Con Đường Theo Đuổi Nam Thần
Chương 58: Gặp được anh ấy là may mắn của tôi
Buổi chiều, bầu trời âm u, nhìn thời tiết như thế chắc là sắp mưa rồi.
Lục Chi Ưu đứng ở văn phòng nhìn xuống, phóng viên cầm máy ảnh đứng nghẹt cả một khu.
Lục Chi Ưu lại nhìn thêm lần nữa, yên lặng nhìn lên trần nhà, vì sao phải làm phiền cô thế, cô chỉ đang yêu thôi mà.
Cô lặng yên xoay người bước đến sofa.
Hừ, dây dưa như thế, xem ai sợ ai.
Lục Chi Ưu nhàm chán lấy di động ra mở weibo, vửa lên đã thấy một bình luận đang đứng top.
Trường Lạc An Bình: xin chỉ giáo.
Lục Chi Ưu cảm thấy ID này hơi quen mắt.
Chỉ giáo? Còn có icon hình trái tim?
Cô bấm vào xem thử, weibo người này chỉ có một bài đăng, hơn nữa lại share từ weibo của cô.
Cô chợt nhớ ra, đây không phải là weibo hôm trước cô trêu chọc người ta sao?
Lục Chi Ưu nhìn bình luận của người này, fan của cô thế mà lại đẩy anh lên đứng top, ai cũng hỏi anh, bình luận thế có ý gì, anh có quan hệ gì với nữ thần bọn họ.
Lục Chi Ưu nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên lóe lên tia sáng.
Cô dường như đã nghĩ ra nhưng vẫn không chắc cho lắm.
Suy nghĩ một lát, cô đặt di động sang bên cạnh, <Lão Cửu Môn> hình như mới ra tập mới, mấy bữa nay cứ dính lấy Thẩm Trường An nên không có thời gian theo dõi phim, cô kéo laptop đến cạnh, gõ tìm <Lão Cửu Môn> sau đó ngồi trên sofa xem phim giết thời gian.
Không lâu sau, mây đen giăng kín cả một vùng trời, kèm theo tiếng sấm vang lên không dứt, mưa như trút nước, rơi lên khung kính cửa sổ “lộp bộp”.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn, nhưng nhanh chóng dời tầm mắt sang laptop.
Cứ như thế, Lục Chi Ưu vừa nghe tiếng mưa rơi vừa xem <Lão cửu môn>.
Đến khi xem hết 4 tập mới nhất của <Lão cửu môn>, cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 6 giờ tối rồi.
Cô duỗi người rồi đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.
Cứ nghĩ mưa to như thế phóng viên sẽ không đợi nữa, chắc đã rút hết rồi, kết quả vừa nhìn xuống.
Ngu cmn người.
Sao phóng viên dưới lầu không những không giải tán, ngược lại còn đông hơn hồi trưa, có người cầm ô, có người mặc áo mưa, chen nhau đứng ở dưới, xem ra bọn họ đã chuẩn bị từ sớm, hôm nay không túm được cô thì không bỏ qua mà.
Lục Chi Ưu im lặng bĩu môi, cô nên khen bọn họ quá chuyên nghiệp hay nên mắng bọn họ dính như keo dán sắt đây.
“Chị Lục” Khương Thang gõ cửa bước vào.
Cậu đi tới bên cạnh Lục Chi Ưu, “Chị Lục, vừa nãy em có xuống lầu nhìn thử, cửa sau không có phóng viên, lát nữa chúng ta sẽ đi lên xe bằng cửa sau.
Nghe Khương Thang nói thế, cô quay lại nhìn cậu, “Thật hả?”
“Đương nhiên, em đã ra tay thì chị cứ yên tâm.” Khương Thang đắc ý hất cằm với cô.
“Giỏi lắm!” Lục Chi Ưu vỗ vỗ vai Khương Thang.
“Chúng ta mau đi nào.” Lục Chi Ưu xoay người cầm lấy túi trên sofa.
“Đợi đã, đợi đã.”
“Sao?” Lục Chi Ưu hỏi.
Khương Thang lấy khẩu trang, kính râm và mũ từ ba lô ra đưa cho Lục Chi Ưu.
“Cứ mang vào thì tốt hơn.”
Lục Chi Ưu còn đang ngơ ngác, Khương Thang không hổ danh là trợ lý có tâm, cái gì cũng chuẩn bị chu đáo.
Cô nhận lấy rồi mang vào.
Hai người lặng lẽ đi xuống bằng thang máy, thừa dịp phóng viên đằng trước không chú ý thì nhanh chóng chạy ra cửa sau.
“Khương Thang, cậu xác định ở đây không có phóng viên chứ?”
“Đương nhiên, chị Lục, đi nhanh nào.”
Lục Chi Ưu khom lưng, hai người lén lút đi tới cửa sau.
Lục Chi Ưu ló đầu nhìn ra thì thấy quả nhiên phóng viên đứng đông nghẹt cả sảnh trước, hai người nhìn nhau sau đó cẩn thận đi tới xe đang đậu cách đó không xa.
Kết quả chưa đi được vài bước, bỗng nghe có người trong đám đông đằng kia hô lên một tiếng.
“Lục Chi Ưu, Lục Chi Ưu ra rồi!”
Lục Chi Ưu đang khom lưng bỗng chốc hóa đá, cô xấu hổ đứng thẳng dậy, nhìn phóng viên chạy về phía mình như ong vỡ tổ.
“Đi mau, mau lên.” Lục Chi Ưu đẩy Khương Thang bên cạnh,
Lục Chi Ưu kéo mũ xuống, Khương Thang bung dù che cho cô chạy đến bên cạnh xe.
Nhưng dù bọn họ có đi nhanh cỡ nào thì cũng không bằng đàn ong vỡ tổ đằng kia, trong nháy mắt chạy đến bao vây bọn họ, cô chỉ còn cách xe mình không quá vài bước đã bị phóng viên vây quanh.
Ngay lập tức, tất cả ống kính đều nhắm vào cô, các phóng viên bắt đầu bô lô một đống câu hỏi.
“Cô Lục, việc cô và bạn trai mới công khai có phải thật không?”
Bạn trai mới cái gì, rõ ràng cô chỉ có một người bạn trai là Thẩm Trường An thôi mà.
“Cô Lục, dạo này đang xôn xao ảnh chụp của cô và bạn trai trên mạng, cô có thể nói rõ sự việc với chúng tôi được không?”
Lục Chi Ưu yên lặng liếc mắt đầy xem thường.
“Cô Lục, bài đăng mới nhất trên weibo có phải đang thổ lộ tình cảm hay không?”
“Cô Lục, hiện tại CP Nghê Giản của cô và Hà Cẩn Duyên đang hot, lúc này cô lại công khai tình cảm của mình, chẳng phải đang tát vào mặt của Hà Cẩn Duyên ư?”
Có thể là do câu hỏi của phóng viên này quá sắc bén, Lục Chi Ưu không khỏi nhíu mày nhìn anh ta.
“Đừng để ý đến anh ta, anh ta là kẻ khó đối phó nhất.” Khương Thang nói bên tai Lục Chi Ưu.
“Cảm phiền các vị phóng viên nhường đường một chút được chứ? Có vấn đề gì phòng làm việc chúng tôi sẽ thông báo.” Khương Thang vừa nói vừa che chở cho Lục Chi Ưu, hai người chật vật với đám phóng viên chen lấn phía trước.
Do các phóng viên không ai chịu buông tha, cho nên tán dù của Khương Thang khó mà che hết cho Lục Chi Ưu, nửa bả vai của cô không tránh khỏi lộ ra bên ngoài, hơn nữa Khương Thang bị đẩy tới đẩy lui thế nên nước mưa đều rơi xuống mặt cô.
Dù thế, đối với mọi câu hỏi của phóng viên Lục Chi Ưu đều im lặng bước đi không trả lời.
“Cô Lục, xin hỏi bạn trai của cô là người trong ngành hay ngoài ngành?”
“Cô Lục.”
“Cô Lục.”
“Cô Lục.”
Lục Chi Ưu nghe bọn họ anh một câu tôi một câu “cô Lục” ong cả tai.
“Chị Lục?” Ngay khi Lục Chi Ưu cúi đầu im lặng, Khương Thang bỗng nhiên kéo tay áo của cô, cô ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cậu.
Khương Thang ra hiệu cô nhìn phía trước.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu, nhìn đằng trước.
Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An mặc áo sơ mi trắng, quần kaki màu nhạt, giày Nike màu trắng, trong tay anh cầm dù trong suốt, dáng người cao to, khóe miệng anh thấp thoáng nụ cười, từng bước từng bước đi về phía cô.
“Cô Lục, tôi là Lâm Tịch phóng viên tạp chí Mandarin, sau khi nhìn thấy ảnh trên weibo đã tới đây, bạn trai của cô chắc hẳn rất yêu cô.”
Nghe thế Lục Chi Ưu không khỏi nhìn cô ấy.
Cô ấy mặc áo mưa, trông vẫn còn rất trẻ, vóc dáng cũng không cao, là một cô gái xinh xắn.
Cô gỡ khẩu trang xuống, bỗng nhiên mỉm cười rồi nhìn cô ấy nói, “Vâng, anh ấy rất yêu tôi, gặp được anh ấy là may mắn của tôi.”
Lục Chi Ưu vừa nói xong cả hiện trường bỗng chốc xôn xao.
Đây là Lục Chi Ưu đang công khai thừa nhận, chân chính thừa nhận, có clip làm bằng chứng!
Lục Chi Ưu không thèm nhắc lại, cô chỉ im lặng nhìn Thẩm Trường An đang tiến về phía mình.
Mọi người dường như nhận thấy ánh mắt của cô, không khỏi nhìn về phía sau.
Không biết vì sao, khi bọn họ nhìn người đàn ông đang cầm dù bước về phía này đều tự giác lui về sau nhường đường.
Thẩm Trường An thuận lợi bước đến bên cạnh Lục Chi Ưu.
Anh giơ cao dù lên, sau đó kéo Lục Chi Ưu vào lòng mình.
“Không sợ bị cảm à.” Anh nhẹ nhàng nói.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười bên môi càng lúc càng tươi.
“Không phải còn có anh ư, em bị bệnh anh không phải là thuốc của em hả?”
Mọi người, “…”
Thẩm Trường An khoát tay lên vai cô, hai người nhìn nhau cười, sau đó nắm tay đi tới xe của Thẩm Trường An.
Đến khi Thẩm Trường An mở cửa xe cho cô, phóng viên mới thoát khỏi đờ đẫn, chợt nhớ ra lúc nãy quên chụp ảnh, thế là vội vã chụp bóng lưng bọn họ, đợi tới khi bọn họ muốn đuổi theo, Thẩm Trường An đã đưa Lục Chi Ưu lên xe, không lâu sau xe chạy như bay vượt qua bọn họ.
Mọi người đều than thở tiếc nuối, vì sao lúc nãy lại không có phản ứng, làm vuột mất một tin tức lớn như thế.
Ngay lúc mọi người đang ủ rũ, có một người yên lặng xem lại camera của mình, khóe môi gợi lên nụ cười giảo hoạt.
“Lần này tiếc thật, làm mất một tin độc quyền, Lâm Tịch, cô nói xem?”
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn anh ta rồi nở nụ cười.
“Đó là anh chứ không phải tôi.”
“Má ơi, chị Tịch, đừng nói với tôi là cô đã chụp được nhé.”
Lâm Tịch treo camera lên cổ rồi nhìn anh ta đầy kiêu ngạo.
“Ừ đó”.
Tất cả mọi người đều thở dài, xem ra kì này Mandarin chiếm tin độc quyền rồi, không biết Mandarin này tìm đâu ra một đại thần như thế, cô gái còn trẻ thế đã là phóng viên chủ chốt của tạp chí, không ít nghệ sĩ kính trọng cô ấy, ngoan ngoãn tiếp nhận phỏng vấn của cô.
Phóng viên tên Lâm Tịch này trong nháy mắt nổi tiếng trong giới bọn họ.
**
“Sao anh lại đến đây?” Lục Chi Ưu ngồi trên ghế phụ, nhìn Thẩm Trường An đang lái xe hỏi.
Thẩm Trường An nhìn cô rồi nói: “Em cảm thấy em đăng weibo như thế phóng viên sẽ tha cho em sao?”
“Nói thế là anh đến đây để cứu em.” Lục Chi Ưu nói một nửa bỗng dưng im lặng, cô hình như nhớ ra điều gì đó.
Cô nghiêng cả người về phía anh.
“Thẩm Trường An, có phải weibo của anh là Trường Lạc An Bình không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!