Con Đường Theo Đuổi Nam Thần - Chương 67: Hóa ra tối qua không phải mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Con Đường Theo Đuổi Nam Thần


Chương 67: Hóa ra tối qua không phải mơ


Khương Thang nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lục Chi Ưu quấn chăn thành một cục.

“Chị Lục, em đưa chị đến bệnh viện nha.”

“Không… không sao đâu, mai là ngày quay cuối rồi… chị cố một chút là được…”

Khương Thang lắc đầu, cô nói chuyện không có hơi, thân thể đã thế này rồi mà còn muốn quay phim tiếp.

Cuối cùng cũng không lay chuyển được cô, Khương Thang chỉ có thể đưa cô về khách sạn.

“Cậu về nghỉ đi, sáng mai nhớ đón tôi đấy.”

“Dạ được… vậy chị nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Ừ, biết rồi mà.”

Lục Chi Ưu xoay người đóng cửa, cô lê cơ thể mệt mỏi vào phòng tắm.

Lục Chi Ưu vào phòng tắm rửa qua loa, sau đó bước ra, tóc cũng không thèm sấy mà ngủ luôn.

Nhưng lưng thì đau, đầu thì mơ màng khiến cô không thể nào ngủ được, không biết đã qua bao lâu, cô mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 11 12 giờ, cô vì đau mà tỉnh dậy, vừa đau lại vừa sốt, trên trán cô toàn là mồ hôi.

Cô kéo chăn, cuộn người lại, trên mặt không còn một giọt máu, đôi môi cũng tái nhợt.

Cô bây giờ rất muốn khóc, nhưng lại không khóc được.

Không biết kéo dài bao lâu, điện thoại cô bỗng dưng vang lên.

Cả phòng ngủ tối đen bỗng chốc xuất hiện tia sáng.

Trễ thế này ai còn gọi cho cô vậy?

Lục Chi Ưu chậm chạp vươn tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Không nhìn xem ai gọi, cũng có thể với trạng thái của cô bây giờ không thể nhìn rõ xem ai gọi đến.

Ngón tay run rẩy ấn nhận cuộc gọi.

“A lô?” Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt.

“Anh đây.”

Giọng nói Thẩm Trường An xuyên qua điện thoại truyền tới tai của Lục Chi Ưu.

“Bác sĩ Thẩm…” Hốc mắt Lục Chi Ưu lập tức đỏ lên.

“Sao vậy em?” Thẩm Trường An hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

“Không có gì… chỉ là em nhớ anh…” Lục Chi Ưu cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

“Ừ, anh cũng nhớ em”

“Bác sĩ Thẩm, ngay mai quay xong là em có thể trở về rồi, anh nhớ đến đón em đấy.”

“Đương nhiên rồi, anh nhất định sẽ đến đón em mà.”

Nước mắt Lục Chi Ưu vừa rơi xuống, cô liền lấy tay lau đi.

“Em khóc hả?”

“Không… không có, sao lại khóc chứ?” Lục Chi Ưu nhanh chóng đáp lại.

Lục Chi Ưu nói chuyện với Thẩm Trường An một lúc, cô sợ lát nữa không nhịn được mà khóc nên nói vài câu rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, phòng ngủ lại rơi vào bóng tối im lặng, Lục Chi Ưu ôm chăn nghẹn ngào.

“Reng reng… reng reng…” Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Lục Chi Ưu ngẩng đầu lên.

“Reng reng… reng reng.”

Chuông cửa tiếp tục vang lên.

Cô chậm rãi đứng dậy, mở đèn ngủ, rồi bước ra ngoài cửa.

“Ai vậy?” Tuy đầu cô bây giờ rất đau nhưng vẫn cảnh giác hỏi.

Lục Chi Ưu đợi vài giây, bên ngoài không có ai đáp lại, vì thế cô xoay người định về giường ngủ.

“Anh đây.”

Ngay lúc Lục Chi Ưu còn chưa rời khỏi, cách một cái cửa, cô nghe được giọng nói quen thuộc ấy.

Thẩm… Trường An…

Lục Chi Ưu xoay người chạy đến cửa vội vàng mở cửa ra.

Cô nhìn người đứng ngoài cửa, trên mặt anh nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô.

Lục Chi Ưu không nhịn được bổ nhào đến.

Thẩm Trường An ôm chặt cô vào lòng.

Cô tựa lên người anh, nước mắt liền rơi xuống, ướt đẫm áo sơ mi của anh.

Trên người anh hơi lạnh, thân thể cô lại nóng vô cùng.

Thẩm Trường An xoay người bế cô lên, anh ôm cô vào phòng, tiện thể lấy chân đóng cửa phòng lại.

Lục Chi Ưu úp mặt vào vai anh, rất nhanh Thẩm Trường An đã cảm nhận được nước mắt của cô.

“Ngoan nào, đừng khóc” Anh đặt cô lên giường, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.

“Không phải là anh đã đến từ sớm rồi chứ… lúc gọi cho em… anh đang đứng ngoài cửa hả…” Lục Chi Ưu nghẹn ngào hỏi.

“Ừ, đúng rồi” Thẩm Trường An nhẹ nhàng đáp.

Lục Chi Ưu nằm trong lòng anh, nóng hổi như lò lửa.

“Anh…”

“Nào, mau ngủ đi.” Thẩm Trường An ôm Lục Chi Ưu nằm trên giường, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt bả vai cô.

Không biết do Lục Chi Ưu quá mệt hay do có Thẩm Trường An bên cạnh nên yên tâm, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Trường An nhìn gương mặt ngủ say của cô, hai má cô ửng hồng, vài sợi tóc ướt dính trên trán, anh nhẹ nhàng tém tóc cho cô.

Sau đó anh chậm chạp rút người rời khỏi, để Lục Chi Ưu nằm lên giường, đắp chăn cho cô.

Thẩm Trường An nhìn cô rồi quay lại phòng khách, lấy nước đá trong tủ lạnh ra, rồi lấy khăn bọc lại.

Anh nhẹ nhàng xốc chăn lên, kéo áo của cô lên, cái eo trắng nõn quả nhiên bị bầm một mảng, nhìn mà thấy ghê người.

Thẩm Trường An dịu dàng đặt cái khăn đã quấn đá lên eo cô, trong lúc ngủ dường như Lục Chi Ưu cảm giác được hơi lạnh, cô co rụt người lại.

Lúc eo bị thương có thể dùng khăn quấn đá chườm lạnh có thể tan máu bầm, hơn nữa đá còn có tác dụng giảm đau.

Cả đêm Thẩm Trường An đều túc trực bên cạnh Lục Chi Ưu. Sau khi giúp cô xử lý vết thương, anh bắt đầu tìm cách hạ sốt cho cô.

Anh cứ ghé vào giường cô như thế, lấy khăn vắt nước ấm, sau đó đắp lên trán cho cô, bởi vì Lục Chi Ưu sốt cao, không tới vài phút khăn ấm đã biến thành khăn nóng, cho nên cứ qua vài phút anh lại đổi khăn cho cô, cứ lặp lại như thế.

Đến gần sáng Lục Chi Ưu mới hạ sốt.

Có lẽ là do có Thẩm Trường An bên cạnh, Lục Chi Ưu có một đêm ngon giấc.

Cô đưa tay sờ sờ trán, không còn nóng, thắt lưng cũng không còn đau như tối qua.

Cô loáng thoáng nhớ ra, đêm qua hình như Thẩm Trường An đã đến, nhưng phòng ngủ không có một bóng người, trừ cô ra không có người khác, không lẽ đêm qua là ảo giác của cô ư.

Cô xốc chăn ra định xuống giường, chưa bước chân xuống thì thấy cái thau nước đang đặt cạnh giường và cái khăn vắt trên thành thau.

Đêm qua không phải là mơ!

Thẩm Trường An thật sự đã đến đây!

Lục Chi Ưu vui vẻ bước chân trần xuống giường, mở cửa phòng chạy ra phòng khách.

Nhưng trong phòng khách cũng không có ai, phòng tắm cũng thế, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Trường An đâu hết.

Lục Chi Ưu không khỏi mất mát đứng bên cạnh cửa sổ, không lẽ tối qua mình mộng du tự chườm khăn cho mình, Thẩm Trường An không có đến đây?

“Dậy rồi hả, sao lại đi chân trần, có biết mình vừa mới hết sốt không?”

Ngay lúc Lục Chi Ưu đang mất mát, phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Trường An.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Trường An, trong tay anh còn bưng chén cháo nóng hổi.

Anh bưng chén cháo đến bàn ăn ở phòng khách, vừa đặt cháo lên bàn, đã thấy Lục Chi Ưu chạy như bay đến.

Hai tay anh đón lấy ôm cô vào lòng.

“Em còn tưởng hôm qua là mơ chứ!” Lục Chi Ưu tựa lên ngực anh, dịu dàng nói.

“Ngốc quá”

Thẩm Trường An vỗ vỗ bả vai cô, tay sờ lên trán cô.

“Gần hết sốt rồi.” Anh nói.

“Anh chăm sóc em cả đêm qua sao?” Mắt Lục Chi Ưu hơi cay cay.

“Nếu không thì sao? Được rồi, mau đi đánh răng đi rồi ra ăn nè.”

“Được” Lục Chi Ưu xoay người đi đến phòng tắm.

“Đợi đã” Thẩm Trường An gọi cô.

Anh nhìn chân cô, rồi cởi giày mình ra, ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày của mình vào.

“Được rồi, đi đi”

Lục Chi Ưu nhìn giày dưới chân mình, cong môi.

“Được”

Lục Chi Ưu vào phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt.

Cô ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng Thẩm Trường An làm cho mình.

Bữa sáng chính là cháo bạch ngọc, được nấu từ gạo tẻ, hành và cải trắng.

Sau khi nấu gạo tẻ xong, rồi thêm cải thảo vào, cải cải thảo chủ yếu chọn phần giữa, sau đó lại thêm vào hành tây cắt khúc và gừng, cứ nấu đến khi cải và hành mềm ra, cháo nhừ là có thể tắt lửa, khi mở nắp có thể cho thêm rau mùi.

Còn có một chén trứng hấp thơm mềm.

Trứng hấp mềm mịn, trên mặt còn rắc ít hành lá.

“Nhìn cái gì, mau ăn đi”

Lục Chi Ưu nhìn anh.

“Anh nấu bữa sáng ở đâu thế. ở đây đâu có phòng bếp đâu?”

“Dùng phòng bếp của khách sạn.”

“Được rồi, đừng hỏi nữa, mau ăn đi, em không đói hả?”

“Đói chứ…” Lục Chi Ưu cúi đầu ăn cháo, mùi cháo thơm thơm, vị lại tinh khiết, vào miệng tiền tan ra.

Trứng hấp rất ngon, mềm mềm, nước trong trứng hấp cũng ngon nữa.

Sau khi Lục Chi Ưu ăn hết cháo và trứng hấp, cái bụng đói meo cả tối của cô đã dễ chịu hơn.

Thẩm Trường An dọn chén đem về phòng bếp.

Lục Chi Ưu nhìn điện thoại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hết hồn.

Bây giờ đã hơn 9 giờ rồi!

Hôm nay đoàn làm phim của họ 7 giờ rưỡi đã bắt đầu quay rồi.

Sao Khương Thang lại không đến đón cô?

Lục Chi Ưu vừa nghĩ vừa chạy vào phòng ngủ.

Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu mở va li tìm quần áo.

“Em làm gì thế?” Anh hỏi.

“Em muộn rồi, đoàn phim 7 giờ rưỡi đã quay, bây giờ 9 giờ hơn, Khương Thang cũng thiệt tình, giờ cũng không đến đón em, em phải trừ lương nó mới được…” Lục Chi Ưu vừa tìm quần áo vừa lải nhải.

“Cậu ấy có đến.”

“Đến rồi?” Lục Chi Ưu dừng tay, “Đến sao không kêu em?”

“Anh bảo cậu ấy đi rồi.”

“Hả…”

“Anh bảo cậu ấy xin nghỉ giúp em, xin cho em nghỉ vài ngày.”

“Xin nghỉ?”

Lục Chi Ưu đến bên cạnh Thẩm Trường An.

“Ừ”

*****

Thất tịch vui vẻ~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN