu cho hai đứa trẻ ăn chút cháo loãng trứng gà. Xán Xán ngồi giữa dì và mẫu thân, những người lớn giúp bé gắp đồ ăn vào trong bát, tự bé cầm thìa múc ăn, mắt to nhìn chằm chằm hai đệ đệ, Bình ca nhi và An ca nhi nhìn qua, bé liền vui vẻ cười.
Ninh thị cười hỏi bé: “Xán Xán, ai là đại đệ đệ nào?”
Xán Xán buông thìa, không chút do dự chỉ đứa bé trong ngực ngoại tổ mẫu: “Đại đệ đệ!”
Bình ca nhi híp mắt cười với tỷ tỷ, một đôi mắt phượng híp thành một đường rất giống Triệu Trầm.
Xán Xán lại nhìn về phía đứa bé trong ngực tổ mẫu: “Nhị đệ đệ!”
An ca nhi đang uống cháo, nghe được tỷ tỷ gọi cậu nhanh chóng chuyển đầu, khiến chiếc thìa bị hất bắn bẩn. Ninh thị thuần thục nắm khăn lên lau, chờ cho cháu trai thứ hai chơi cùng tỷ tỷ đủ rồi, dịu dàng dỗ nói: “An ca nhi ăn đi đã, ăn xong lại chơi cùng tỷ tỷ.”
An ca nhi gãi gãi tay nhỏ, ra dáng gật đầu, một đôi mắt đào hoa trong veo như nước rất xinh đẹp.
Có hai vị trưởng bối giúp đỡ, A Kết thật sự được thanh nhàn, chủ yếu là chăm sóc nữ nhi, thỉnh thoảng nhìn hai nhi tử cười. Người ta thường nói dáng vẻ của hai đứa trẻ song sinh rất khó có thể phân biệt ai là ai, ở nhà nàng thì ngược lại, hai đứa trẻ này có thể nhìn ra khác biệt từ sớm. Hai khuôn mặt của hai đứa trẻ đều giống phụ thân, chủ yếu phân biệt nhờ đôi mắt, đôi mắt của lão Đại Bình ca nhi giống người Triệu gia, mắt phượng hẹp dài, An ca nhi thì giống nàng, mắt đào hoa vừa to vừa tròn, dù là ai cũng sẽ không nhận sai.
Sau bữa cơm, Liễu thị ôm hai cháu trai đến bên ngoài cho Triệu Duẫn Đình xem, Xán Xán cũng đi theo. Lâm Hiền muốn cùng ông thông gia dỗ đứa nhỏ, Liễu thị lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo hắn, kéo cả hắn và Lâm Trọng Cửu đến bên ngoài, sau khi bảo Lâm Trọng Cửu về phòng của mình, Liễu thị nhỏ giọng trách trượng phu: “Tổ phụ Xán Xán khó khăn mới đến được một hồi, chàng ở bên cạnh làm cái gì? Chàng ở đó, hắn cũng không tiện gần gũi bọn nhỏ.”
Lâm Hiền ngượng ngùng nói: “Ta đây không phải là sợ sợ người ta nói chúng ta đãi khách không chu toàn sao? Nào có chuyện để khách nhân một mình lưu lại trong phòng?”
Kỳ thật lời này chỉ là cãi chày cãi cối với thê tử mà thôi, trong lòng cũng biết, Triệu Duẫn Đình ước gì hắn(Lâm Hiền) đãi khách không chu toàn thôi, hắn(Lâm Hiền) không ở đó, Triệu Duẫn Đình trêu đùa cháu trai thế nào cũng không ai chê cười, hắn(Lâm Hiền) ở một bên nhìn, Triệu Duẫn Đình khó có thể thoải mái.
Cố ý cãi cọ với thê tử vài câu, Lâm Hiền ngoan ngoãn cùng thê tử đến Tây ốc đợi, chỉ chờ Triệu Duẫn Đình chơi đùa đủ thì đi ra tiễn khách.
Phòng giữa nhà phía Đông, hai tỷ muội A Kết ngồi cùng Ninh thị, nghe Triệu Duẫn Đình dỗ ba đứa nhỏ ở gian ngoài.
Đối với Triệu Duẫn Đình mà nói, ba đứa nhỏ bên cạnh chính là bảo bối lớn nhất của hắn.
Hai đứa trẻ sinh cách nhau chỉ một khắc đồng hồ, nhưng Bình ca nhi lúc này đã có thể tự mình ngồi vững vàng, An ca nhi còn chưa ngồi ổn định, vì thế Triệu Duẫn Đình ôm An ca nhi, để Xán Xán ngồi tại phía sau Bình ca nhi chăm sóc đại đệ đệ, tránh việc Bình ca nhi chơi đùa không cẩn thận lại ngã.
Triệu Duẫn Đình đùa cháu gái: “Xán Xán ở trong nhà ngoại tổ phụ có đủ rộng rãi không? Có muốn đến nhà tổ phụ ở không? Như vậy tổ phụ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Xán Xán.”
Lâm Trúc ở bên trong nghe vậy bĩu môi, mỗi lần Triệu Duẫn Đình đến đều muốn khuyến khích Xán Xán đến Duyên Bình hầu phủ, nàng còn chưa chơi đùa với các cháu đủ đâu.
A Kết cười liếc mắt nhìn nàng, Ninh thị buồn cười nhìn hai tỷ muội các nàng.
Xán Xán ngửa đầu nhìn tổ phụ, không đáp, hỏi lại: “Nương cháu có đi hay không? Nương cháu đi thì cháu liền đi.”
Triệu Duẫn Đình xoa khuôn mặt tiểu nha đầu, tiếp tục lừa dối, còn hạ thấp giọng: “Xán Xán xin nương cháu dẫn cháu đi, nương cháu sẽ đi, sau đó tổ mẫu cũng đi cùng các cháu.”
Hắn thần bí như vậy, Xán Xán chớp chớp mắt, nhếch miệng cười: “Tổ phụ đi xin đi!” Bé muốn ôm hai đệ đệ đi, mẫu thân đều không cho, xin nhiều lần thì mẫu thân sẽ trừng mắt dạy dỗ bé, Xán Xán biết việc cầu xin mẫu thân là việc dễ dàng chọc mẫu thân mất hứng.
“Đứa nhỏ láu cá này, không để tổ phụ chiếm chút lợi lộc nào của con!” Triệu Duẫn Đình đưa tay điểm vào mũi cháu gái, bế An ca nhi dậy, hôn mạnh một cái: “Tỷ tỷ không thích tổ phụ, An ca nhi có thích tổ phụ hay không?”
Xán Xán sốt ruột, bàn chân nhỏ đặt lên trên đầu gối tổ phụ: “Cháu thích tổ phụ!”
An ca hơi cui đầu nhìn chân tỷ tỷ, cười hì hì, cũng đưa chân nhỏ đụng chân tỷ tỷ.
Bình ca nhi cũng nhìn thấy, bởi vì ngồi không tiện chen chân vào, cậu dốc sức ưỡn về phía trước, đại khái là muốn bò qua, đáng tiếc cậu chưa bò được, ngã nhào ở trên kháng thật tội nghiệp, cái mông nhỏ vểnh lên. Xán Xán vội giúp đại đệ đệ đổi thành hoàn toàn nằm sấp, Bình ca nhi quay đầu nhìn tỷ tỷ, lại nghiêng đầu nhìn tổ phụ, nước miếng từ khóe miệng chảy ra.
Lòng Triệu Duẫn Đình như mềm ra, thả An ca nhi trên kháng, ôm cháu trai lớn dậy, lấy tấm khăn lau nước miếng cho cậu bé.
Xán Xán học theo, cầm ra tấm khăn nhỏ của bản thân muốn lau cho nhị đệ đệ, An ca nhi mất hứng quay đầu trốn, Xán Xán đi qua cẩn thận nhìn nhìn nhị đệ đệ, cười với tổ phụ: “Nhị đệ đệ không chảy nước miếng!”
Triệu Duẫn Đình sờ đầu tiểu nha đầu.
Thấm thoát trời đã tối.
Phu thê Lâm Hiền đi tới, Triệu Duẫn Đình đã xuống khỏi giường lò, nhìn phía trong một chút, biết thê tử sẽ không cùng đường với mình, chào từ biệt rồi rời đi.
Sau khi hắn đi không lâu, Ninh thị cũng phải đi, Liễu thị mời bà ở lại một đêm, Ninh thị cười từ chối, lần lượt hôn từng đứa nhỏ, nói với Liễu thị: “Không cần bà thông gia giữ ta lại, chờ thêm vài ngày A Trúc gả đi, A Kết cũng trở về hầu phủ, phụ tử Tiểu Cửu vào ban ngày cũng không ở nhà, trong nhà chỉ còn mỗi bà, bà nên hận ta không cho mấy người A Kết ở lâu thêm mấy ngày.”
Liễu thị nhìn hai nữ nhi cùng ra tiễn người với mình, cười nói: “Không có việc gì, bọn họ đều không ở nhà càng tốt, đến thời điểm ta trực tiếp chuyển đến hầu phủ ở cùng mọi người, bà đừng ghét bỏ ta tranh cháu trai là được.”
Cười cười nói nói, Ninh thị lên xe ngựa, A Kết dặn phu xe chạy chậm một chút, lại nhắc nhở Vấn Mai hầu hạ cho tốt, lúc này mới tạm biệt mẹ chồng.
Buổi tối hai đứa nhỏ đã ngủ, A Kết đưa thư hôm nay mẹ chồng mang tới ra, xem từng câu từng từ chậm rãi.
Liễu thị nằm nghiêng hỏi nàng: “Thừa Viễn có nói lúc nào quay trở về không?”
A Kết lắc đầu: “Thiểm Tây xảy ra chút chuyện, nửa năm này chàng vội vàng chỉnh đốn quân kỷ(kỷ luật quân đội), nương cũng biết, chàng mới hơn hai mươi đã là Tổng binh, không có khả năng vừa đi mọi người đều phục chàng, nhưng mà chàng nói hiện tại tướng sĩ lớn nhỏ trong quân doanh cơ bản đều nghe theo lời chàng nói…” Nói tới đây buồn cười, không dám đem những chuyện Triệu Trầm tự đại kể cho mẫu thân nghe.
Nàng cười thật ngọt ngào, Liễu thị nhìn thấy, nhẹ nhàng thở ra: “Thừa Viễn tài giỏi, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
A Kết cười đồng ý, tiếp tục nhìn xuống những lời ngon tiếng ngọt của Triệu Trầm, trong lòng lại cũng không lạc quan như mẫu thân vậy.
Triệu Trầm đến đó không phải vì làm Tổng binh, làm Tổng binh chỉ là một sự ngụy trang, mà thực chất là để đối phó với Trấn Bắc tướng quân, tại sao phải làm Tổng binh trước, Triệu Trầm không nói với nàng, A Kết cũng không hiểu lắm. Có lẽ là vì trực tiếp đối đầu với binh mã của Trấn Bắc tướng quân? Không có khả năng, nếu thật sự muốn đấu võ, Hoàng Thượng trực tiếp để Triệu Trầm lãnh binh chinh phạt Trấn Bắc tướng quân là được, hiện tại xem ra, ít nhất ngoài mặt vẫn là hoà hợp êm thấm.
Không nghĩ ra, A Kết cũng không muốn nghĩ, Triệu Trầm làm cái gì đều có đạo lý của hắn, nàng chỉ cần tin hắn là đủ rồi.
Cất thư xuống dưới gối, A Kết hôn hai nhi tử, tắt ngọn đèn trên cửa sổ, nàng nhỏ giọng nói với mẫu thân chuyện hôn lễ của muội muội.
Các thân thích chuẩn bị xong rương(mình nghĩ là sính lễ), muội muội liền muốn xuất giá.
Mà lúc này Triệu Trầm, vừa mới đặt chân vào một quán trọ ở Lương Châu.
Hắn là Tổng binh Thiểm Tây, Lương Châu lại là một trấn quan trọng của phủ Cam Châu, thuộc sự cai quản của Tần Tư Dũng.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, là Trần Bình: “Nhị đông gia(đông gia:chủ nhân), nô tài đưa nước ấm tới.” Giọng nói mang khẩu âm của Thiểm Tây.
“Cửa không đóng.” Triệu Trầm đáp, tiện tay ném mũ lên trên bàn.
Trần Bình xách nước tiến vào, thuần thục hầu hạ Triệu Trầm rửa chân: “Nhị đông gia, ba ngày nữa chúng ta có thể đến Trương Dịch.”
Trương Dịch, nha phủ ở Cam Châu, cũng là nơi trú binh của Tần Tư Dũng.
Triệu Trầm gật gật đầu: “Đây là trà tốt, thương hội Đại Thông của chúng ta phải bán được giá tốt.”
Hắn để râu, khuôn mặt cũng đen hơn không ít, giống như Trần Bình cũng nói bằng khẩu âm Thiểm Tây, thật sự chính là một đông gia của cửa hàng.
Trần Bình cười phụ họa: “Đó là đương nhiên, thương hội Đại Thông chúng ta ở đây đã qua lại lâu, khách hàng bên Tây Vực đều coi Đại Thông là niềm tự hào, nhị đông gia liền chờ kiếm món hời lớn đi.”
Vị chủ tử này của hắn ngay khi còn niên thiếu đã bắt đầu làm ăn buôn bán, mười sáu tuổi đã xây dựng đội buôn từ Nam ra Bắc, năm sau ở Thiểm Tây đã mở thương hội Đại Thông. Hiện nay thương hội Đại Thông đã buôn bán ở Tây Bắc đươc ba, bốn năm rồi, bọn họ đi theo thương hành (nhóm bán rong) của thương hội Đại Thông đến Trương Dịch, chỉ cần làm việc cẩn thận thì khả năng bọn họ bị phát hiện không cao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!