Con Đường Trở Thành Thiên Hậu - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


Con Đường Trở Thành Thiên Hậu


Chương 11


Hạ Vũ từ phía bên ngoài ống kính chậm rãi bước vào, cô ta mặc chiếc váy liền màu đen vừa vặn với dáng người, đường cong đơn giản lại ôm lấy thắt lưng tuyệt đẹp, gương mặt tái nhợt và bờ vai thon gầy, nhìn có vẻ rất đáng thương.

Cô ta đi tới và đứng ở bên cạnh Sở Sâm, nói tiếp lời của Sở Sâm:

“Chị là một người rất tốt, làm chuyện gì cũng cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ, luôn tạo cho mình áp lực rất lớn.” Đôi mắt cô ta ngấn nước, đầy vẻ đau thương:

“Chị đã từng nói, chị rất yêu Đế Hoàng, cũng rất yêu những người hâm mộ, nhất định phải thể hiện ra năng lực tốt nhất của mình cho mọi người thấy. Cho nên, chị vẫn không ngừng liều mạng, cho dù đang tiếp nhận điều trị cho chứng trầm cảm trong hơn một năm qua, nhưng chị vẫn lén tiến hành luyện tập và sáng tác…”

Xung quanh quảng trường không ngừng vang lên tiếng khóc nức nở.

Nếu không phải Hạ Lăng đã từng chứng kiến qua bộ mặt thật của Hạ Vũ, bị Hạ Vũ dùng những lời lẽ độc ác nhất trên thế giới sỉ nhục tơi bời, thì ngay hôm nay, nhìn thấy màn diễn này, có lẽ Hạ Lăng sẽ tin tưởng cô “em gái tốt” đã yêu cô tới mức nào.

Cô đáng lẽ phải biết từ lâu, Hạ Vũ là một diễn viên có thể nói là hoàn mỹ.

Những lời Hạ Vũ nói đã làm cho tất cả mọi người cảm động, cho dù là ở bên trong ống kính hay là ngoài màn ảnh cũng có vô số người khóc cùng cô ta. Mà thân phận của cô ta càng dễ thuyết phục người khác hơn. Có người vừa khóc vừa khẽ thì thầm bàn tán.

“Cô ấy là em gái tốt của Hạ Lăng, lời cô ấy nói chắc chắn là sự thật, xem ra Hạ Lăng thật sự vì trầm cảm…”

“Đúng vậy, khi phỏng vấn Hạ Lăng cũng thường nhắc tới Hạ Vũ. Cô ấy nói tình cảm của hai chị em bọn họ rất tốt. Lời Hạ Vũ nói chắc chắn là sự thật.”

“Hóa ra chúng ta đều sai rồi. Trong đó căn bản không có chuyện mưu sát gì cả. Hạ Lăng mắc bệnh nên mới nghĩ quẩn mà tự sát thôi.”

Hạ Lăng nghe những bàn tán này thì cười gượng. Cái này gọi là tự chui đầu vào rọ đúng không? Cô đã từng tin tưởng Hạ Vũ tới mức nào, lại bảo vệ cô em gái yếu đuối này tới mức nào. Không quan tâm là khi phỏng vấn hay trong buổi gặp mặt với người hâm mộ, cô đều luôn nhắc tới người em gái này với giọng điệu đầy thân thiết và kiêu ngạo. Tất cả người hâm mộ của Hạ Lăng đều biết, Hạ Vũ là vật báu mà cô nâng niu trong tay.

Cho nên, bọn họ đều cho rằng Hạ Vũ cũng tốt với cô.

Trong ống kính, Hạ Vũ khóc như mưa như gió.

Có nhân viên tới đỡ cô ta đi xuống.

Hình ảnh được chuyển tới chỗ khác, từ từ phát các sự kiện quan trọng từ khi Hạ Lăng ra mắt cho tới nay. Rất nhiều bản nhạc kinh điển kèm theo những đoạn phim kinh điển được xuất hiện trước mặt mọi người, huy hoàng và thành công, kể về một thời đại rực rỡ nhất từng thuộc về Hạ Lăng.

Hạ Lăng chưa từng bình tĩnh xem lại những gì mình đã quay. Kiếp trước, hình như cô luôn rất bận rộn, cô bận ra hát bài hát mới, bận làm người phát ngôn mới, nhận các phần thưởng khác nhau, tham dự các bữa tiệc khác nhau. Còn phải bận rộn chăm sóc cho Hạ Vũ, cùng với những ân oán và vướng mắc với Bùi Tử Hoành.

Mãi cho đến ngày hôm nay, khi tất cả mọi chuyện đều trở thành quá khứ, cô cuối cùng mới đứng ở trong biển người mênh mông, theo hàng nghìn hàng vạn người hâm mộ ngước mắt nhìn Hạ Lăng trước kia. Người trên màn ảnh lớn có một gương mặt rất xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn quanh, sóng mắt chuyển động, mơ hồ lộ ra sự quyến rũ và cao ngạo, từng cử chỉ đều lộ rõ sự phong tình.

Trước kia, có nhân viên hậu trường được phỏng vấn đã cười nói, nếu cắt bớt bộ phim về Hạ Lăng, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó thì cũng rất khó. Đơn giản chính là bất kỳ một cảnh nào cũng đẹp như tranh, khó chính là cô có quá nhiều điểm tốt đẹp, không biết nên lấy cái nào, bỏ cái nào nữa.

Có rất nhiều người ghét Hạ Lăng, cũng có rất nhiều người hãm hại cô, nhưng từ trước tới nay chưa từng có người nào có thể nói cô không đẹp cả.

Còn cả phong thái tự cao tự đại này nữa. Dường như, cô chưa từng bị một chút tổn thương nào.

Cô còn nhớ rõ năm đó, khi cô được Bùi Tử Hoành đưa về nhà, anh ta nâng mặt của cô lên và nói:

“Gương mặt hoàn mỹ như vậy, không nên có bất kỳ sự lo lắng nào.”

Bùi Tử Hoành cho cô tất cả mọi thứ tốt nhất, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô. Anh ta đã bỏ ra số tiền lớn mời giáo viên tới dạy riêng cho Hạ Lăng về lễ nghi, âm nhạc, biểu diễn và vũ đạo. Vì cô, anh ta đưa Hạ Vũ tới bệnh viện tốt nhất trên thế giới để khám và chữa bệnh. Vì cô, anh ta còn thu xếp một trợ lý sinh hoạt và chuyên gia dinh dưỡng riêng… Người không hẹn trước sẽ không thể vào phòng làm việc gặp anh ta, chỉ có cô là có thể tùy ý ra vào…

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Bùi Tử Hoành cưng chiều cô.

Rất nhiều người bắt đầu nịnh bợ Hạ Lăng, luôn chăm sóc cô chỉ sợ có gì không chu đáo. Ánh mắt cô càng lúc càng xoi mói, tính tình càng lúc càng khó chiều, nhưng Bùi Tử Hoành vẫn mỉm cười mà nuông chiều cô. Sau đó, vào một ngày hè khi cô mười bảy tuổi, hắn gọi Phượng Côn và Sở Sâm tới nói:

“Hai người là nhà sản xuất và người đại diện tốt nhất trong ngành, tôi giao bảo bối của tôi lại cho hai người.”

Năm sau, vào mùa hoa nở rộ, Hạ Lăng đã ra mắt và lập tức trở nên nổi tiếng.

Có phương tiện truyền thông đã từng nhận xét, chưa từng có người nào có thể pha trộn giữa vẻ đẹp mê hoặc nhưng thanh cao, kiêu kỳ cùng ngây thơ một cách hoàn mỹ như vậy.

Lúc đó, Bùi Tử Hoành ôm cô trong lòng xem tin tức, hắn cúi đầu khẽ hôn cô:

“Anh đã từng nói sẽ làm cho em trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất trên toàn thế giới mà.”

Khi đó, Hạ Lăng biết ơn và ngưỡng mộ hắn tới mức nào. Nhưng hôm nay nghĩ lại, có lẽ từ lúc bắt đầu đã chỉ là một trò chơi, hắn bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tiền tài, chỉ vì nuôi dưỡng ra Hạ Lăng – nghệ sĩ và tình nhân lý tưởng mà hắn muốn có.

Cho nên sau đó, khi cô cố gắng thoát khỏi quỹ đạo kiểm soát của hắn, hắn mới tức giận giống như phát điên vậy.

Bùi Tử Hoành…

Anh ta rốt cuộc có thật sự yêu cô không?

Bên tai cô là tiếng nhạc du dương trầm bổng, cũng không biết đó là bài hát của cô năm nào. Hạ Lăng mờ mịt ở trong đám đông suy nghĩ. Mãi đến khi cô bất ngờ không kịp đề phòng, trên màn ảnh lớn lại hiện ra gương mặt mà cả đời cô cũng khó có thể quên được.

Bùi Tử Hoành.

Mũi cao, môi mỏng, gương mặt đẹp trai mà uy nghiêm giống như một vị thần.

Giống như những khi tham gia các trường hợp quan trọng, lúc này anh ta mặc một bộ comple sang trọng lại khiêm tốn, chiếc cà- vạt màu xám đậm được thắt rất cẩn thận, khuy măng sét được đánh bóng tinh tế, tay áo được cài kín. Bộ quần áo thủ công đắt tiền càng làm dáng người thêm cao lớn và hoàn mỹ. Cho dù cách màn ảnh, anh ta cũng tạo áp lực giống như ngọn núi lớn.

Anh ta xuất hiện, ngay cả không khí trên quảng trường cũng dường như đông cứng lại.

Hạ Lăng kinh ngạc nhìn anh ta, trong nháy mắt tiếp theo, cảm giác sợ hãi từ sâu trong xương tủy của cô tràn ra, làm cho cô gần như không thể đứng thẳng được. Cô lùi về phía sau một bước và không biết đã giẫm phải chân của ai đó. Người đó hét một câu, nhưng cô đã không để ý tới.

Lục Đào đỡ lấy cô:

“Diệp Tinh Lăng, cô không sao chứ? Cô…”

Hạ Lăng chợt nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ tới gương mặt làm cô sợ hãi nữa. Hóa ra, cho dù đã trải qua một lần sống chết, cho dù đã đổi một thân thể khác, nhưng những tổn thương vẫn in sâu trong linh hồn cô, nó không thể xóa nhòa, cũng không có cách nào bù đắp lại được.

Khi thấy lại anh ta, cô cho rằng mình sẽ rất đau khổ và bi thương, nhưng cảm giác sợ hãi kinh hoàng lại chiếm nhiều hơn.

Lục Đào nắm chắc cánh tay của Hạ Lăng, sức lực và hơi nóng từ trong lòng bàn tay hắn truyền đến làm cho cô dần dần bình tĩnh lại.

Cô liên tục tự nói với mình, Hạ Lăng, mày đã sống lại, bây giờ mày là Diệp Tinh Lăng mà không phải là kẻ bị người đó nhốt ở trong biệt thự, mặc cho hắn định đoạt nữa. Bây giờ, mày đã cách xa hắn cả ngàn dặm, đã hoàn toàn thay đổi. Mày rất an toàn, an toàn hơn bao giờ hết.

Những tiếng ồn ào náo động xung quanh lại dần dần trở lại trong tai cô.

Sau đó, cô nghe thấy Bùi Tử Hoành lên tiếng. Giọng nói của anh ta trầm hơn và khàn hơn bình thường, anh ta dùng những từ ngữ khách quan, không hề có chút cảm xúc nào:

“Đế Hoàng mất đi không phải là Hạ Lăng, mà là một thời đại.”

Những ánh đèn liên tục lóe lên, có người hét chói tai, có người khóc thất thanh, thậm chí có người ngất xỉu. Chỉ vì một câu nói ngắn ngủi này của anh ta mà xung quanh lập tức không kiểm soát được nữa, màn hình nhanh chóng được chuyển cảnh. Quang cảnh truyền hình trực tiếp ở các nơi trên thế giới thay nhau hiện ra trên màn hình, nơi nào cũng rất hỗn loạn. Một câu nói này của Bùi Tử Hoành đã trực tiếp đốt cháy tâm trạng của tất cả mọi người lên tới đỉnh điểm.

Mà anh ta chẳng qua chỉ là đứng ở trung tâm của cơn bão, lặng im giống như một ngọn núi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN